Sau khi Võ Ngọc Bình rời đi, La Nhận cả nửa ngày sau vẫn không hồi được thần. Anh nhắn vào nhóm chat, Mọi người ai đã dùng máu thử Võ Ngọc Bình rồi? Lục tục nhắn lại: Không có, không có, tôi cũng chưa. Chuyện này tựa hồ không hợp lí, chân mày La Nhận xoắn chặt. Mộc Đại kéo anh: “Đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi, còn phải tìm Đinh Quốc Hoa nữa.” Đành phải tạm đặt nghi ngờ sang một bên, tra bản đồ điện tử, xác định đường đi bộ ngắn nhất. Trên đường, Mộc Đại nói: “Kỳ lạ thật đấy, em ở đây bốn năm mà chẳng có cảm giác quen thuộc nào hết.” Cô nghiêng đầu nhìn La Nhận: “Như một cây củ cải vậy, bị cưỡng ép cắm vào vườn cải xanh, nhìn trái nhìn phải đều không cảm nhận được là nhà mình.” La Nhận lườm cô: “Em muốn lấy ví dụ anh không nói, nhưng sao cứ phải là củ cải hả?” Đôi mắt to ngoài khẩu trang của Mộc Đại đảo tròn, ôm lấy cánh tay anh đáp: “Thì chắc là em ở cạnh củ cải lâu quá rồi chứ sao.” La Nhận cười, ôm lấy vai cô, giống như bất kì một đôi tình lữ đang trong thời kỳ yêu đương say đắm nào. Có điều, rêu rao trên đường cái thế này, Mộc Đại vẫn hơi thấp thỏm. Hỏi anh: “Cảnh sát sẽ đặc biệt chú ý tới em chứ?” La Nhận nói: “Họ sẽ suy đoán là em chạy, tìm được chỗ trốn, dù có lộ diện cũng nhất định sẽ trong dáng vẻ lén lút khả nghi, có rất ít tội phạm lớn lối thế này, nắm tay bạn trai đi dạo phố như chẳng có chuyện gì.” Mộc Đại nói: “Trước đây không cảm thấy nhưng hiện giờ lại hâm mộ những người có thể ngẩng đầu đi dưới ánh mặt trời thế này. Cô rõ ràng không phải tội phạm nhưng lại phải ôm một trái tim lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng báo động, thấy xe cảnh sát đi qua, tay sẽ khe khẽ run lên, theo bản năng sẽ nhìn quanh mình: Trốn đâu hợp lí nhất? La Nhận cách lớp khẩu trang bóp mặt cô: “Sẽ trôi qua nhanh thôi.” Mộc Đại: “Nếu không qua được thì sao, nếu thất bại trong gang tấc thì sao?” Hỏi xong, tiếng ồn ào trên phố dường như nhỏ đi, cuộc sống giống như một con bitch nửa muốn nửa không, vừa ngoạc mồm ra nói công lý chính nghĩa, lại vừa khiến những người oan khuất phải đổ máu không. Đừng mong ông trời sẽ rửa oan cho bạn, tầng khí quyển gần nhất cách mặt đất trung bình từ mười đến hai mươi kilomet, trên mặt đất ồn ào như vậy, ông trời có thể nghe được tiếng kêu oan mỏng manh của bạn sao? La Nhận nói: “Vậy anh sẽ mang em đi, chúng ta sẽ không bao giờ trả giá cho những chuyện mình chưa từng làm.” “Đi đâu chứ?” Sẽ bị truy nã, sẽ bị rượt đuổi, trốn ra nước ngoài ư? Cũng đâu ra được khỏi biên giới. La Nhận hỏi cô: “Từng đi máy bay bao giờ chưa?” “Rồi.” “Nhìn từ nơi cao nhất xuống sẽ không thấy biên giới, chính phủ, nhà nước, tổ chức, luật lệ, chỉ có đất đai, sông ngòi, núi non, bình nguyên. Muốn đi đâu thì tới đó, cả thế giới đều là của chúng ta.” Lúc anh