Đào Kỳ không biết đêm qua mấy giờ anh mới ngủ, sáng sớm nay cô đã bị mùi thơm của trứng ốp lếp đánh thức. Cô cầm quần áo vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề đi ra thấy Chu Dư Đông đang dọn đồ ăn. “ Mau tới ăn sáng.” Thường thì vào năm học thứ tư, các bạn học đều có công việc bên ngoài. Nhưng cô thì khác, bình thường Đào Kỳ sẽ ngủ đến mười giờ, sau đó đến thư viện đọc sách, buổi chiều về nhà ngủ thêm một giấc, rồi chờ đến cuối tuần. “ Hôm nay không có tiết học?.” “ Vâng.” Cháo vừa mềm vừa thơm, Đào Kỳ nghĩ không biết anh đã nấu cháo và rán trứng cho học viên khác bao giờ chưa. “ Có chỗ thực tập chưa?.” “ Dạ chưa.” Cô thầm nghĩ, đến thư viện trau dồi thêm kiến thức để làm luận văn xong mới đi xin việc. So với người khác, cô tìm việc hơi chậm nên cô hiểu rất rõ, người chậm thì cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. “ Nếu không thấy ngại, thì tới công ty của tôi.” Đào Kỳ mở to hai mắt nhìn anh. Chu Dư Đông không nhìn cô. Ngón tay anh dài và thon, sạch sẽ vô cùng, động tác vô cùng tao nhã khi cắt nhỏ miếng thịt hun khói, rồi đưa lên miệng. Đào Kỳ “ Vâng “ một tiếng,động tác trở nên luống cuống. Nhìn hai má của cô phình ra vì thức ăn, khóe miệng anh khẽ cong lên, trên mặt không giấu được nụ cười. Xe đỗ trước một công ty,Đào Kỳ theo anh đi vào thang máy tới văn phòng của anh. Dọc theo hành lang, nhân viên đi qua đều chào hỏi anh là Chu tổng, trước cửa văn phòng có tấm biển Tổng Giám Đốc Thiết Kế. Văn phòng làm việc của Chu Dư Đông vô cùng lớn, là hai phòng kép, ở bên ngoài có bàn làm việc của thư kí, cách vách có một trợ lý. Anh dặn dò thư ký: “ Đưa cô ấy tới phòng nhân sự, rồi bảo với trợ lý văn phòng Lý sắp xếp cho cô ấy một vị trí.” Thư kí gật đầu rồi ra ngoài. “ Không có việc gì thì xem tư liệu trước, làm quen với tình hình của công ty.” Anh dặn dò xong liền đi họp. Công ty Thiên Cực là công ty nổi tiếng ở thành phố, hiện có mấy trăm thiết kế sư lừng danh đều đầu quân cho công ty. Anh trai của Đào Kỳ sau khi tốt nghiệp đã tỏ ra rất hãnh diện khi được vào làm cho Thiên Cực. Đào Kỳ đương nhiên không thể nhanh thích ứng với công việc của một công ty quy mô lớn như này. Trong tay Chu Dư Đông là hai hợp đồng lớn, đoàn nhân viên theo anh đi vào văn phòng. Công việc chính của cô thường xuyên giúp anh chuẩn bị tư liệu, giúp anh chuyển lời với các thiết kế khác, thi thoảng anh cũng dạy cô vẽ. Đi theo anh làm việc so với đi học thì kiến thức thu được phong phú hơn nhiều. Ngoại trừ thời gian lên lớp, phần lớn Đào Kỳ đi làm ở Thiên Cực, cuối tháng cô còn lĩnh được hai nghìn tệ tiền lương, liền hân hoan đưa ẹ. Tới gần kì nghỉ đông, Chu Dư Đông vừa làm việc vừa dạy học ở trường khiến Đào Kỳ cũng bận bù đầu theo anh. Đôi khi cô cũng phải ở lại công ty tới tối muộn để xử lí công việc, lúc đó, anh sẽ mời cô ăn cơm rồi mới đưa về nhà. Hai môn quan trọng cũng đã thi xong, nhà trường giao cho Chu Dư Đông hướng dẫn cô làm luận văn tốt nghiệp, làm xong báo cáo sẽ đến kì nghỉ đông. Cuối tuần, cô cùng mẹ tới nhà ông nội, vừa đến đã thấy chị họ cùng bác cả đang cãi nhau. “ Đều tại mẹ! Chỉ vì mẹ không đồng ý, bây giờ con đã mất anh ấy.” “ Nó lái chiếc xe rách nát như thế, còn ở trường dạy thêm, buổi tối làm giáo viên phụ đạo, không xứng với con.” Trong mắt bác gái, Audi chỉ là xe bình thường. “ Người ta làm thầy giáo kiêm cả tổng giám đốc! Là tổng giám đốc thiết kế của Thiên Cực, lương một năm nhiều không đếm hết! Chiếc xe đó là anh ấy mượn tạm của bạn. Xe của anh ấy hơn hai trăm nghìn tệ là BMW đó!” Khuôn mặt chị họ đỏ bừng vì tức giận. Đi vào cửa, Đào Kỳ cởi