Bảy Thanh Hung Giản
Chương 107
Việc buôn bán của Phượng Hoàng Lâu cuối cùng cũng được như Tào Nghiêm Hoa mong muốn, ngày qua ngày từ từ tốt lên.
Từ ban đầu không có khách, đến một ngày được hai ba bàn, rồi bốn năm bàn, dù theo như Một Vạn Ba nói thì mỗi ngày đến vốn cũng chẳng hòa được, nhưng Tào Nghiêm Hoa cảm thấy đó đã là một bước nhảy vọt lớn rồi.
Gã thôi việc ở Tụ Hiền Lâu, tối vẫn chạy giúp ở quán bar, ngày thì gần như dành toàn bộ thời gian ở Tụ Hiền Lâu.
Lúc không có khách, gã tự kiếm việc cho mình làm, rửa bát, lau dọn, tính toán sổ sách các thứ.
Hai người Viêm Hồng Sa và Một Vạn Ba thì không tận tâm được vậy, nhưng cũng thường chạy qua ngó, coi như là thường trú, còn La Nhận thì…
Anh về cơ bản là không xuất hiện.
Tào Nghiêm Hoa cảm thấy cũng hợp tình hợp lí: Đại khái chắc là anh ta đang lo cho tiểu sư phụ.
Tào Nghiêm Hoa từng thảo luận riêng với Một Vạn Ba và Viêm Hồng Sa về hướng đi của Mộc Đại, Tào Nghiêm Hoa và Viêm Hồng Sa đều tỏ ra lo lắng, chỉ có Một Vạn Ba là cảm thấy chẳng có gì phải nghĩ ngợi nhiều, hắn thậm chí còn không hiểu được nỗi âu lo của họ.
“Mấy người cho là nước mình loạn đến mức nào chứ? Cô ấy trưởng thành rồi, tự có quyết định cho riêng mình, thân còn có võ, sao dễ xảy ra chuyện được vậy chứ?”
Viêm Hồng Sa hỏi: “Ngộ nhỡ thì sao chứ?”
Ngộ nhỡ là một từ rất đáng suy ngẫm, chỉ sợ mỗi từ ngộ nhỡ này.
Tào Nghiêm Hoa đang suy nghĩ miên man thì có người xuất hiện ở cửa, ban đầu còn tưởng là khách đến ăn, vội nở nụ cười đang định nghênh đón, giấy tiếp theo mới nhận ra là anh Tiểu La của gã.
Thật đúng là khách ít đến.
Tào Nghiêm Hoa hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Có cơm không?”
Đã sắp tới giờ ăn trưa, sau quầy thu ngân, bác Trịnh ngẩng đầu lên nhấn mạnh: “La Tiểu Đao, cháu ăn là phải trả tiền đấy.”
La Nhận cười.
Anh chọn vị trí trong góc xa quầy thu ngân nhất, chọn cơm rang Lan Châu, thêm một phần sường dê, một lon Coca.
Chưa vội ăn ngay mà ra hiệu bảo Tào Nghiêm Hoa ngồi xuống.
Mở miệng ra liền hỏi: “Còn nhớ bức tranh dưới đáy biển thôn Ngũ Châu không?”
Nhớ chứ, sau đó Một Vạn Ba còn có lòng vẽ lại một bức, treo trong phòng để Hung Giản làm tài liệu tham khảo, coi như một cảnh tượng giết người, chết chìm.
“Tối qua Thần Côn gọi điện cho tôi, nói là ở một chỗ khác cũng phát hiện ra bức tranh tương tự.”
Vừa nói vừa lấy điện thoại ra, nhấn vào một bức hình, đưa cho Tào Nghiêm Hoa.
Tào Nghiêm Hoa nhận lấy cẩn thận xem.
Ảnh chụp, có vẻ như là đá phiến, bên trên khắc lõm những đường nét mờ nhạt, ven rìa còn có cỏ xanh mọc bao quanh.
Lướt ra sau, tổng cộng có ba bức.
Bức thứ nhất, có người ngồi xổm ở bờ sông, cúi người uống nước, phía sau có một người khác đang rón rén lén tới gần, như có ý đẩy người kia.
