Lại là bữa sáng. Kỳ lạ là hôm nay bên bàn ăn lại không thấy bóng dáng Mộc Đại đâu. Hoắc Tử Hồng là bà chủ, chú Trương thì đã đến tuổi đến đi đứng cũng phải bổ sung canxi, vậy nên cái chuyện chạy lên chạy xuống truyền đạt thông tri này, theo lý là mình nên nhận – Một Vạn Ba rất tích cực: “Để cháu đi gọi cô chủ nhỏ.” Hắn lạch bạch chạy lên tầng, cửa phòng Mộc Đại đóng kín, Một Vạn Ba không có gan trực tiếp mở cửa vào, bèn đứng ngoài ho lấy ho để: “Cô chủ nhỏ, ăn sáng thôi.” Mộc Đại nói: “Vào đi.” Đẩy cửa ra, trong đầu Một Vạn Ba tắc tị một câu: Ba má ơi. Mộc Đại đang luyện công. Phòng Mộc Đại không giống như phòng những người khác, trên tường luôn có thêm vài điểm lồi lõm dùng để luyện công, tỷ như cách mặt sàn hai mét có một vết lõm, Một Vạn Ba lúc đầu cứ tưởng là do nhân viên lắp đặt thiết bị không cẩn thận đập lõm, mãi đến một lần nọ, tận mắt thấy Mộc Đại một chân giẫm lên vết lõm đó, một tay chống lên trần nhà, cả người vươn chéo qua mặt tường tạo thành một tam giác vuông, lúc đó mới được khai sáng. Vì vậy, gần như rất hiếm khi có thể thấy cảnh Mộc Đại sáng sớm rời giường, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục (*), bình thường cô vẫn hay uốn người hệt như bạch tuộc hoặc trồng cây chuối đọc sách xem phim, mà theo cách nói của cô, đó gọi là luyện võ thời bình. (*) Một câu ngạn ngữ, “tam cửu” và “tam phục” lần lượt là hai thời điểm lạnh và nóng nhất trong năm, bởi vậy nên “đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục” ý chỉ người siêng năng thì kể cả vào thời điểm khắc nghiệt nhất cũng không bỏ qua rèn luyện. Vậy nên, Một Vạn Ba có thể khẳng định rằng, Mộc Đại hiện giờ là đang luyện công. Có điều, tư thế luyện công này cũng hơi khiến người ta phải lúng túng: tứ chi của cô giang ra treo giữa không trung, bốn sợi dây thừng leo núi chia nhau buộc vào mắt cá chân và cổ tay cô, nối với bốn góc trần nhà. Khi Một Vạn Ba đẩy cửa vào, cô đang đồng thời xoắn một vòng dây vào cổ tay cổ chân, đồng nghĩa với việc rút ngắn chiều dài dây thừng, cơ thể cũng phải chịu lực kéo nặng hơn. Một Vạn Ba dè dặt: “Cô chủ nhỏ, cô là đang…” “Giãn gân.” À, hình như trước đây đã từng nghe qua Mộc Đại nói, trước khi ra tay nếu kéo giãn đầy đủ, có thể giảm thiểu được mức độ tổn thương của gân cốt. Hóa ra là kéo giãn thế này, nếu trên cổ cũng tròng thêm một dây thì trông sẽ chẳng khác ngũ mã phanh thây là bao. Một Vạn Ba nói: “À, vậy để tôi đi nói với bà chủ, để dành chút đồ ăn cho cô nhé.” Hắn rất sợ Mộc Đại nảy ra ý tưởng kỳ lạ gì đó bắt hắn lại làm cọc gỗ, vậy nên ba chân bốn cẳng chuồn ra ngoài. “Chậm đã! Qua đây nhìn giúp tôi xem, mặt tôi trông có ổn không?” Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều lần đối địch, vào những lúc thế này, nhất định là phải thành thật, càng nịnh nọt càng chết thê thảm, Một Vạn Ba nhìn một cái, thật thà lắc đầu: “Không ổn lắm.” Mộc Đại hơi trề môi: “Giúp tôi đắp mặt nạ đi.” Một Vạn Ba vô cùng ân cần, rất chi là đến nơi đến chốn, trước khi giúp cô đắp mặt nạ còn cầm khăn lông nhúng nước nóng lau qua mặt cho cô. Lúc căn mắt mũi để đắp khít mặt nạ giấy lên mặt cô, Một Vạn Ba hỏi một câu: “Cô chủ nhỏ, hôm nay cô định đi gặp…ai thế?” Mộc Đại từ chối trả lời. Một Vạn Ba nhân phẩm tuy khiếm khuyết, nhưng đầu óc lại thật sự nhanh nhạy. Hắn biết bản lĩnh Mộc Đại ra sao, nếu chỉ đi đánh lộn thì hoàn toàn chẳng cần phải kéo giãn gân cốt làm gì, lần này lại chuẩn bị như vậy, trông rất giống như đến hẹn ước định luận võ trong tiểu thuyết võ hiệp. Ngày qua ngày làm việc ở quầy rượu rất tẻ nhạt, Một Vạn Ba không khỏi mơ hồ nổi lên cảm giác hưng phấn: “Cô chủ nhỏ, sao lại muốn đắp mặt nạ vậy?” Mộc Đại nói: “Phải đè bẹp ở mọi phương diện, bản lĩnh, tinh thần, ngoại hình, đều phải đè bẹp!” Hai chữ “đè bẹp”, nhấn rất mạnh. Đã rõ! Một Vạn Ba hưng phấn cực kỳ: Hắn rất thích hóng mấy chuyện lật bàn lật ghế gây gổ đánh chém thế này, gây càng lớn càng tốt, nếu tiện tay thì tóm cổ Mộc Đại bỏ tù luôn đi, giam liền ba năm rưỡi lại càng hay! *** Nguyên một ngày, Một Vạn Ba mong ngóng muốn gãy cả cổ, trong đầu đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng đối phương đánh tới cửa. Vậy nên đêm xuống, khi thấy người nọ rảo bước tiến đến quầy bar, chỉ mặt gọi tên nói muốn tìm Mộc Đại, Một Vạn Ba thật sự thất vọng. Cái loại này mà cũng đến nỗi phải đi giãn gân đắp mặt nạ để đè bẹp á? Hắn đến bước cũng lười giơ chân, lười biếng gọi điện thoại lên tầng cho Mộc Đại: “Cô chủ nhỏ, đối tượng đè bẹp của cô tới rồi.” Đè bẹp? Tào Nghiêm Hoa lấy làm khó hiểu, nhấn mạnh lại với Một Vạn Ba: “Tôi họ Tào, Tào Nghiêm Hoa.” Một Vạn Ba mắt không buồn ngước: “Biết rồi.” *** Nhìn thấy Tào Nghiêm Hoa, Mộc Đại sửng sốt hồi lâu: “Anh…tới đây chơi à? Sao không báo trước một tiếng?” Tào Nghiêm Hoa dâng trào đau xót: “Em Mộc Đại à, căn cứ lâm nguy, lòng người tan rã, băng nhóm không dẫn dắt được nữa rồi.” Bảo sao gần đây mai danh ẩn tích không thấy đâu, hóa ra là lúc đang trộm thì bị tóm được bắt vào nhà lao, tạm giam mười ngày. Trong cái rủi có cái may, bị tóm trong lúc đang ăn cắp, công an không biết gã cũng được coi là một tên đầu sỏ, vậy nên chỉ bắt về cải tạo vài ngày là thả ra. Nhưng trong cái may vẫn tồn tại cái rủi, bị bắt cũng không phải là ngẫu nhiên. Để quét sạch môi trường, nâng cao hình ảnh thành phố, khu vực bia Giải Phóng tăng cường công tác quản lý triệt phá. Thành viên trong băng ào ào ngã ngựa, chẳng mấy chốc sẽ sờ đến gáy gã… Đây gọi là có biến, chạy mau (*), Tào Nghiêm Hoa ôm tiền, dọn