Bảy Thanh Hung Giản
Chương 121
Binh chia hai đường.
Một đường nghĩ cách lấy video, một đường đi tìm những người chứng kiến thử nghiệm chứng cho suy đoán về máu.
Một Vạn Ba tự động xung phong vào nhóm thứ nhất, chuyện xin lấy video này phải dựa vào mưu trí, hắn là đương sự, đi lấy sẽ càng có tính thuyết phục hơn.
Suy xét đến việc đảm bảo an toàn thì cần phải phối hợp với một người có giá trị vũ lực tương đối cao, vì là người có liên quan nên Viêm Hồng Sa trúng thầu.
Viêm Hồng Sa không vui khi phải hợp tác với hắn: “Lúc bị oan đến cái rắm cũng chẳng dám thả, lúc sau lại lén lút bảo Tào Mập trộm đồ, dối trá.”
Một Vạn Ba còn chưa kịp phản bác, Tào Nghiêm Hoa đã kích động phân bua: “Đã bảo là nhặt rồi! Là nhặt!”
Viêm Hồng Sa nanh ác cười gã: “Anh tưởng tôi ngốc hả? Nhặt liên tiếp bốn cái? Tào Mập, anh là chuyên gia làm giàu bằng cách nhặt đồ chắc? Nói ra không ngại Tổ quốc xúc động à?”
Một Vạn Ba vỗ vai Tào Mập trấn an: “Anh Tào, bình tĩnh, anh đọ IQ với Viêm Nhị Hỏa làm gì, không phải tự rước bực vào mình à?”
Viêm Hồng Sa nổi quạu: “Chỉ số IQ của tôi làm sao?”
Một Vạn Ba ung dung: “Còn chưa rõ à?”
Mộc Đại hảo tâm nhắc nhở Viêm Hồng Sa: “Hồng Sa, hắn vừa gọi cô là Nhị Hỏa đó.”
Viêm Hồng Sa tức điên: “Tôi ngốc hồi nào?”
Tào Nghiêm Hoa cũng chung ý xấu với Một Vạn Ba: “Em Nhị Hỏa, đọc theo anh nào, hờ-oa-hỏa, lần nữa, hỏa.” (*)
La Nhận bưng cốc nước lên, bất động như núi châm dầu vào lửa: “Hồng Sa, nói không lại người ta thì dùng quả đấm mà nói chuyện, cô phải phát huy thế mạnh của mình đi chứ.”
Giây tiếp theo, Tào Nghiêm Hoa nhảy tới nhảy lui trong phòng né tránh, căm phẫn đổi giọng: “Là Tam Tam nói trước mà, em đừng đổ hết tội lên đầu anh thế chứ, anh có làm gì đâu, anh chỉ sửa phát âm cho em…”
Gà bay chó sủa, Mộc Đại cười đến đau cả ruột.
(*) Ở đây, Một Vạn Ba chơi chữ với họ của Viêm Hồng Sa, chữ “Viêm (炎)” là hai chữ “Hỏa (火)” ghép vào với nhau, đồng thời, “Nhị (hai)” còn là viết tắt của “Nhị Bách Ngũ (hai trăm rưỡi)” tức là “đồ ngốc”. Mà đoạn đánh vần của Tào Nghiêm Hoa (nguyên văn: 喝 – 乌 – 我 [hè-wū-wǒ]) cũng gần âm với “Nhị bách ngũ (二百五 [èrbǎiwǔ])”. Lai lịch vì sao “hai trăm rưỡi” lại là “đồ ngốc” thì cũng hơi dài, có hứng thú muốn biết thì xem giải nghĩa ở cuối chương nhé.
La Nhận và Tào Nghiêm Hoa là nhóm thứ hai, Mộc Đại không tiện lộ diện nên ở lại khách sạn chờ tin.
Sắp xếp như vậy khiến cô chán chường cực kì, ngày nào cũng phải ẩn núp thế này, thỉnh thoảng mới có thể ra ngoài thông khí, chương trình TV thì cằn cỗi như sa mạc vậy.
Cô càu nhàu: “Có khác gì chim trong lồng đâu.”