nói, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu xuống, rọi lên mặt anh, La Nhận vô thức giơ tay lên che, nắng xuyên qua kẽ hở giữa ngón tay anh, vắt lên mặt anh những vệt sáng tối đan xen. Mộc Đại rộ cười, bỗng tiến lên hai bước, hai tay ôm lấy hông anh, muốn vùi đầu vào ngực anh nhưng vành mũ phía trước gây trở ngại, đành phải nghiêng đầu. Người yêu tốt sẽ như một đôi mắt, dẫn bạn nhìn tới một tầng trời cao hơn, một con sông dài hơn, một thế giới rộng lớn hơn, bốn vách tường vây khốn tâm hồn sẽ hoàn toàn biến mất. Người yêu không tốt sẽ chỉ khiến tầm mắt bạn thu hẹp hơn, trong mắt chỉ toàn là cuộc sống chật chội, tương lai vô vọng và mối quan hệ mủn nát. Có một ông bác xách giỏ mua thức ăn đi ngang qua, toét miệng nhìn hai người cười. Mộc Đại cũng cười, còn nháy mắt với ông. Không phải là bị hãm hại sao, cô nghĩ, chỉ là bị hắt một chậu nước bẩn mà thôi, vắt khăn lau sạch đi là được, cùng lắm thì tắm một cái, không nhất thiết phải bị một một chậu nước dìm chết dưới sông. *** Nhà Đinh Quốc Hoa nằm trên tầng sáu của một chung cư kiểu cũ. Với đãi ngộ đối với bác sĩ chủ nhiệm của hai mươi năm trước thì điều kiện nhà ở thế này có hơi kém. Trời còn chưa tối hẳn nhưng trong hành lang đã tối đến không nhìn được gì nữa. La Nhận gõ cửa, cốc cốc cốc ba tiếng, sau đó nghiêng tai nghe, bên trong có tiếng động, xem ra nhà có người. Đáng ra nên bảo Mã Đồ Văn tìm hiểu thêm vể thông tin bối cảnh của người này một chút… Có điều quên đi, chỉ để hỏi tin tức mà thôi, dăm ba câu là hết chuyện. Có tiếng kéo ghế, tiếng bước chân chậm chạp, sau đó lạch cạch mấy tiếng, lưỡi khóa bật ra, cửa chỉ mở một khe hở bằng bàn tay, treo ở giữa còn có một sợi xích bảo vệ. Trên sợi xích vắt ngang là khuôn mặt gầy gò cảnh giác của một ông già. Giọng nói cứng ngắc: “Tìm ai?” La Nhận nhìn ông: “Bác sĩ…Đinh Quốc Hoa?” Hai chữ “bác sĩ” này như chạm vào dây thần kinh đau đớn của ông, La Nhận để ý thấy con người của ông khẽ co lại. “Có việc gì?” La Nhận cảm thấy, cửa nhà Đinh Quốc Hoa hôm nay mình chắc là khó mà vào được. Bèn nói thẳng: “Muốn hỏi thăm bác một chuyện, hai mươi năm trước, bác là bác sĩ chủ nhiệm ở bệnh viện, lúc đó…” Đinh Quốc Hoa ngắt lời anh: “Không biết.” La Nhận bật cười: “Cháu còn chưa nói là chuyện gì…” Ầm một tiếng, cửa đã đóng lại, vụn rỉ sát trên nóc cửa rơi xuống, phất qua mặt anh. Bát canh đóng cửa này to thật. La Nhận quay lại nhìn Mộc Đại: “Về Đinh Quốc Hoa, ngoài danh tính địa chỉ ra có tin tức gì khác về bối cảnh không?” *** La Nhận gọi điện cho Mã Đồ Văn, Mã Đồ Văn chê anh không kiên nhẫn: “Mày biết lão Vạn Phong Hỏa rồi đó, tin tức toàn nhỏ giọt vậy thôi. Cũng phải, Vạn Phong Hỏa cho rằng, tin tức đắt giá thì phải chờ “đúng thời điểm”, giống như bản tin thời sự vậy, hôm nay là chủ đề người người tranh