Bức thứ hai, người lúc trước uống nước bị người phía sau ấn vào nước, động tác hai tay như đang liều mạng vùng vẫy, xa xa có người thứ ba chạy tới, có vẻ như là nghe thấy tiếng kêu cứu nên đến ngăn cản.
Bức thứ ba, thi thể người uống nước chìm dưới đáy sông, người chạy tới cứu đang đè hung thủ lên mặt đất.
Tào Nghiêm Hoa kinh ngạc: “Ba bức?”
Nếu như nhớ không lầm, bức tranh khổng lồ dưới đáy biển thôn Ngũ Châu chưa phải toàn bộ, trai ngọc căn bản là chưa kịp hoàn thành bức thứ ba.
La Nhận kéo mở nắp bịt trên lon Coca, ngửa đầu uống một hớp lớn, khí carbonate từ từ bốc lên, xộc vào khiến xoang mũi và cổ họng ngưa ngứa.
“Đây là cầu đá ở một trấn cổ ở Chiết Giang, cái anh thấy là tranh trên đá phiến đạp chân, xếp liền nhau.”
Bảo sao đường nét lại mờ nhạt vậy, đã bị hàng ngàn hàng vạn người đạp lên rồi.
“Bảo là phong tục địa phương, khắc một vài tội án lên ván cầu, mặc người giẫm đạp, có thể khiến chuyện ác này không xảy ra nữa. Hình vẽ trên mỗi cầu mỗi khác, có thể nói là độc nhất vô nhị. Thậm chí có một cầu còn khắc hình trai gái yêu đương vụng trộm, đồi phong bại tục, người đạp lên nhiều hơn hẳn, bởi vậy nên đường nét đã sớm không nhìn ra được nữa.”
Nghĩ một chút lại bổ sung: “Tất nhiên, hình ảnh tương đối hàm súc, không quá rõ ràng.”
Tào Nghiêm Hoa tặc lưỡi, khắc những thứ này lên phiến đá đạp chân để “giẫm đạp”, sức tưởng tượng và khả năng gán ghép khiên cưỡng của nhân dân lao động thật đúng là vô cùng vô tận.
Ngón tay gã ấn ấn trên màn hình, lật tới lật lui ba tấm hình.
“Bởi vậy nên, ý của Thần Côn là, thanh Hung Giản kế tiếp là ở cái…trấn cổ này của Chiết Giang?”
Nói xong cũng ý thức được mình nghĩ lệch rồi.
Mỗi thanh Hùng Giản đều có một chữ giáp cốt văn, vậy nên mới gọi là Giản, trên lý thuyết, hẳn là không có thanh nào giống thanh nào. Chữ trên thanh Hung Giản thứ hai là “Thủy”, hình vẽ trên ván cầu kia lại hoàn toàn giống với thanh Hung Giản thứ hai…
Tào Nghiêm Hoa bị ý nghĩ của mình dọa cho sợ hết hồn: “Là thanh thứ hai? Giống với…thanh thứ hai?”
La Nhận gật đầu.
Từ trấn cổ Chiết Giang đến Hợp Phố Quảng Tây, Tào Nghiêm Hoa vẽ một bản đồ trong đầu: Thế này là nhảy một phát qua hơn nửa Trung Quốc rồi còn gì.
“Còn nữa, đá phiến lát cầu niên kỷ rất lớn, ít nhất cũng được dựng từ trước Giải phóng.”
Tào Nghiêm Hoa cảm thấy lượng thông tin hơi lớn, rất nhiều mạch não trong đầu bắt đầu xoắn tít lại.
La Nhận nhìn ra, nói: “Giấy, bút.”
Tào Nghiêm Hoa vui vẻ chạy vào quầy thu ngân, cầm giấy bút ra.
La Nhận vẽ phác đường nét bản đồ Trung Quốc lên giấy, đánh dấu một hình tam giác lên vị trí Chiết Giang ở phía đông, lại thêm một hình tam giác nữa ở vị trí Hợp Phố Quản Tây ở phía nam, nối hai địa điểm với nhau bằng đường vòng cung, bên cạnh viết “ít nhất > 60 năm”.
Tào Nghiêm Hoa dè dặt suy đoán: “Bằng sáu mươi năm, đi từ Chiết Giang tới Hợp Phố?”