Tào Nghiêm Hoa gấp gáp tiếp lời cô: “Tiểu sư phụ, em xem anh này, có giống con chim nhỏ tự do không?”
Gã dang hai tay ra, bay ra khỏi cửa: “Anh Tiểu La, tôi chờ anh bên dưới nhé.”
Viêm Hồng Sa đuổi theo phía sau nói: “Anh mà bay được chắc? Có chim nào béo như anh không?”
Thấy mọi người đều lần lượt xuất phát, Một Vạn Ba cũng đi theo xuống dưới, lúc La Nhận đứng dậy, Mộc Đại ở bên cạnh thở vắn than dài, làm ổ trên sofa, khoanh chân ôm gối, cằm vùi vào trong gối, khuôn mặt nhỏ nhắn được gối bao lại, trông như một bé con tội nghiệp.
La Nhận cười xoa đầu cô.
Cô oán thán: “Mọi người đi hết rồi, có tin tức gì em cũng chẳng biết được, điện thoại cũng có khởi động máy được đâu…”
La Nhận nghĩ ngợi rồi đưa điện thoại của mình cho cô.
Mộc Đại nhận lấy: “Cứ thế đưa em thật à? Lỡ có em gái xinh đẹp hay tình nhân bí ẩn nào gọi điện tới…”
Câu này bỗng nhắc nhở La Nhận, anh chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt đậu lên điện thoại.
Mộc Đại nhận ra, vèo cái nhét điện thoại giấu ra sau lưng, ra vẻ anh đừng hòng lấy được.
La Nhận thò tay ra vuốt mũi cô một cái: “Nhóc con, anh có gì mà phải sợ chứ.”
…
Trên đường đi, La Nhận cười khổ hỏi Tào Nghiêm Hoa: “Anh biết định luật Murphy không?”
Định luật Murphy? Sao nghe có mùi giống Newton thế, có phải anh Tiểu La muốn khoe khoang học thức trước mặt gã không?
Tào Nghiêm Hoa không muốn cho anh cơ hội: “Tôi không quen giới vật lí.”
La Nhận nói: “Anh đợi xe bus, chờ mãi mà bus không đến, anh sốt ruột bèn bỏ đi, vừa mới bỏ đi thì xe bus lại tới.”
Tào Nghiêm Hoa trợn to hai mắt, đây là định luật Murphy? Sao Murphy biết chuyện gã đợi xe bus lần trước?
“Anh xếp hàng mua vé, thấy cửa bên kia làm nhanh hơn, anh sốt ruột, đổi sang cửa bên kia, chợt phát hiện ra, thì ra đứng cửa cũ nhanh hơn.”
Tào Nghiêm Hoa nghĩ bụng: Chuyện xếp hàng mua vé gã cũng đã từng rồi, Murphy là một mình khác trên đời này à?
La Nhận nói: “Định luật Murphy nhắc nhở người ta không nên bỏ sót những sự kiện có xác suất nhỏ nhất, những điều sai lầm sẽ luôn luôn sai lầm, nếu anh lo lắng tình huống nào đó xảy ra, vậy nó rất có thể sẽ xảy ra. Cho nên…”
Cho nên Mộc Đại có khả năng…vô cùng có khả năng…sẽ nhận được điện thoại.
***
Tâm trạng Một Vạn Ba rất kích động, ngực phập phồng kịch liệt, viền mắt vằn lên những tia máu, nhân viên tiếp dân của sở cảnh sát giao thông đưa khăn giấy cho hắn, nói:
“Đừng kích động, từ từ nói.”
Viêm Hồng Sa đứng bên cạnh, quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngoài cửa sổ là đường cái, buổi sáng là giai đoạn giao thông cao điểm, xe tới xe lui, vèo một chiếc, lại vèo một chiếc, thật sự rất giống như ngựa cỏ đất (*) đang hò hét trong lòng cô.
(*) Nguyên văn: 草泥马 (thảo nê mã), đọc chệch của “操你妈”, một câu chửi bậy bên Tàu, giống như “đậu (xanh rau) má” bên mình là đọc chệch của “đ*t m*” vậy.