đoạt, đến hôm sau sẽ thành mớ cải cúc phơi nắng héo queo, bởi vậy nên y chưa từng che giấu, nghe được gì là gửi ngay cái đó. La Nhận hỏi: “Về sau còn tin tức gì khác không?” Mã Đồ Văn hầm hừ: “Mày chờ đó, hôm nay tao có lẽ tao sẽ nhận được một bưu kiện nữa.” Có giọng nói sau nền vang lên, là giọng của một cô gái: “Giời ạ, sữa tắm cũng hết mất rồi, đã bảo anh mua rồi cơ mà, đầu óc anh là để cho chó ăn đó hả?” La Nhận yên lặng bỏ điện thoại xuống, xem ra hòa hảo lại với Bát Mỹ rồi, một số phương thức thể hiện tình cảm cũng thật kỳ quái, giật tóc nhéo mặt phồng mang trợn mắt, vậy mà cũng có thể trợn đến thiên trường địa cửu. Anh quay lại nhìn Mộc Đại, rồi ngẩng lên nhìn ô cửa sổ sáng đèn trên tầng sáu: “Có khả năng Mã Đồ Văn sẽ gửi tin mới qua, ở đây chờ trước đã, muốn ăn gì không, anh đi mua.” Mộc Đại nhìn anh: “La Nhận, anh chưa từng trực tiếp tiếp xúc với Vạn Phong Hỏa.” Câu này không sai, anh đó giờ vẫn luôn thông qua Mã Đồ Văn. La Nhận cười: “Cho nên?” Mộc Đại không muốn đoán: “Vì sao vậy?” La Nhận nói: “Sau khi về nước, anh chưa từng đi máy bay, cũng không đi tàu hỏa, cũng rất ít khi đi xe khách, đi đâu đều là anh tự lái xe đi.” “Nhà ở Lệ Giang là dùng tên bác Trịnh kí hợp đồng, mở Phượng Hoàng Lâu, anh là ông chủ, nhưng giấy tờ đều là bác Trịnh lo liệu, không có cái nào là đứng tên anh.” Anh nhìn xuống Mộc Đại: “Vì sao?” Mộc Đại đáp: “Anh không muốn bị ai đó tìm thấy.” La Nhận thở ra một hơi: “Thời đại này, một người thường lộ diện, muốn hoàn toàn ẩn mình là điều không thể, anh không tránh khỏi sẽ bị người tìm thấy, nhưng còn biện pháp thì vẫn phải làm…” Ví dụ như giữ khoảng cách với mạng lưới thông tin phủ sóng mọi nơi của Vạn Phong Hỏa. Mộc Đại hỏi: “Là ai thế, kẻ thù của anh trước đây ở Philippines à?” La Nhận không đáp. Bóng đêm dần sâu hơn, đã đến giờ ăn tối, rất nhiều ô cửa sổ để bay ra mùi rau xào, nhịp nhàng đều tay, thậm chí còn có thể nghe được tiếng dầu sôi xì xèo. Dường như có thể nhìn thấy thằng nhóc Uris da đen kia, khẩu súng trường vắt ngang vai nó như cái đòn gánh, ló đầu vào nồi nhìn, mắt bị dầu khói hun cho không mở ra được. “La, thế này cũng được à? Người Trung Quốc các anh đều ăn thế này sao?” Lại trề môi: “Sao Aoki lại thích ăn đồ sống, hai người đều là người châu Á mà.” Còn trông thấy thằng bé nằm trên giường, trên làn da ngăm đen để trần, băng vải rướm máu quấn quanh người nó, La Nhận trêu chọc nó, bảo buổi đêm mà nhìn thì chỉ thấy mỗi vòng vải trắng thôi. Uris tức tối đấm ngực giậm chân, cũng không phải tức lời anh nói. “Đàn bà châu Á,” nó nói, “Cả đời này em sẽ không bao giờ tin đàn bà châu Á nữa, nhất là giống đàn bà Malay, em phải nhắc nhở cả con cháu em, con cháu hàng xóm nữa!” Dưới giường, cả đám họ bò lăn ra cười ầm lên. Mộc Đại khẽ giọng hỏi: “Kẻ thù của anh