Nhìn sắc mặt La Nhận thôi là đã biết mình đoán không đúng rồi, Tào Nghiêm Hoa hơi xấu hổ, gã biết suy luận logic của mình không tốt, có ăn bao nhiêu chỉ số thông minh cũng không tăng lên chỉ tăng mỗi thịt.
La Nhận nói: “Đây chỉ là Thần Côn nhờ người đi thăm dò, phát hiện ra thôi. Mà trên thực tế, Trung Quốc rất lớn, những nơi bí ẩn còn nhiều, sao anh biết được, bức họa này chưa từng xuất hiện ở chỗ khác chứ?”
Tào Nghiêm Hoa rốt cuộc cũng hiểu ra: “Nó… Hung Giản vẫn luôn di chuyển?”
Lại cảm thấy mình hỏi thừa, thanh thứ nhất, người rối dây câu, địa điểm thực hiện hung án liên tục thay đổi, Hung Giản đương nhiên là di chuyển rồi.
La Nhận hỏi một câu: “Anh cảm thấy, nó di chuyển lộn xộn, hay là có quy luật riêng? Nếu có quy luật, vậy nó di chuyển dựa theo lộ tuyến gì?”
Đầu óc Tào Nghiêm Hoa trực tiếp lag máy luôn: “Hay là, tôi gọi Tam Tam và em Hồng Sa ra cùng nghiên cứu nhé?”
Có đần cũng không thể đần một mình.
La Nhận nói: “Ăn cơm trước đã, gặp được anh trước nên nói với anh trước thôi. Anh gặp bọn họ thì nói lại với họ là được.”
***
Sau giờ cơm trưa, Mộc Đại xin nghỉ nửa ngày, nói với Trịnh Thủy Ngọc muốn ứng trước tiền lương nửa tháng.
Trịnh Thủy Ngọc đánh chết cũng không tin cô không có tiền: “Chắc cháu phải giấu một ít trong túi ngầm trong áo hay chỗ bí mật nào khác chứ hả?”
Sắc mặt Mộc Đại thản nhiên: “Thật sự không có ạ.”
Trịnh Thủy Ngọc đếm tiền cho cô, nói: “Có ai sống như cháu không chứ, làm người, nhất là con gái, phải biết tính toán cho mình một chút.”
Mộc Đại cười cười, cất tiền đi rồi ra ngoài.
Nắng rất đẹp, cô chậm rãi thả bước thong dong đến chỗ cũ trong trí nhớ của mình.
Thành thị thay đổi, tòa nhà cũ đã phá đi xây lại, nhưng luôn có một số thứ không thay đổi, để cô có thể chắc chắn rằng đó chính là nơi này.
Tòa nhà mới được dùng vào cả hai mục đích cho thuê văn phòng lẫn căn hộ ở, tầng dưới cùng có rất nhiều cửa hàng, bên trên là văn phòng, trên đường rất đông xe, tranh nhau cướp đường.
Mộc Đại vào từng cửa hàng hỏi thăm.
Không thu hoạch được gì, chủ tiệm đa số đều là người từ nơi khác tới, thỉnh thoảng mới gặp được vài người bản địa, nhưng tuổi tác lại không lớn – hai mươi năm trước, cùng lắm cũng chỉ là những đứa nhóc choai choai, rất nhiều chuyện không có ấn tượng gì.
Nơi cuối cùng vào hỏi là một siêu thị nhỏ, vẫn không có kết quả, Mộc Đại thở dài một tiếng rồi mua cho mình chút vật dụng hằng ngày.
Đã mua hàng thì chính là khách hàng, chủ cửa hàng nhiệt tình hơn ban nãy nhiều, chủ động bắt chuyện với cô: “Tìm người gấp vậy cơ à?”
Mộc Đại chỉ cười.
Chủ cửa hàng chợt nhớ tới điều gì: “À, thực ra có một người đấy, cũng không đúng…”
Thị cho Mộc Đại biết, trên con đường này, đến tôi tầm tám giờ sẽ có một bà già khoảng sáu bảy chục tuổi ra bày sạp, bán que cay chay mặn nhà làm, bất kể bán có hết hay không thì đến mười giờ cũng dọn sạp.
