Xe đi không nhanh, đi qua phố xá sầm uất. Tử Khê rất muốn kêu to, nhưng Lâu Ngọc Đường ngồi bên cạnh cô cũng rất bình tĩnh. Những người đó cũng không có trói chặt cô, càng không có động tay động chân, cô muốn kêu to là hoàn toàn có thể. Lâu Ngọc Đường vì sao sẽ bình tĩnh như vậy, ông ta thật muốn cam tâm theo chân bọn họ như vậy sao? Có một người ngồi bên cạnh hắn, từ đầu đến giờ mặt không chút thay đổi. Cô không dám động đậy, nếu cô thật sự kêu, sợ là lập tức bị cảnh cáo đo! Dần dần xe rời nội thành, đi hướng đường núi. Trong lòng Tử Khê căng thẳng, những người này muốn đưa họ lên núi đi. Cô đã nghĩ đến trăm ngàn loại khả năng, cuối cùng kết cục đều là cô có thể sẽ chết thật sự thảm. Trong chốc lát, xe dừng lại, những người đó xuống xe trước, mở cửa xe cho bọn họ. Lâu Ngọc Đường im lặng đi theo bọn họ, phía trước là một tòa biệt thự cao lớn xa hoa. Cô nghi hoặc, là bọn cướp dạng gì, còn ở được trong biệt thự xa hoa như vậy. Đi vào đến nơi, nội thất bên trong cũng rất cao cấp. Trang trí theo phong cách Tây Âu, xa hoa. Ở cửa có hai hàng vệ sĩ mặc đồ tây xếp hàng đứng, trang phục này, hoàn cảnh này làm cho cô cảm thấy dường như đã từng gặp qua. Một người đeo kính đen đi đến: “Lâu chủ tịch, Lâu tiểu thư, ông chut của chúng tôi mời hai người về phòng nghỉ ngơi trước, xin đi theo tôi.” Lúc này một người hầu gái dẫn bọn họ lên gác, cô tuy rằng thực không yên lòng, rất ngạc nhiên, vẫn là dồn nén xúc động. Cô nhìn sang Lâu Ngọc Đường, Lâu Ngọc Đường vẫn là vô cùng bình tĩnh như vậy, trên mặt không có một chút biểu hiện gì. Quả là người gặp qua mưa gió, lúc nào cũng đều có thể bình tĩnh thong dong. Cô được đưa vào trong phòng, hầu gái cầm một bộ váy màu tím cùng với đồ lót cùng màu đi vào. “Lâu tiểu thư, ông chủ nhà tôi chuẩn bị quần áo cho cô, mời cô thay.” Trái tim cô nhảy dựng, rất muốn cự tuyệt. Cô muốn mặc quần áo gì, không cần người khác tới sắp đặt. Nhưng là bên ngoài tất cả đều là người, phòng khác còn có Lâu Ngọc Đường, trừ bỏ nghe lời ra thì cô không còn cách nào. Cô nói: “Cô có thể đi ra ngoài, tôi tự mình thay là được!” “Vâng!” Xoay người gật đầu, “Lâu tiểu thư, ông chủ nhà tôi đã chuẩn bị bữa tối, chờ Lâu tiểu thư rửa mặt chải đầu xong là có thể đi xuống dùng cơm. Mặt khác, ông chủ nhà tôi bảo tôi nói với Lâu tiểu thư, Lâu tiểu thư tốt nhất thành thành thật thật nghe lời, thu móng vuốt sắc bén của cô lại, Lâu tiên sinh còn trong tay chúng tôi. Hơn nữa trong phạm vi năm dặm quanh biệt thự không có nhà ai cả, Lâu tiểu thư muốn chạy trốn cũng là không có khả năng!” Người này thực hiểu rõ cô, còn biết tính cách của cô. Trong lòng cô kinh hoàng, tựa hồ có thể đoán ra kẻ bắt cóc cô là người ra sao? Cô thấp giọng: “Tôi đã biết, cô có thể đi ra ngoài!” Tử Khê cầm quần áo đi đến phòng tắm, liên tục kiểm tra phòng tắm, nơi này, chỉ sợ đâu đâu cũng có cameras. Lật từng góc trong phòng tắm, thấy không có gì. Cô vẫn là không dám xem thường. Cầm một cái khăn tắm lớn vây quanh thân thể, mới cởi quần áo. Từ đầu đến cuối đều là vây quanh khăn tắm mà tắm rửa. Cô mặc vào bộ trang phục người thần bí đã chuẩn bị, trang điểm xong mới đi xuống lầu. Phòng khách, Hắc Diệu Tư đang ngồi dùng bữa tối với Lâu Ngọc Đường. Hắc Diệu Tư thấy cô xuống lầu, đích thân đứng lên kéo ghế cho cô: “An tiểu thư, hôm nay có chỗ chậm trễ, xin thứ lỗi. Thật sự là tôi mấy lần muốn hẹn gặp lệnh tôn (*ông cụ bên nhà – cách nói kính trọng), lệnh tôn lại là người cao quý bận rộn, không chịu gặp mặt, Hắc mỗ mới làm ra hạ sách này.” Lâu Ngọc Đường cứng ngắc nghiêm mặt, cầm dao nĩa trong tay, cắt bít tết. “Hắc thiếu (*thiếu ở đây là thiếu gia nha, theo mình là cách xưng hô của người bề trên với người bề dưới ^.^) , lần trước tôi đã nói qua với anh. Dự án khu công nghiệp mới ở khu phíaNam của chính phủ tôi không có khả năng hợp tác cùng Hắc thị, Hắc thiếu cần gì phải làm điều thừa.” Hắc Diệu Tư thấy An Tử Khê ngồi xuống xong, cười nói: “Lâu chủ tịch, dự án này chỉ là việc nhỏ, hôm nay có thể không cần nhắc đến. Có chuyện này, tôi muốn xin Lâu chủ tịch đáp ứng.” Lâu Ngọc Đường sửng sốt nửa giây, lập tức nói: “Lâu thị cùng Hắc thị không có quan hệ gì, cũng không có ý định hợp tác gì, không có gì có thể bàn!” Thì ra là bọn họ cạnh tranh trong buôn bán, vì sao muốn kéo cô vào! Cô oán hận cắt bít tết, ăn từng miếng từng miếng. “Chuyện công việc tạm thời là không có, nhưng là việc riêng có một việc.” Hắc Diệu Tư vẫn đầy mặt tươi cười, “Lâu chủ tịch, từ bữa tiệc sinh nhật hôm trước của ngài nhìn thấy lệnh thiên kim, Hắc mỗ liền nhất kiến chung tình (* cụm từ này quá quen thuộc rồi nha – vừa thấy đã yêu, nghĩa là bị tình yêu sét đánh ý), nhớ mãi không quên. Cho nên, Hắc mỗ muốn xin Lâu chủ tịch đồng ý, gả Tử Khê cho tôi!