theo hai bộ quần áo, chuồn đi. (*) Nguyên văn là “风紧,扯乎 (phong khẩn, xả hô)”, tiếng lóng của giới cường đạo thổ phỉ thời xưa. Khi đang gây án mà phát hiện ra tình huống không ổn, đám giặc cướp sẽ hô “Phong khẩn, xả hô!” ra hiệu cho nhau rút lui, nguyên nghĩa là: “Mọi người nhanh chóng, tách ra mà chạy!” Ở nhà ga, nhìn bản đồ ngang dọc bốn phương hiển thị trên màn hình máy bán vé, Tào Nghiêm Hoa vắt óc suy nghĩ, đi đâu bây giờ. Đúng lúc đó, điện thoại vang lên “ting ting”, hiện ra tin nhắn hỏi thăm của bạn bè. Của Mộc Đại, hỏi gã: “Dạo này thế nào, vẫn ổn chứ?” Tào Nghiêm Hoa cầm tay Mộc Đại, vô cùng cảm khái: “Bảo sao người ta thường nói gặp hoạn nạn mới biết chân tình. Mộc Đại em à, bạn bè của anh suy cho cùng vẫn chỉ là đồng nghiệp, từ lúc anh gặp khó khăn đến giờ, chẳng có lấy một ai chịu giúp đỡ, chỉ có mỗi em Mộc Đại là gửi WeChat cho anh, đúng là đã thắp sáng cõi lòng nguội lạnh của anh đây mà.” Thảo nào hôm nay gã xuất hiện ở đây, mọi chuyện trên đời, có nhân tất có quả, đều là do mình tự rước lấy. “Có điều em Mộc Đại này, em yên tâm, anh không phải tới ăn không đâu, một là để ghé qua thăm em, hai là bên Vân Nam này nhiều sản vật, anh muốn xem thử xem có cơ hội nào chuyển mình không…” Nói đến đây, gã bắt đầu nhìn xung quanh xem nội thất bài trí của quán bar: “Hình như đến đây mở quán bar cũng không tệ nhỉ!” *** Sau chín giờ, quán bar dần dần đông khách. Vào những lúc khác trong ngày, Một Vạn Ba và chú Trương vẫn đủ để ứng phó, nhưng đến thời điểm bận rộn nhất, từ chín đến mười giờ tối, Mộc Đại và Hoắc Tử Hồng thỉnh thoảng phải xuống dưới đỡ hộ khoản chạy bàn phục vụ. Nhất là đêm nay, Mộc Đại thật sự bị đem ra làm nhân viên lao động chân tay, nguyên nhân là vì Tào Nghiêm Hoa đang nhoài người lên quầy bar chém gió tung chảo với Một Vạn Ba. Đã thế Hoắc Tử Hồng còn nhỏ nhẹ dịu dàng nói: “Anh Tào từ xa tới là khách, chúng ta bận rộn thêm một chút là được, dù sao vẫn có thể ứng phó được mà.” Có điều vậy cũng tốt, trong quán náo nhiệt như thế, đám dì Hồng đều nằm trong tầm mắt cô, không sợ La Nhận đến gây ra chuyện gì. Lại một lần nữa trả ly về quầy bar, Mộc Đại vừa bỏ ly vào bồn rửa, vừa lạnh mắt nghe Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa buôn chuyện. Một Vạn Ba: “Mở quán đi! Kiếm được bộn tiền luôn! Đầu tư trước đi đã, tôi thấy chí ít cũng phải bỏ vốn ra vài ba chục vạn, chuyện bày trí lắp đặt rất quan trọng đấy.” Tào Nghiêm Hoa: “Phải, tôi cũng thấy thế. Tiền không phải là vấn đề, vấn đề là phải làm sao trông cho nó sáng tạo, có sự thu hút, có chủ đề độc đáo.” Một Vạn Ba: “Tôi giúp anh nghĩ xong rồi, anh Tào, nếu anh mở quán rượu ấy, ngoài cửa phải khảm một chữ ‘Đấu’. Anh biết chữ đó tượng trưng cho cái gì không? Nhật tiến đấu kim (*)!” (*) Nguyên văn “日进斗金”, có nghĩa là “mỗi ngày đều thu về được một đấu vàng”, thành ngữ để chỉ sự làm ăn phát đạt. Tào Nghiêm Hoa: “Duyệt! Cái này nghe sáng tạo thật đấy, người anh em, cậu thông minh quá, thế này cũng phải sánh bằng sáng kiến của CEO công ty quảng cáo luôn ấy chứ…” … Cơ mặt Mộc Đại giật giật. Hai cái tên trước mặt này, một tên thì lừa đảo bịp bợm, một tên thì trộm cắp luôn tay, cả hai trong túi ước chừng cộng vào còn không đủ hai nghìn tệ, lại còn đòi nhật tiến đấu kim, lại còn dăm ba chục vạn! Đang sắp không nhịn nổi nữa, Hoắc Tử Hồng ở phía sau đẩy cô một cái: “Mộc Đại, vị khách ở bàn gần cửa sổ ngồi nãy giờ rồi, còn không mau qua cho người ta gọi đồ đi.” Mộc Đại phát hờn, đợi đấy lát nữa bà đây sẽ tính sổ với hai người. Cô tiện tay cầm quyển menu đồ uống trên quầy rượu lên, bước nhanh về phía bên kia: “Xin chào, xin hỏi anh muốn…” Cô đột nhiên ngừng bặt. La Nhận nhận lấy menu trong tay cô, cúi đầu lật một trang, lại lật tiếp trang nữa: “Có đề cử gì không?” *** Hỏi hai tiếng không thấy đáp lại, La Nhận ngẩng đầu lên nhìn cô. Sắc mặt cô lúc xanh lúc trắng, trong tay là cây bút bi dạng bấm để ghi đơn, mái tóc dài xoăn nhẹ vén ra sau tai, khéo léo lộ ra cần cổ vì kích động mà hơi ửng đỏ. “Nhân viên bên cô, không phải nên buộc tóc lại sao? Nếu để rơi tóc vào rượu thì mất vệ sinh quá!” “Anh tới đây làm gì?” “Đây không phải là quán bar à, tất nhiên là tới để uống rượu rồi.” Anh vừa nói, vừa làm như bâng quơ nhìn xung quanh, cuối cùng, ánh mắt rơi xuống Hoắc Tử Hồng đang nói chuyện với một vị khách khác. Mộc Đại cũng ý thức được điều này, cô dời người, chặn đứng ánh mắt của La Nhận. “Có tôi ở đây, anh đừng hòng tới gần dì Hồng của tôi.” La Nhận cười rộ: “Thật sao?” Mộc Đại đang định nói tiếp, La Nhận bỗng vươn tay ra nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo thẳng cô sang một bên: “Bà chủ?” Hoắc Tử Hồng nghe thấy tiếng, quay đầu: “Cậu là?” Bà vừa nói vừa đi qua bên này: “Có chuyện gì sao?” La Nhận đứng lên: “Muốn làm quen với đồng hương thôi, thật trùng hợp, cháu cũng là người hồ Lạc Mã.” Hoắc Tử Hồng ngẩn ra: “Sao khéo vậy, tôi rời hồ Lạc Mã rất lâu rồi. Là đồng hương à, gọi chút gì uống đi, tôi mời.” La Nhận nhìn bà, ý cười càng sâu: “Rời đi lâu rồi nhưng cháu vẫn còn nhớ, hồi đó, hai nhà chúng ta là hàng xóm, nếu cháu nhớ không nhầm, cô ở số 12 ngõ Trần Tiền đúng không?” Vốn chỉ là nói chuyện phiếm, sao giờ lại thành ra La Nhận cũng là người hồ Lạc Mã rồi? Trời đất bao la, tứ xứ đều là nhà anh hả? Mộc Đại còn chưa kịp lên tiếng, La Nhận đã vươn tay ra dấu mời với Hoắc Tử Hồng: “Tới chỗ khác tâm sự được không ạ?” Còn muốn tới chỗ khác? Mộc Đại nóng nảy: “Dì Hồng!” Một tiếng gọi này dường như cuối cùng cũng làm La Nhận nhớ ra