Theo mô tả của thị, bà già này tính tình chua ngoa, hẹp hòi, bủn xỉn, hám lợi, có lần mở sạp trước cửa một cửa hàng nọ, chủ cửa hàng chê bà ta chiếm chỗ gây trở ngại cho việc buôn bán của mình, bà ta lập tức nhảy cẫng lên, nói: “Tao từ nhỏ đã ở đây, chỗ nào mà tao chẳng đạp chân lên rồi, chỗ chó nào là của nhà bây hả…”
Chủ cửa hàng nói với Mộc Đại, bà già ấy đã có tuổi, muốn hỏi thăm chuyện hai mươi năm trước, tìm bà ấy không chừng có cửa.
Cuối cùng cũng có một tia hi vọng.
Mộc Đại tìm một bốt điện thoại công cộng, gọi cho Trịnh Lê, nói mình có việc, ca cơm tối sợ là về không kịp.
Gọi điện xong, tìm một quán nước gần đó, chọn một cốc cà phê, thêm một ly kem, đừng thấy Nam Điền là huyện nhỏ mà nghĩ rẻ, đẳng cấp tiêu phí chẳng thấp chút nào đâu, gọi hai món vậy mà cũng mất của cô gần trăm tệ rồi.
Mộc Đại nhớ tới lời Trịnh Thủy Ngọc, cảm thấy mình đúng là chẳng có dự tính gì cho bản thân, hiện giờ, cô dường như có hai trăm phần trăm nhiệt tình để đi qua “hiện tại”, vậy nhưng lại không có bất kì suy nghĩ gì cho tương lai.
Tại sao ư, chắc là vì đối với tương lai, cô chẳng có mong chờ hay lòng tin gì hết.
Cô ngồi bên lề đường, chậm rãi uống cà phê đợi ngày dần qua, trong đầu không nghĩ gì cả, đáy mắt giống như cái màn hình, phản chiếu hình bóng của từng chiếc xe, từng con người đi qua.
Sáu giờ mười lăm phút, rốt cuộc cũng trông thấy ở phố đối diện xuất hiện một bà già đẩy xe hàng bằng kính.
Mộc Đại nhanh chóng ra ngoài, cẩn thận tránh né xe cộ, đứng trước xe hàng.
Cô chưa hỏi ngay, lượm thật nhiều que cay, đủ màu sắc hình dạng, lúc trả tiền, thấy sắc mặt bà già không tệ, mới hỏi: “Bà ơi, cháu muốn hỏi thăm một chuyện, ở khu này trước kia có phải có một tòa nhà vuông kiểu cũ không ạ?”
Bà già đang giúp cô gói que cay, túi nylon giữa những ngón tay khô gầy kêu loạt xoạt:
“Ừ.”
Mộc Đại không khỏi hơi khẩn trương, gắng bình tĩnh nói hết.
“Vậy người trước kia sống trong tòa nhà đó, bà có ấn tượng gì không ạ?”
Bà già khàn giọng, đưa túi nylon gói kỹ cho cô: “Khó mà nói được, mười tám tệ.”
Mộc Đại đưa tờ một trăm qua, bà già nhận lấy, đưa vào đèn điện trong tủ kính soi kỹ.
Mộc Đại nói: “Không cần trả lại tiền thừa đâu ạ, cháu muốn hỏi thăm bà về một người.”
Bà già nhìn cô vẻ kỳ quái, vừa như không tin lại có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, vừa như sinh lòng ngờ vực với độ chân thực của tờ tiền, càng thêm cẩn thận kiểm tra tiền thật giả, còn lấy ngón trỏ chấm nước bọt, khảy khảy mép tờ tiền.
“Có một người phụ nữ, lúc đó khoảng hơn hai mươi chưa tới ba mươi, rất ăn diện, trang điểm, đi giày cao gót, thường hay đi giày cao gót màu đỏ…”
Trong họng bà già bật ra những tiếng khừa khựa, giống như cười khan, cũng giống như khạc đờm, nói: “Con ả đó hả.”
Tim Mộc Đại như vọt lên cổ họng: “Bà biết ạ?”
Bà già ậm ờ: “Nó ngủ với người ta, bị vợ người ta tìm tới tận cửa làm ầm ĩ, đánh cho vỡ cả đầu.”
