Lâu Tử Hoán lái xe, từ lúc rời khỏi Dạ Đô, hắn chưa hề nhìn qua Lâu
Nhược Hi. Lâu Nhược Hi khoác áo khoác của hắn, từ trong túi áo lấy ra chiếc nhẫn, ngắm nghía: "Anh, chiếc nhẫn này rất độc đáo. Em hình như đã thấy qua, hồi ý Mỹ, đây là quà ra mắt trong phi vụ làm ăn đầu tiên của anh! Lúc đó, em cũng rất thích chiếc nhẫn này, em còn tưởng rằng anh sẽ cho em chứ? Thế nhưng anh lại trì hoãn không tặng, anh có biết em đau lòng thế nào không?"
Lâu Tử Hoán giành lấy chiếc nhẫn, đeo mạnh vào ngón tay bên bàn tay trái của mình. Lúc này điện thoại của hắn chợt reo lên, là điện thoại của An Tử Khê. Lâu Nhược Hi cũng đã trông thấy, khóe miệng lộ ra nét cười: "Là điện thoại của Tử Khê à? Anh, sao anh không nghe máy?"
Nụ cười ngây thơ lãng mạn ngày nào giờ đã không còn làm hắn thương cảm được nữa, hắn đưa điện thoại lên nghe.
"Không có việc gì chứ? Bây giờ anh đang ở đâu?" An Tử Khê dè dặt hỏi hắn.
"Tôi không sao, đêm nay tôi không về, cô không cần chờ tôi!" Nói xong, hắn tắt điện thoại.
"Anh, anh sao lại tắt điện thoại của Tử Khê như thế, sẽ khiến Tử Khê đau lòng đấy." Lâu Nhược Hi rất vô tội, còn tỏ ý trách mắng hắn, "Anh phải nói cho Tử Khê biết, anh mới vừa từ Dạ Đô cứu em ra, như vậy Tử Khê mới có thể yên tâm được."
Lâu Tử Hoán lúc này cũng cười, hắn đột nhiên tăng tốc, xe đạt đến vận tốc cao nhất. Bọn họ đang đi trên đường cao tốc, lượng xe cũng rất ít, Lâu Tử Hoán gia tăng vận tốc tối đa, gió thổi vù vù qua tai, chiếc xe cứ thế phóng vọt lên phía trước.
Lâu Nhược Hi cũng cười, trên mặt tự nhiên cũng có chút sắc hồng: "Anh, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, phải không?"
"Đúng vậy, chúng ta có thể ở cùng một chỗ!" Trên mặt Lâu Tử Hoán cũng lộ ra vẻ cười điên cuồng, "Anh đã từng đồng ý với mẹ, cả đời này sẽ chăm sóc cho em, bảo vệ em, không cho em bị tổn thương. Hiện tại anh biến em thành ra thế này, lời thề của anh đã không thực hiện được. Hay là như vậy đi, chúng ta sẽ có thể ở cùng một chỗ, vĩnh viễn được giải thoát."
Bên ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa to đầu hạ, Lâu Tử Hoán lái xe lên cầu vượt, sau đó đâm thẳng xuống. Trước mắt bọn họ khung cảnh hiện lên mờ
ảo, như thể cái chết đang cận kề trước mặt. Lâu Nhược Hi đột nhiên kêu to: "Anh, dừng xe lại di, em sợ, em thật sự rất sợ hãi."
Lâu Tử Hoán cười to, tốc độ xe vẫn không hề giảm đi: "Đừng sợ, Nhược Hi, anh đi cùng em, không phải sợ."
"Không, không!" Lâu Nhược Hi nắm tay hắn, "Anh, em không muốn chết. Anh dừng xe, dừng xe lại có được không, em thật sự không muốn chết."
Xe vẫn cứ liều lĩnh lao về phía trước, sắp sửa lao ra khỏi chiếc cầu đỏ, như thế dứt khoát sẽ chết người. Lâu Tử Hoán ở điểm nút cuối cùng liền quẹo tay lái, hướng tới cầu vượt. Hắn đạp thắng, tiếng phanh đột ngột kéo theo tiếng nước ma sát rít lên trong không gian. Xe dừng lại, hắn thực sự không có dũng khí để lao xuống, hắn gục vào tay lái, thở dốc một hồi. Sau đó bước ra khỏi xe, mưa tuôn xối xả trên người hắn, toàn thân hắn ướt đẫm.
Hắn ngửa đầu, nước mưa theo viền gương mặt chảy xuống, hòa cùng nước mắt của hắn. Ông trời ơi, vì sao lại đối xử với hắn như thế!
Lâu Nhược Hi cũng theo hắn xuống xe, cô ta đứng phía sau hắn, cô thấy được vẻ mặt thống khổ của hắn, hắn đang rất uể oải, đang tuyệt vọng. Đúng là cô đã từng bước từng bước biến hắn thành ra như vậy. Cô từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, "Anh, xin lỗi, em không phải cố ý. Em không biết nên làm cái gì bây giờ, anh cứ hướng về Tử Khê, cũng không có ý muốn quay về, em không biết phải làm thế nào để anh trở lại bên cạnh em."
Lâu Tử Hoán trong lòng đau khổ gào thét, hắn không còn đủ sức để nói gì nữa cả: "Nhược Hi, em nói cho anh biết, em còn muốn trừng phạt anh thế nào nữa. Có phải chỉ cần anh và Tử Khê không ở cùng nhau, em sẽ biến thành Lâu Nhược Hi trước đây không."