lợi hại lắm à?” La Nhận vẫn không đáp. Trước mắt anh bỗng lại hiện lên bãi trắng biển xanh yên tĩnh, anh đeo bình khí lặn trên lưng, cắm đầu xông thẳng xuống đáy nước, nhặt được từ trên tảng đá dưới đáy biển một con sao biển xanh lam. Nổi lên, Uris mặc áo phao màu vỏ quýt, khoa trương quẫy đạp lung tung trong nước: “La, La, mau cứu em, em bị lật ngửa rồi!” Uris thế mà lại có thể mặc áo phao rồi vẫn bị lật trong nước, như một con rùa bị người ta lật ngược lên không sao trở mình được. La Nhận không cứu nó mà vạch cổ áo nó ra, nhét con sao biển vào. Uris hét lên: “Cái gì vậy, lạnh quá, còn động đậy nữa!” La Nhận nói: “Hôm nay, hoặc là em học bơi, hoặc là chết trong nước.” Sau đó, Uris cuối cùng cũng học được bơi, cứ có cơ hội là sung sướng đạp nước trong biển, tư thế vụng về làm bọt nước văng tung. “La, em là một con cá đen nè, ở Trung Quốc cá đen quý hiếm lắm đúng không?” La Nhận đáp: “Ừ, là một loại cá được người ta rất tôn kính.” Sau nữa, Uris chết trong hồ bơi trong trận chiến ác liệt ở căn biệt thự, trôi nổi trên mặt nước, quần áo và tóc đều đẫm nước, máu tươi lan ra trong hồ nước xanh lam. La Nhận nghiến chặt răng, chậm rãi nhắm mắt lại. Mộc Đại kề tới, gò má mềm mại lành lạnh áp lên mặt anh, ghé vào tai anh nói khe khẽ: “La Tiểu Đao, ngoan nào, em không hỏi gì nữa nhé.” La Nhận mở mắt một lần nữa, hơi nước phủ trong mắt và màu máu lan tràn đã tan biến không còn chút dấu tích nào, trả lại vẻ sáng trong điềm đạm. Hỏi Mộc Đại: “Ăn gì?” “Bánh bao hấp lồng, nước chấm lấy giấm thêm đường, cả canh nữa.” *** Quán bánh bao hấp lồng Giang Chiết (*) ở đây vậy nhưng lại rất đắt khách, người xếp hàng không ít. (*) Tên gọi tắt của Giang Tô và Chiết Giang. La Nhận nhận được điện thoại của Mã Đồ Văn. “Cái ông Đinh Quốc Hoa kia đã sớm không làm bác sĩ nữa rồi, khoảng hai mươi năm trước đã nghỉ việc ở bệnh viện.” La Nhận rất bất ngờ: Hai mươi năm trước, bác sĩ là cái bát cơm vàng đấy, vậy mà lại từ chứ, sao ông ta cam lòng? “Vợ cũng ly hôn, nói là ông ta đầu óc có vấn đề, cụ thể có vấn đề thế nào ở đâu thì không nói rõ được, nhưng bình thường ít khi ra ngoài, cứ ru rú trong nhà, cũng không gặp ai. Sau thời kỳ cải cách biên chế, bệnh viện muốn mời ông ấy về nhưng ông ấy lập tức từ chối, cửa cũng không cho người ta vào.” Trong lòng La Nhận lấy lại được cân bằng, xem ra không cho khách vào cửa đối với Đinh Quốc Hoa là thái độ bình thường. Mã Đồ Văn cảm khái: “Càng về sau càng nghèo nàn, hai mươi năm trước, bác sĩ chủ nhiệm cũng là một thành phần trí thức cao cấp đấy…” … La Nhận giật mình. Hai mươi năm trước, cái khoảng đó đúng là nhiều chuyện xảy ra. Có người nói mẹ Mộc Đại nhiễm AIDS – Mộc Đại bị vứt bỏ đưa đi – Đinh Quốc Hoa bỗng nhiên rời bỏ cương vị bác sĩ – Đến cả đài tượng ngựa cũng là xây vào hai mươi