giày định đi dép trong nhà, đôi mắt đẹp của ai đó dựng đứng lên: “ Đào Kỳ!.” Chỉ cảm thấy sau lưng có người dùng sức bấu cô, sau đó cả người bỗng mất phương hướng, cô bị ném lên sofa. “ Chu Dư Đông là của tôi, trả lại anh ấy cho tôi.” Đào Kỳ bị chị họ đá ột cái choáng lặng cả người, mẹ cô chạy nhanh tới xem cô có bị thương ở đâu không. “ Đào Vị.” Bác cả trách móc con gái, rồi chạy tới chỗ Đào Kỳ: “ Chị họ con bị điên, Kỳ Kỳ đừng để ý đến nó.” “ Nó không phải em con. Con làm sao có đứa em cướp mất người đàn ông của chị nó! Thượng bất chính, hạ tắc loạn *.” (*)Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được ( Cr: GG) Ngay cả mẹ cô cũng bị lôi vào cuộc. “ Đào Kỳ, con nói rõ xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con và Đào Kì tranh giành ai?.” Mẹ cô không thèm nhìn Đào Vị, nghiêm khắc hỏi cô. “ Là thầy giới thiệu con đến công ty thực tập, chuyện khác con không biết.” Đào Kỳ hơi cúi đầu xuống. “ Không biết? Mỗi ngày đều ở cùng chỗ với Chu Dư Đông nổi tiếng, mượn danh nghĩa thầy trò để ở chung với nhau, tưởng ai cũng mù chắc!” “ Đào Kỳ thực tập ở Thiên Cực bác cũng biết, cũng nói là thầy giáo giới thiệu.” Giọng mẹ cô không lớn nhưng mỗi câu nói đều rõ đến từng câu từng chữ: “ Đào Kỳ đi làm chứ không phải đi yêu đương lăng nhăng. Đào Vị, cháu nên hỏi rõ người đàn ông kia, đừng tới làm phiền Đào Kỳ.” Mẹ cô chưa từng nổi giận với ai nhưng mỗi câu nói của bà đều cho thấy sự kiên quyết của mình. “ Ôi, em dâu, không nên nói như vậy. Thầy Chu và con trai tôi - Đào Nhiên là bạn tốt của nhau, Đào Nhiên vốn đã giới thiệu thầy Chu làm bạn trai của Đào Vị, ngày đó Đào Kỳ cũng có mặt, hẳn đã biết rất rõ. Nhà chúng tôi đối với thầy Chu rất vừa lòng, chỉ có điều hai bên chưa gặp mặt, nhưng Đào Kỳ nhà em cứ bám lấy thì biết phải tính sao?.” “ Vậy phải đi tìm thầy giáo họ Chu kia để làm rõ mọi chuyện, dựa vào gì mà lại mắng Đào Kỳ.” Mẹ cô đã sớm biết được chuyện gì đang xảy ra. Chỉ nói mấy câu cũng khiến bác cả phải bẽ mặt. Lần đầu tiên trong đời, cô chứng kiến mẹ của mình hiên ngang lẫm liệt đến vậy, ra sức bảo vệ cô, cho tới giờ, mẹ ở Đào gia đều rất nhẫn nhịn. Đào Kỳ lạnh lùng quay đầu ra cửa chính. Ngày đó, rõ ràng cô nghe thấy bác cả trách móc chị họ vì sao lại thích một tên thầy giáo nghèo, bây giờ thấy người ta giàu liền thay đổi hoàn toàn. Cô đoán, Chu Dư Đông đã không muốn liên quan gì đến Đào Vị, hôm nay cô và mẹ lại tới đúng lúc hai mẹ con bác cả đang cãi nhau, cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như này. Giằng co mãi không xong, bỗng nghe thấy tiếng ho khan của ông nội. “ Người một nhà ầm ĩ cái gì, mau đi dọn cơm trưa.” Ở trong nhà, ai cũng sợ ông nội. Bữa cơm hôm nay, ai nấy cũng cảm thấy rất không thoải mái, Đào Vị không ăn cơm mà đã đá cửa rời khỏi nhà. Bác trai không nói lời nào, bác gái thì cứ tươi cười suốt bữa ăn nhưng Đào Kỳ sớm hiểu nụ cười ấy là giả tạo. Ăn cơm xong, hai mẹ con Đào Kỳ ra về. Cô biết, những lời nói của chị họ đã làm tổn thương đến mẹ. Bác gái vẫn ghen ghét cha cô năm đó đã không cưới bà mà lại cưới mẹ cô. Vì thế bác gái đã không ngừng thêu dệt nhiều chuyện. Mười năm trước, cha cô gặp tai nạn xe cộ, nằm viện hơn nửa năm thì qua đời. Bác gái nói bóng gió năm đó mẹ cô đã dụ dỗ cha cô, bây giờ còn khắc chết cả chồng. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đương nhiên ông nội đau lòng vô cùng, cho nên đối với mẹ cô đều rất lãnh cảm, xa cách. Cho đến khi cô mười bảy tuổi, đạt được thành tích cao trong học tập, lúc đó ông nội mới hòa hoãn hơn so với trước đây, đối xử với mẹ con cô thân thiết hơn trước.