Giọng Một Vạn Ba vẳng tới.
“Không ngủ được, cả đêm đều không ngủ được, vừa nhắm mắt đã gặp ác mộng.”
Viêm Hồng Sa nhủ thầm: Nói hươu nói vượn.
Nhân viên tiếp dân nói: “Tôi hiểu, chuyện này chúng tôi đều hiểu cả. Thường hay nói, người bình thường chính mắt thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy, trong lòng đều cần một khoảng thời gian cân bằng lại.”
Một Vạn Ba lau hết nước mắt lại lau sang nước mũi: “Nhất là, tối qua anh cũng ở đất, anh biết rồi đấy, mấy người kia cứ một mực nói là tôi đẩy, thực ra tôi…thực ra trong lòng tôi hơi hoảng hốt.”
Viêm Hồng Sa cảm thấy, nhất định là có một chai giấm chua đổ thẳng vào họng mình, hun cho dạ dày cũng phải co quắp vì pantothenic acid: Hoảng hốt cơ đấy!
Nhân viên tiếp dân hơi xấu hổ: “Mấy người kia, chúng tôi đã tiến hành nghiêm chỉnh phê bình giáo dục rồi, lời chứng rất quan trọng, trong một vài vụ án còn trực tiếp liên quan đến hướng thẩm tra xử lí cuối cùng, hành vi này của họ, nói thật thì, đúng là vô cùng quá đáng. May là có video giám sát… Đương nhiên, xin anh hãy hiểu cho, chuyện xảy ra quá nhanh, có lẽ họ thực sự là nhìn lầm rồi…”
Một Vạn Ba nói: “Thực ra tôi chỉ có một việc muốn xin.”
Giọng hắn đến là khẩn khoản: “Tôi có thể xem lại đoạn video đó lần nữa không? Tôi chỉ muốn xem kĩ lại đầy đủ một lần nữa thôi để bản thân yên lòng.”
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, nhân viên tiếp dân nói: “Dù không hợp quy định lắm nhưng yêu cầu này cũng hợp tình hợp lí, thế này đi, anh chờ ở đây, tôi đi sắp xếp một chút.”
…
Nhân viên tiếp dân rời đi, Viêm Hồng Sa quay đầu, ông tướng ngồi bên bàn, giọng điệu khẩn khoản, chịu ác mộng quấy nhiễu sâu sắc nào đó đã chẳng còn ra người ngợm gì nữa, mềm oặt vùi mình trong ghế, hai cái đùi co lên cao.
Hắn thờ ơ nhún vai với Viêm Hồng Sa: “Trí khôn của ta đây đấy.”
Viêm Hồng Sa cười nhạt: “Thế này cũng gọi là trúy khôn cụa ta đây?”
“Làm người ấy mà, nên thoải mái đạt được mục đích. Tào Mập vừa ra tay là có thể răn nhỏ phạt lớn, cô cần gì phải mặt đỏ tía tai ầm ĩ với người ta, cô có ngoạc hết mồm ra cũng đâu đấu lại được với bốn cái mồm, không thấy mệt à? Lại ví dụ như La Nhận biết đánh nhau đó, gặp phải trường hợp dữ dội thì cứ để anh ta lên thôi, tôi lùi ra sau là được rồi.
Cứng đầu cứng cổ vậy không gọi là nghĩa khí mà gọi là ngu xuẩn đó…em Nhị Hỏa à…”
Hắn ngồi thẳng dậy, đổi tư thế, bắt tréo chân, ra vẻ ông cụ non: “Em Nhị Hỏa à, xem em làm người có chút nghĩa khí, tối qua đã bỏ nhiều công sức vì chuyện của anh đây, nên anh mới nói với em, đối nhân xử thế không nên quá cân xứng đâu, em đúng là tứ chi phát triển mà…”
Viêm Hồng Sa hừ một tiếng, còn lâu cô mới nghe cái trúy khôn cụa tên gian manh này.