năm trước… Có quan hệ, nhất định là có quan hệ, chỉ là tạm thời bị sương mù dày đặc che khuất nên không nhìn được toàn cảnh mà thôi. *** Mộc Đại ngồi trên bậc thềm vườn hoa bên cạnh khu chung cư chờ La Nhận, nhìn về phía ban đầu đi tới, lại ngẩng lên nhìn tầng sáu. Một vài ô cửa sổ đã tắt đèn, nơi này nhỏ, vốn nên nghỉ sớm, không khí khu chung cư cũng trầm lặng, lâu vậy rồi, ngoài La Nhận đi ra ngoài thì không thấy có động tĩnh gì khác. Trong lòng Mộc Đại lóe lên một ý nghĩ. Không phải ông không chịu mở cửa sao, nhưng sao phòng được tôi leo tường lên chứ. Cô đi tới chân tường, hít sâu một hơi, hai tay dang ra, dán chặt lên mặt tường. Sư phụ nói: Con không thể nghĩ tường là tường, con là con được, như vậy con chắc chắn sẽ ngã xuống, con phải nghĩ, tường cũng là của con, thỉnh thoảng có trượt ngã, cũng là ngã lên mặt đất. Mũi chân Mộc Đại nhón lên, tay, chân, bụng năm điểm vận sức, bỗng leo thoắt lên. Gọi là bích hổ du tường, thực ra chỉ là để bịp người ngoài, làm thế nào cũng không thể thực sự tự nhiên như thằn lằn hay rắn hổ mang bò tới bò lui được, cô vẫn phải mượn lực nhiều hơn, may mà tường nhà cũ thô ráp, rất dễ bám. Rất nhanh đã tới cửa sổ tầng sáu. Cô nín thở, hai tay bám lên bệ cửa sổ, vặn người một cái, hai chân đạp lên giá để cục điều hoa của nhà bên cạnh, tạo thành một thế cân bằng dường như tốn rất ít sức lực để giữ. Sau đó nhìn vào trong dò xét. Đinh Quốc Hoa tưởng đã ngủ nhưng chưa, ánh đèn bàn rất tối, dựa nghiêng trên giường đọc sách, một lúc lại lật một trang, xem rất thong thả. Quyển sách trông còn có vẻ rất dày. Cùi chỏ của Mộc Đại hơi nhói, nhìn xuống dưới, La Nhận đã trở về, đang ngẩng đầu nhìn cô, ánh sáng quá mờ, khoảng cách lại hơi xa, không thấy rõ được vẻ mặt anh. Có điều, chẳng anh chàng nào lại thích nhìn bạn gái mình cứ rảnh rang là lại trèo tường hết, lại còn là tầng sáu cao như thế. Mộc Đại cũng hơi thấp thỏm, quay đầu lại nhìn, Đinh Quốc Hoa hình như chuẩn bị đi ngủ, bỏ sách lên đầu giường, đứng dậy vào phòng vệ sinh. Lúc đi lại, cứ lê từng bước, trông hơi cứng nhắc. Một lát sau, bưng chậu nước ra, chuẩn bị rửa chân. Ông thở phì phò, cởi giày và tất chân phải ra, bỏ cẳng chân gầy nhom vào nước nóng, thở một hơi thỏa mãn. Sao lại có người chỉ rửa một chân vậy nhỉ? Quái thật. Khuỷu tay càng lúc càng mỏi, một lần nữa cúi đầu, La Nhận đã ngồi xuống bậc thềm. Đợi lát nữa xuống dưới, nếu anh hỏi cô nhìn thấy gì, cô biết đáp thế nào? Thấy Đinh Quốc Hoa rửa chân? Chẳng thú vị gì hết. Mộc Đại tỏ ra tức giận, đang chuẩn bị xoay người đi xuống, Đinh Quốc Hoa lại có động tĩnh. Ông cầm lấy cái khăn mặt vắt bên trên xuống lau chân, qua loa lau khô chân phải, sau đó bưng chậu rửa chân lê bước vào toilet. Ào ào, tiếng đổ nước. Ông già Đinh Quốc Hoa này, thật sự chỉ rửa một chân.