Xe chạy thẳng đến dưới tòa nhà công ty Hắc Diệu Tư. Tòa nhà hơn ba mươi tầng, quả nhiên là không ai bì nổi với Hắc gì. Dưới lầu có người đón tiếp cô, cô đi theo lên lầu, đi thẳng lên tầng 38, văn phòng của Hắc Diệu Tư.
Toàn bộ tầng 38 đều là khu làm việc của Hắc Diệu Tư, chỉ có bàn làm việc của hai thư ký ở phía trước. Văn phòng hắn nhìn qua phải ít nhất 500m 2 , đặt trước cửa sổ sát đất là một cái bàn làm việc màu đen lớn. Bên cạnh là khu nghỉ ngơi, bày biện bàn phong cách châu Âu bằng gỗ thô, ghế sô pha dựa. Còn có quầy bar, tủ rượu vang đỏ. Thật không hổ là người có tiền, quá xa xỉ.
Hắc Diệu Tư mời cô đi vào, ý bảo thư ký đưa cô đến đi ra ngoài. Hắn đứng lên cười nói: "Mời cô đến đây một chuyến thật không dễ dàng, muốn uống gì?"
An Tử Khê đương nhiên không có tâm tình nhàn nhã tốt như hắn, cô trực tiếp hỏi: "Hắc Diệu Tư, ông rốt cuộc muốn thế nào?"
Hắc Diệu Tư ngồi trên quầy bar, mở một chai rượu vang. Cầm lấy hai cái ly, chậm rãi rót rượu: "Lại đây, uống thử chai rượu vang này xem, hương vị thế nào? Đây là tôi mới chuyển từ Pháp về, Laffey 85 năm."
Tử Khê nhận lấy một chiếc ly, uống một ngụm, buông cái ly xuống hỏi: "Tốt lắm, rượu tôi uống rồi, mời ông có chuyện gì mau nói ra."
"Rượu vang cần phải nhấm nháp tinh tế." Hắc Diệu Tư lại rót cho cô non nửa ly rượu, "Đừng nóng vội, có việc có thể từ từ nói!"
An Tử Khê gắt gao theo dõi hắn: "Hắc Diệu Tư, ông làm như vậy đơn giản là vì trả thù. Mẹ làm con chịu, tôi nhận mệnh, tôi xin ông nhanh lên một chút, tốt nhất trực tiếp cho tôi một đao."
Hắc Diệu Tư nhíu mày, buông ly rượu xuống: "Xem ra, mẹ cô đã nói cho cô biết hết mọi chuyện!"
An Tử Khê không muốn cùng hắn nói nhảm nhí nữa: "Hắc Diệu Tư, ông hận mẹ tôi tôi có thể hiểu được. Tôi cũng không muốn vì mẹ tôi giải thích cái gì, ông cũng sẽ không tin tưởng, không phải sao? Ông gửi những ảnh chụp này đến, lại chỉ định tôi gọi điện thoại cho ông, đơn giản là vì lúc này. Ông nói đi, ông muốn thế nào?"
Hắc Diệu Tư khó sẽ tán thưởng một người, tính cách của An Tử Khê cứng rắn kiên cường, như hoa hồng có gai, yêu diễm mê người. Cô cùng mẹ cô quả thực không giống nhau, nhưng là cô vĩnh viễn là con gái của mẹ mình. " Tôi muốn thế nào, cô hẳn là rất rõ ràng mới phải."
Sắc mặt Tử Khê trắng nhợt, lùi về sau vài bước: "Vì sao? Ông muốn nhụ nhã mẹ tôi sao? Mẹ con chung một người đàn
ông, làm cho mẹ tôi trở thành trò cười, đây là mục đích của ông."
Hắc Diệu Tư nghe xong cười ha ha: "An Tử Khê, cô thật là ngây thơ. Cô cảm thấy người đàn bà như mẹ cô, sẽ đáng giá để tôi phí công phu lớn như vậy đi trả thù sao? Chuyện năm đó, tôi đã sớm biết tường tận. Mẹ cô đối với tôi mà nói, chỉ là một quân cờ, ngẫu nhiên còn có thể chơi đùa. Vừa đúng, kỹ thuật trên giường của mẹ cô cũng không tệ lắm!"
"Hắc Diệu Tư, ông thực ghê tởm!" Tử Khê bị nhục nhã mặt đỏ lên rồi tái đi, giơ tay lên muốn đánh hắn.
Hắc Diệu Tư bắt lấy cổ tay cô, một tay kéo cô vào lòng: "Nhưng cô thật ra, có tính cách, đủ cương liệt, thích hợp làm vợ của Hắc Diệu Tư tôi."
Tử Khê dùng sức đánh đẩy ra, đẩy không ra, cô ngửa đầu căm tức nhìn hắn:
"Hắc Diệu Tư, tôi nói cho ông biết, ông nằm mơ. Tôi chính là chết cũng sẽ không gả cho ông."
Hắc Diệu Tư buông lỏng cô ra, ngồi trở lại quầy bar tao nhã uống rượu: "Không cần nói trước như thế, tôi cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ. Đây là thẻ khóa cửa phòng thuê dài hạn của tôi ở khách sạn Grand Hyatt, bên cạnh là quần áo tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô. Ba ngày này cô suy nghĩ cho thật kỹ, sau ba ngày suy nghĩ kỹ thì 9 giờ tối, mặc bộ quần áo này đến, tôi ở đó chờ cô."
Tử Khê rất muốn rất muốn chặt đứt lời nói của hắn, nói cái gì thì cô cũng sẽ không đi. Nhưng cô nói không nên lời, ngược lại khuất nhục cầm lấy thẻ khóa cùng quần áo rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
65 chương
7 chương
118 chương
35 chương
3 chương