Cô nói: “Con người tôi ấy à, có thể là không thức thời cho lắm, nhưng tôi vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình. Đúng là đúng, sai là sai, chuyện trên đời vốn ban đầu không hỗn độn như vậy mà thực ra là trắng đen rõ ràng, mấy thứ vẩn đục mà mấy người nói đến không phải là chuyện vốn vẩn đục mà là do mấy người khuấy đục nó lên.”
“Có một câu nói ra nghe thì tục tĩu nhưng tôi cảm thấy, mọi chuyện trên đời đều nên đương nhiên vãi chưởng như thiếu nợ trả tiền, ai cũng tuân theo, ai cũng làm được, nếu trong lòng mỗi người đều ghi nhớ vậy thì chuyện đã chẳng phức tạp vậy rồi.”
Một Vạn Ba cười nhạt, em Nhị Hỏa đây là không cứu chữa được nữa rồi.
Không đúng, gượm đã gượm đã, trong lời Viêm Hồng Sa sao lại có hai câu nghe quen thế nhỉ…
Cửa phòng bật mở, Một Vạn Ba thoắt cái đã vào vai, tay chống lên bàn, cúi đầu, hai tay đan vào nhau.
Người không thể chỉ biết há miệng ra nói được, miệng cũng chỉ là hai miếng da, cũng sẽ mệt, phải biết kết hợp với ngôn ngữ cơ thể, hai tay đan lại với nhau run run thể hiện rằng anh đang rối rắm, đang bất an, đang sợ hãi không chốn nương tựa, sẽ kích thích mãnh liệt lòng đồng cảm của người khác.
Quả nhiên, giọng nhân viên tiếp dân mềm hẳn xuống: “Đã sắp xếp xong xuôi rồi, anh có thể qua xem lần nữa.”
Vì để hắn có thể tập trung xem không bị quấy rầy, nhân viên tiếp dân cố ý ngồi cách ra thật xa.
Viêm Hồng Sa khoanh tay, lẳng lặng giấu điện thoại di động dưới cánh tay, điện thoại mở chế độ ghi hình, ống kính hướng về phía màn hình.
Góc độ của camera giám sát khá bao quát, trong quang cảnh tầm nhìn, cô và Một Vạn Ba gần như đồng thời chú ý tới một người phụ nữ rời khỏi hiện trường.
Tất cả mọi người đều chen chúc trong hiện trường, kiễng chân ưỡn cổ, chỉ sợ bỏ lỡ bất kì chi tiết hóng hớt nào, chỉ có người phụ nữ kia là chậm rãi đi ra phía ngoài, giống như một giọt nước ly tâm, một vệt nước lướt qua mà không ai để ý.
Viêm Hồng Sa lẩm bẩm: “Thật sự có người không thích hóng hớt vậy sao.”
***
Tào Nghiêm Hoa giơ thẻ căn cước lên.
Người đàn ông trên thẻ căn cước tên là Tôn Hải Lâm, đầu hói, lông mi thưa thớt, bọng mắt to, trong mắt chỉ hiển hiện mỗi một từ.
Suy sụp.
Gã dời thẻ căn cước khỏi mắt, để lộ ra khuôn mặt của ông bảo vệ đang nhận đồ ăn ship đến bên ngoài phòng bảo vệ cách đó không xa.
Trên đầu đội một bộ tóc giả dày cộm, thân mình thẳng tắp bọc trong bộ đồng phục bảo vệ, gương mặt vậy mà lại có thể nói là có tinh thần.
Tào Nghiêm Hoa cảm khái vô cùng: Ở Trung Quốc, ảnh thẻ căn cước mà gặp được người thật thì tất sẽ có một hồi chém giết, nếu ngày nào đó mà lại gặp được hình xinh xẻo đăng mạng thì thực sự giữa hai cái chỉ sẽ là một trận sống còn.
Tào Nghiêm Hoa nhìn La Nhận: “Anh Tiểu La, anh lên hay là tôi…”
“Anh lên.”
Vừa nghĩ đến chuyện phải cứa tay, Tào Nghiêm Hoa chẳng tình nguyện tẹo nào, dù sao thì cũng đau mà.
Gã cầm con dao găm của La Nhận, mũi dao run run quơ quơ trên lòng bàn tay.