Lại chỉ tay ra tòa nhà sau lưng, dường như ánh đèn sáng choang của tầng văn phòng cũng chẳng xua tan được sự âm u của tòa nhà cũ: “Khi đó, cả tòa nhà chẳng ai ăn mặc như vậy, lại còn trang điểm nữa, phụ nữ đàng hoàng ai trang điểm bao giờ!”
Vậy mà lại thực sự nghe ngóng được.
Lòng Mộc Đại trăm mối ngổn ngang, bỗng không biết nên nói gì, xung quanh rất ồn ào, nhưng cô lại cảm thấy, cả con phố dài như chỉ có mình cô, gió lạnh như băng lướt qua, cả người cô như bị gió thổi xuyên qua.
Cô cảm thấy mũi cay cay.
“Bà có biết sau đó cô ấy…đi đâu không ạ?”
Bà già ngẩng lên, trên mặt lồ lộ vẻ cay nghiệt: “Chết rồi! Con đàn bà này, lòng dạ hư hỏng!”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Bà nghe nói, nó bị xiđa, bệnh đó không ai không chết.”
Xiđa? AIDS? Trong lòng Mộc Đại vang lên hồi chuông cảnh giác.
Bà già nói: “Con ả này lòng dạ hư hỏng, người ta nói, bị xiđa, máu cũng bẩn theo, nó lấy ống tiêm rút máu, bơm vào nồi hộ ở cùng tòa nhà.”
Đầu Mộc Đại ông ông.
Trong kí ức lờ mờ của cô, tòa nhà cũ năm đó, bếp núc đều ở ngoài hành lang, đến giờ cơm trưa, cả cái hành lang đều sực nức mùi thức ăn, hàng xóm đi qua, còn mở vung nồi nhà người khác ra xem, hỏi: “Ăn gì thế?”
“Bị người ta phát hiện ra, đánh cho gần chết. Người ta nói, bệnh của nó, ẩn náu rất lâu, phải đến mười năm ấy, ghê chết được, bà nhớ nó có một đứa nhỏ, con bé con là nó sinh, mầm bệnh chắc chắn là truyền sang rồi, nhưng con bé kia lại không thấy đâu…”
Bà ta thần thần bí bí, hàm răng vàng khè dưới ánh đèn óng lên, đè thấp giọng: “Mọi người đều nói, sau khi nó biết mình bị nệnh, đã bóp chết con bé, vứt xuống sông rồi…”
Mộc Đại há miệng, lại không thốt được gì, bên tai hốt nhiên tắc tịt, thoáng sững lại, cô chợt xoay người, rảo bước rời đi.
Bà già gọi cô: “Cháu gái, que cay của cháu này…”
Mộc Đại như không nghe thấy, càng đi càng nhanh, cứ đâm đầu vào nơi không có ánh đèn mà đi, đến cuối, gần như là chạy.
Sau cùng, chính mình cũng không biết đã dừng chân ở đâu, xung quanh có người, có đèn, có âm thanh, cô cúi đầu nhìn tay mình, nhìn đường gân xanh nhạt trên mu bàn tay và làn da đột nhiên mất đi huyết sắc.
Nó bị xiđa, bệnh đó không ai không chết…
Bị xiđa, máu cũng bẩn theo…
Bệnh của nó, ẩn náu rất lâu, nó còn có một đứa nhỏ…
Con bé con là nó sinh…
Con bé con là nó sinh.
Trước mắt Mộc Đại nhòa đi, trong tầm mắt có một buồng điện thoại, Mộc Đại lảo đảo đi qua, lấy tiền lẻ ra, bỏ liên tiếp mấy đồng vào, ngón tay run run bấm số điện thoại.
Có một vài số điện thoại, cô vẫn còn nhớ.
***
Tối luôn là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất.
Hoắc Tử Hồng ở trên nhà đọc sách, xuống tầng định lấy một ly đồ uống, lúc tới quầy rượu, thấy Sính Đình nằm bò trên mặt quầy, nâng cằm ngắm Một Vạn Ba pha rượu.
Hoắc Tử Hồng đi qua, định bảo Một Vạn Ba pha cho một ly gì đó, còn chưa kịp lên tiếng, Sính Đình đã túm lấy cánh tay bà, đẩy bà ra ngoài: “Xuỵt xuyejt, anh Tiểu Đao đang bận mà!”