"Anh, Tử Khê thật sự là tốt vậy sao?" Nhược Hi cũng nhẹ nhàng hỏi, "Vì sao anh không có Tử Khê là không được? Cô ta không tốt với anh một chút nào, cô ta ở cùng một chỗ với anh còn chưa thấy đủ, còn lên giường với những người đàn ông khác. Anh, anh không nên tiếp tục yêu Tử Khê, cô ta không phải là người phụ nữ tốt đẹp."
"Ảnh chụp là do em gửi, đúng không?" Không cần phải đoán mò lung tung, có ai mà lại bỏ ra nhiều công sức như thế để theo dõi An Tử Khê kia chứ.
"Anh!" Lâu Nhược Hi tiến đến trước mặt hắn, "Trên thế giới này, chỉ có em mới có thể toàn tâm toàn ý yêu thương anh, mãi mãi không rời xa anh."
Lâu Tử
Hoán cúi đầu nhìn em gái, nước mưa làm mờ đôi mắt của họ. Mưa càng lúc càng lớn, tuôn xối xả xuống đầu, xuống người, thậm chí là vào tận trong lòng hắn. Nội tâm giằng xé kịch liệt làm cho hắn sup sụp. Hắn chưa từng hoang mang thế này, chưa từng bấn loạn cùng tuyệt vọng thế này. Hệt như con đường này, bọn họ không rõ những gì ở phía trước, hắn nhìn không thấy lối ra.
"Nhược Hi, anh cầu xin em, em buông tha cho anh có được không. Em buông tha cho anh, anh vẫn còn là anh trai mà em yêu thương nhất. Anh sẽ yêu thương em, chăm sóc cho em cả đời, em buông tha cho anh có được không." Hắn chưa bao giờ cầu xin ai như vậy, bởi vì lúc này đây hắn đã cùng đường rồi.
Lâu Nhược Hi nhìn khuôn mặt ngẩn ra hoang mang hệt như một đứa trẻ của anh trai. Cô vuốt ve khuôn mặt hắn, cô đau lòng, thật sự là rất đau lòng. Trong lòng cô, anh trai chính là thiên thần, mà bây giờ lại thành ra bộ dạng một đứa trẻ đầy tuyệt vọng thế này. "Anh, thực sự không thể buông tha Tử Khê sao? Tử Khê quan trọng hơn em, thật sự quan trọng hơn em sao?"
Bao nhiêu sức lực còn sót lại của Lâu Tử Hoán đều bị câu nói kia của cô làm tiêu tan đi hết. Hắn cười, hắn cười to, cười đến quỳ rạp xuống đất. Có lẽ bây giờ nên để cho sét đánh xuống đầu hắn. Như vậy hắn sẽ cùng nỗi thống khổ này mà tiêu tan, hắn cũng sẽ không tuyệt vọng giống thế này nữa.
"Anh!" Lâu Nhược Hi quỳ trước mặt hắn, ôm lấy đầu của hắn, "Anh, anh không nên như vậy. Tử Khê rất xấu xa, cô ta dằn vặt anh đến thế này, từ nay chúng ta sẽ không để ý đến cô ta nữa, có được không?"
Lâu Tử Hoán đẩy cô ra, hắn đứng lên, đi đến phía trước. Hắn cũng không biết con đường phía trước là nơi nào? Mưa đánh vào người hắn, hắn đã không còn tri giác, hắn chỉ biết là cứ bước về phía trước, đến một nơi không có Lâu
Nhược Hi.
"Lâu thiếu!" Thạch Nam che dù trên đầu hắn, "Lâu thiếu, trời mưa to quá, để tôi đưa cậu về nhà!" Thạch Nam để Tiêu Tề ở lại Dạ Đô giải quyết gọn ghẽ mọi việc, hắn vẫn không an tâm, cùng theo đến đây. Vừa mới thấy cậu chủ trên cầu định liều mạng, hắn toát mồ hôi lạnh. Hắn thấy Tử Hoán từ trong xe bước ra, Thạch Nam chỉ có thể đứng xa xa nhìn, cuối cùng hắn nhịn không được.
Lâu Tử Hoán trừng mắt nhìn Thạch Nam: "Cậu đưa tiểu thư về đi, không cần lo cho tôi."
"Anh!" Lâu Nhược Hi xông lên ôm hắn, "Anh, anh không nên như vậy, lòng em đau, em thật sự là rất đau!"
Lâu Tử Hoán giật tay cô ra: "Em cùng Thạch Nam về nhà trước đi, sau đó em muốn làm gì thì làm đi. Anh sẽ không xen vào nữa. Ngoan, mau về đi!"
Lâu Nhược Hi giật mình, cô không thể hiểu được vì sao cô hi sinh nhiều như vậy, đổi lại kết quả lại thành ra thế này. Lâu Tử Hoán trên mặt một chút cảm xúc cũng không có, phải nói là một chút tức giận cũng không có, giống như chỉ còn là cái xác không hồn vậy. Cô đã làm gì, cô đã làm cho anh trai yêu thương nhất mực của cô biến thành ra nông nỗi này vậy.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
119 chương
56 chương
63 chương
82 chương
46 chương
91 chương
300 chương