Bàn tay múp míp, phì nhiêu thì phì nhiêu thật nhưng cũng rất linh hoạt khéo léo, chui vào túi áo người ta mà cứ như vào túi không chủ.
La Nhận liếc xéo gã, nói: “Nam tử hán đại trượng phu…”
Đương nói, bỗng thò tay qua, cầm chuôi dao cứ thế vạch thẳng xuống.
Tào Nghiêm Hoa hét lên như lợn chọc tiết.
Da rách ra, máu chảy ra, một giọt đỏ tươi, tròn trịa.
La Nhận đẩy gã: “Còn không mau đi đi, đợi máu khô đấy à?”
Tào Nghiêm Hoa chạy qua, gọi với phía sau Tôn Hải Lâm: “Lão Tôn!”
Tôn Hải Lâm cầm túi đồ ăn ship đến ngờ vực quay đầu lại, không nhớ rõ mình đã gặp thằng béo này ở đâu.
Tào Nghiêm Hoa xông ào tới, tóm lấy tay y, lòng bàn tay áp sát lấy, chỉ sợ máu không đủ dùng: “Đã lâu không gặp!”
Trong dự liệu, vẻ mặt Tôn Hải Lâm biến sắc trong khoảnh khắc, co quắp đẩy gã ra, vung tay lia lịa, túi đồ ăn ship rơi vãi đầy đất, canh tê cay, đổ ra ngoài, nước canh nóng hầm hập, bừa bãi văng ra đất.
Tào Nghiêm Hoa để ý thấy lòng bàn của ý nổi lên một vết rộp màu đỏ.
Tôn Hải Lâm sợ là mình không phải bị bỏng, rảo bước quay lại phòng bảo vệ, mở vòi nước ra xối vào tay, định nổi cáu với Tào Nghiêm Hoa: Anh là ai vậy hả, trong tay có thứ gì thế?
Ai ngờ vừa xoay mặt qua đã không thấy người đâu nữa.
Đúng là gặp ma rồi.
Lại cúi đầu, thấy nước canh nóng đổ ra ngoài, bất giác tiếc nuối: Cứ bỏ phí vậy à? Mất mười mấy tệ của y đấy.
Y đi tới cửa ngồi xổm xuống, hai ngón tay kẹp lấy cái túi nylon, muốn xem xem có thể lấy cái bát khác ra vớt vát lại được phần nào không.
Có người vỗ nhẹ lên vai y.
Còn tưởng là tên béo kia, Tôn Hải Lâm ôm lửa giận trong bụng ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra là không phải.
Làm cái nghê bảo vệ này phải biết nhìn ra đâu là thức ăn đâu là cơm, người tới cao lớn anh tuấn, ăn mặc khí chất đều không bình thường, chỉ sợ là khách hàng quan trọng.
Tôn Hải Lâm vội vàng đứng dậy: “Anh…tới tìm người ạ?”
Trong đơn vị có quy định, nếu là khách hàng quan trọng thì nhất định phải ăn nói lễ phép.
La Nhận cười cười: “Muốn hỏi thăm anh chuyện này.”
“Anh hỏi đi ạ.”
“Tối qua ở đầu phố Thập Tự có xảy ra tai nạn giao thông.”
Sao lại hỏi cái này, Tôn Hải Lâm lấy làm lạ: “Vâng, đúng vậy.”
“Anh là người chứng kiến, có trông thấy người đẩy người bị hại không?”
“Dạ?”
La Nhận nhìn y chăm chú.
Người này anh đã từng trông thấy, tối qua, y đã cãi nhau với Viêm Hồng Sa ở cửa sở cảnh sát giao thông, còn nghênh ngang xô cô ra rời đi, nói: “Chuyện xảy ra nhanh như vậy, nhìn lầm cũng là chuyện bình thường.”
Nhưng hiện giờ, vẻ mặt y lại mù mịt.
Trong lòng La Nhận nảy ra một cảm giác bất thường, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu.
Anh thận trọng mà đổi sang dò xét bằng một câu hỏi hợp lí hơn: “Lúc đó anh đã nhìn lầm?”