Cứ như Một Vạn Ba đang làm chuyện gì to lớn lắm không bằng.
Hoắc Tử Hồng trêu cô: “Nó là anh Tiểu Đao của cháu à?”
Sính Đình rất hùng hồn: “Đúng!”
Chợt lại nhăn nhó mặt mày, vươn tay ra chỉ về một hướng cách đó không xa: “Anh kia trông cũng giống.”
Theo hướng chỉ của cô nhìn sang, Hoắc Tử Hồng hơi bất ngờ.
Thì ra La Nhận đã ngồi đó, đại khái là đang chờ đón Sính Đình về.
Bà muốn qua chào một tiếng, nhưng vừa dợm bước, điện thoại chợt reo lên.
Là một dãy số lạ.
Hoắc Tử Hồng nghe máy: “Alo?”
“Dì Hồng?”
Tim Hoắc Tử Hồng suýt nữa lỡ một nhịp, bật thốt một câu hỏi: “Mộc Đại hả con?”
Giọng hơi lớn, La Nhận ngẩng đầu nhìn qua bên này.
***
Hoắc Tử Hồng rúc vào một góc yên tĩnh sau cầu thang.
Bà không hiểu những câu hỏi của Mộc Đại là chuyện gì, chỉ cảm thấy từng cơn hoảng hốt vô cớ nổi lên, gắng giữ bình tĩnh trả lời cô: “Chỗ bác sĩ Hà có sắp xếp kiểm tra sức khỏe thân thể của con, các mục đều bình thường, máu cũng có kiểm tra theo quy định… Nhưng cái cháu nói thì kiểm tra bình thường không ra được… Mộc Đại?”
Điện thoại ngắt máy.
Trong đầu Hoắc Tử Hồng trống rỗng, máy móc đi về phía trước, đi hai bước rồi mới phát hiện ra không đúng hướng, phía trước là tường.
Hoắc Tử Hồng đỡ tường, cánh tay khẽ run lên một lúc.
Phía sau bỗng vọng tới tiếng của La Nhận.
“Là Mộc Đại gọi ạ?”
Hoắc Tử Hồng quay đầu lại, nhìn La Nhận đăm đăm, muốn đi về phía anh nhưng vừa dợm bước, chân bỗng nhũn ra.
La Nhận đi qua đỡ lấy bà, Hoắc Tử Hồng nói: “Tôi đứng không vững được, cậu dìu tôi ngồi xuống đi.”
La Nhận hạ người nửa quỳ, đỡ bà ngồi xuống đất.
Hoắc Tử Hồng thì thào: “Nó hỏi tôi, nó có bị AIDS không, hỏi tôi trước kia đã từng kiểm tra thân thể bao giờ chưa…”
Đầu óc bà loạn cào cào, nhớ tới cú điện thoại ban nãy, Mộc Đại cũng loạn cào cào, nghẹn ngào hỏi bà như sắp khóc: “Dì Hồng, con có bị AIDS không…”
Hoắc Tử Hồng chống hai tay xuống, cảm thấy thở cũng khó khăn.
La Nhận rời đi, rồi lại nhanh chóng quay lại, đưa cho bà cốc nước.
Nói: “Mộc Đại có thể là về nhà rồi.”
Hoắc Tử Hồng nhìn anh.
La Nhận nói: “Bản thân cô ấy không xác định được nên mới nghĩ đến chuyện hỏi cô, không thể nào là vừa mới lây nhiễm qua đường máu hay đường tình dục được, khả năng cao nhất là lây truyền từ mẹ sang con, cô ấy đang hỏi thăm về mẹ mình… Điện thoại gọi từ đâu ạ? Có số khu vực không?”
Hoắc Tử Hồng không tự chủ được đưa điện thoại luôn cho anh.
La Nhận gọi ngược lại, không thông, anh nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại của mình ra, nhập số vào, mới được mấy chữ số đầu, hệ thống đã tự động nhảy ra một dãy số từa tựa khả nghi.
Mình đã từng gọi cho số này? Hay là số này từng gọi cho mình? La Nhận hoàn toàn không có ấn tượng gì, anh để ý tới thời gian cuộc gọi.
Sau đó, anh nhớ ra cuộc gọi đó rồi.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
10 chương
324 chương
120 chương