Lâu Tử Hoán ở một bên nhìn, hắn kinh ngạc, An Tử Khê không ngờ sẽ có lúc ôn nhu như vậy, đối tượng lại là một đứa bé gái. Tuy rằng trong lòng nổi lên bất mãn cũng tức giận, nhưng là nhìn đến đám phóng viên ở dưới chụp ảnh, nghĩ đến An Tử Khê ngày mai sẽ được viết thành một thiên sứ tình yêu. Mà hoạt động từ thiện của bọn họ cũng sẽ thành công mĩ mãn, hắn liền không tức giận! Hắn không nhìn lầm cô, tìm cô là người phát ngôn là quyết định thực chính xác. Hoạt động tiến hành rất thuận lợi, hai bên đều thực vừa lòng. Lâu Tử Hoán thậm chí còn hứa hẹn mỗi tháng sẽ cố định đưa quà tặng đến đây, viện trưởng Vương cười đến thực vui vẻ, mà bọn nhỏ đều tranh nhau chụp ảnh cùng hắn. Chỉ trong một đêm, đại thiếu gia của Lâu gia, tổng giám đốc Lâu thị, trở thành nhà đại từ thiện của thành phố. Lúc phải về, Lâu Tử Hoán nhìn lướt qua, thế nhưng không thấy An Tử Khê đâu. Hắn chau mày, bảo người đi xung quanh tìm. An Tử Khê cùng Nhạc Nhạc ngồi trong một phòng học nhỏ, Tử Khê đặt Nhạc Nhạc ở trên đùi. Nhạc Nhạc thì ôm Tiểu Hùng xấu xí, đôi mắt nhỏ vụng trộm nhìn cô. Tử Khê từ giây phút bắt đầu ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực, liền không thể buông con bé ra được. Ánh mắt Nhạc Nhạc quật cường nhưng lại tự ti, cô vừa rồi nghe viện trưởng nói. Nhạc Nhạc là bị người ta để ở cửa cô nhi viện, chính nó cũng biết, mình là bị cha mẹ vứt bỏ. Bọn trẻ ở cô nhi viện, có khi là con của tử tù, có đứa bị mất người thân do tai nạn, tốt xấu gì cũng có tên riêng của mình, biết họ của mình. Chỉ có Nhạc Nhạc, nó không biết cha mẹ mình là ai, càng không biết mình họ gì, tên là gì? Nhạc Nhạc từ nhỏ cũng rất cô độc, không cùng chơi với những đứa trẻ khác, ngay cả viện trưởng cùng nhân viên làm việc ở cô nhi viện cũng không cách nào gần nó. Năm nay Nhạc Nhạc đã bảy tuổi rưỡi, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, nhìn qua chỉ như 5, 6 tuổi. Tính tình của nó quật cường, những đứa trẻ khác không thích nó, đến nỗi nó thường đánh nhau với đứa trẻ khác. Mấy người đến cô nhi viện nhận con nuôi, nó cũng chưa bao giờ nói chuyện, không gọi người ta. Cho nên không có người nào muốn nhận nuôi nó, viện trưởng đối với việc này thực rất buồn. Lớn hơn chút nữa, nếu không có người nhận nuôi, liền càng khó khăn hơn. “A Tử!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gấu, “Cô vì sao lại thích cháu?” Tử Khê hôn lên mặt con bé nói: “Bởi vì A Tử cũng thích Tiểu Hùng xấu xí này, Nhạc Nhạc cũng thích, cho nên A Tử cũng thích Nhạc Nhạc!” Hốc mắt Nhạc Nhạc đột nhiên hồng hồng, cắn cắn môi: “Vậy A Tử, cô sẽ vĩnh viễn thích Nhạc Nhạc chứ?” Tử Khê cũng muốn khóc, Nhạc Nhạc có thể dễ dàng khơi nên cảm xúc yếu đuối nhất của cô. Cô cam đoan với con bé: “ Đương nhiên, A Tử sẽ vĩnh viễn thích Nhạc Nhạc!” Cô xoa xoa mái tóc rối của nói, còn nói: “Nhạc Nhạc, A Tử chải đầu cho cháu nhé! Nói cho cháu biết, A Tử biết chải tóc rất đẹp nha!” Nhạc Nhạc vui vẻ gật đầu, nhảy xuống đùi cô, kéo tay cô: “A Tử, cháu có lược nha! Cô đi theo cháu!” Tử Khê đi theo Nhạc Nhạc đến phòng nhỏ của bọn chúng, đó là một phòng rộng 80m2, bên trong có tám cái giường nhỏ. Giường của Nhạc Nhạc ở tận trong cùng. Con bé bảo Tử Khê ngồi trên giường nó, sau đó leo lên giường, lấy ra cái bao nhỏ của nó. Bên trong có chiếc lược nhỏ, mấy bông hoa nhỏ thực cũ kỹ. Hốc mắt Tử Khê nóng lên, thiếu chút nữa liền rơi nước mắt. Cô vội cười gượng, thực chờ mong nhìn con bé. Nhạc Nhạc cầm lấy lược đưa cho cô: “A Tử, kỳ thật chị Vu cũng chải đầu cho cháu. Nhưng là mỗi lần chị ấy chải đầu cho cháu, đều làm đầu cháu đau quá, cháu không thích chị ý chải.” Con bé nói đến chị Vu, là nhân viên làm việc trong cô nhi viện.