bên cạnh còn có một người là cô. Anh quay đầu lại nhìn Mộc Đại: “Với lại, người ngoài không nên ở đây chứ nhỉ.” Hoắc Tử Hồng cười vỗ vỗ tay Mộc Đại: “Mộc Đại, con cứ ở đây đợi là được rồi.” Ở đây đợi ấy hả, là muốn cô sốt ruột đến chết sao? Mộc Đại hạ quyết tâm, cũng không để ý đến La Nhận đang nhìn họ, ghé miệng vào tai Hoắc Tử Hồng: “Dì Hồng, hắn chính là người cháu đã kể với dì đấy.” Sợ dì Hồng không nhớ rõ, cô còn nỗ lực lấy ngón tay viết lên lưng Hoắc Tử Hồng một chữ “La”. Hoắc Tử Hồng cười cười tỏ ý xin lỗi với La Nhận, lại nói với Mộc Đại: “Để dì và cậu ta ra sau quầy nói chuyện nhé, con ở đây cũng có thể nhìn thấy được, hơn nữa, Một Vạn Ba với anh Tào cũng ở đó mà.” *** Nhiều người như vậy, La Nhận chắc sẽ không làm gì bậy bạ đâu nhỉ? Mộc Đại cứ chốc chốc lại nghển cổ nhìn ra sau quầy bar, La Nhận đưa lưng về phía cô, Hoắc Tử Hồng thì hướng mặt ra phía ngoài, đôi lúc lại cười dịu dàng với cô để cô yên tâm. Mà cách đó vài mét, Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa tất nhiên là đang hận gặp nhau quá muộn, không thể vun đất làm nhang kết nghĩa huynh đệ. Lo lắng thì lo lắng, trong lòng đồng thời cũng không khỏi nghi hoặc, cái tên La Nhận này, thật sự là người hồ Lạc Mã sao? Thật sự từng là hàng xóm nhà dì Hồng? Sao chuyện gì cũng cứ quanh quẩn mãi không thoát ra khỏi phạm vi cái hồ Lạc Mã này vậy nhỉ? Đúng lúc này thì xảy ra biến cố. Nghe tiếng dì Hồng thét lên chói tai, cả người Mộc Đại run lên, không kịp nghĩ ngợi gì, ném hết đống dao nĩa dùng để ăn món tráng miệng cô đang cầm trong tay vào lưng La Nhận, đồng thời, đạp hai bước lên bàn, lật người trong không trung, đến quầy bar thì một tay ấn lên đầu Tào Nghiêm Hoa, một tay mượn lực tung người lao về phía La Nhận. La Nhận đẩy Hoắc Tử Hồng ra, xoay người né khỏi đống dao nĩa, lại không tránh được Mộc Đại, bị cô xô cho một cái lảo đảo. Cũng may nửa thân dưới của anh vẫn vững, mượn thế vọt nhanh hai bước mở cửa sau ra, lúc mở cửa chợt quay đầu lại, nở một nụ cười như muốn khiêu khích Mộc Đại đang trong cơn giận dữ. Hoắc Tử Hồng bị đẩy ngã trên đất, vẫn chưa hoàn hồn, nhưng cũng không bị thương. Mộc Đại cắn răng, gọi một tiếng: “Một Vạn Ba, thay tôi chăm sóc dì Hồng!” Một Vạn Ba còn chưa kịp đáp lời, Mộc Đại đã mất dạng. *** Trong quán rượu nhất thời yên lặng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến mức khi có người phản ứng được định lấy điện thoại ra quay một video “mục kích tại hiện trường”, thì hết thảy đã kết thúc. Hoắc Tử Hồng ôm lấy cổ thấp giọng ho khan, Một Vạn Ba từ sau cửa tủ chui ra, hốt hoảng dìu bà dậy: “Bà chủ, bà chủ không sao chứ?” Càng lúc càng có nhiều người chạy qua bên này, chỉ có Tào Nghiêm Hoa vẫn đứng đực ra tại chỗ. Má nó chứ, ông đây muốn bái sư!