Tôn Hải Lâm nói: “Tôi đâu có thấy gì đâu.”
“Vậy tại sao anh lại được sở cảnh sát giao thông mời đi hỗ trợ điều tra?”
Tôn Hải Lâm mê mang lẩm bẩm.
“Tôi không nhìn thấy… Tôi xem video giám sát, cảnh sát giao thông nói tôi nhìn lầm… Tôi nói tôi thấy người ta đẩy người à? Nhưng tôi đâu có thấy…”
Nghĩ nát óc cũng không ra, y vô thức vò đầu, vết rộp trên lòng bàn tay từ từ biến mất, tóc giả bị y vò hai cái xê xích, lộ ra da đầu gốc.
La Nhận quay đầu bỏ đi.
Phía sau vọng tới tiếng bước chân, Tào Nghiêm Hoa lúc trước tránh đi đã chạy đuổi kịp theo: “Anh Tiểu La, họ Tôn nói gì?”
La Nhận dừng bước lại: “Chúng ta tốt nhất là cử người cắt lượt theo dõi Mã Siêu, đảm bảo người này không xảy ra chuyện gì.”
Tào Nghiêm Hoa nghe không hiểu.
Mã Siêu? Mã Siêu bị Một Vạn Ba đuổi theo dồn vào đường cùng tối hôm trước? Sao giờ lại bỗng trở thành người cần phải giám hộ rồi?
La Nhận không nói gì, trong lòng như biển khơi dậy sóng.
Hi vọng của Mộc Đại là ở Mã Siêu.
Phản ứng của Tôn Hải Lâm xác nhận một việc: Máu của họ đối với những người bị Hung Giản ảnh hưởng đúng là có tác dụng, phần kí ức giả bị cưỡng ép gài vào, theo cách nói có lỗ trống thì gió mới vào, đã bị loại bỏ.
Kí ức của Tôn Hải Lâm thiếu mất một phần, bởi vậy y đột nhiên mù mịt không biết mình thế nào, lẩm bẩm lộn xộn không biết chuyện ra sao.
Nếu tình trạng của Mã Siêu cũng vậy thì sau khi hắn tỉnh lại, sẽ vô thức phản cung – bởi hắn căn bản là không nhớ mình đã gặp Mộc Đại trên cầu.
La Nhận bảo Tào Nghiêm Hoa: “Gọi cho Mộc Đại, không, gọi vào số của tôi.”
Tào Nghiêm Hoa không hiểu nhưng vẫn theo lời anh gọi điện, vừa áp lên tai đã bỏ xuống.
“Anh Tiểu La, máy bận rồi.”
Sự tích “hai trăm rưỡi”: Bắt nguồn từ một câu chuyện thời Chiến Quốc, Tô Tần là một thuyết khách được cả sáu nước khâm phục, oai phong một thời, nhưng cũng kéo theo bị rất nhiều người thù địch. Sau nữa, cuối cùng ông bị người nước Tề giết, vua Tề tức giận, muốn báo thù cho Tô Tần, nhưng nhất thời không bắt được hung thủ, vì vậy vua đã nghĩ ra một kế sách, sai người chặt đầu Tô Tần xuống, treo trước cửa thành, bên cạnh dán một tờ cáo thị nói: Tô Tần là nội gián, kẻ giết hắn được thưởng một ngàn lượng vàng, trông mà lĩnh thưởng. Vừa dán cáo thị lên thì có bốn người đứng ra nhận là mình giết Tô Tần. Vua Tề hỏi: Chuyện này không thể giả mạo đâu đấy! Cả bốn người đều sống chết khẳng định là mình làm. Vua Tề nói: Một ngàn lượng vàng, bốn người các ngươi chia đều thì mỗi người được bao nhiêu? Cả bốn đồng thanh đáp: Hai trăm rưỡi. Vua Tề nổi giận đập bàn quát: Người đâu, lôi bốn tên “hai trăm rưỡi” này ra ngoài chém! Từ “hai trăm rưỡi” từ đó được lưu truyền tới nay với nghĩa “đồ ngốc”.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
10 chương
324 chương
120 chương