Tử Khê trở lại cái tổ nhỏ của mình, nằm trên sô pha, toàn thân thả lỏng. Cả buổi tối, cô đều bị vây trong nước sôi lửa bỏng. Ở Lâu gia xảy ra đủ việc quá sức đối với cô, cô nhắm mắt lại, muốn làm cho mình nghỉ ngơi một lát. Trong đầu thế nhưng lại hiên lên gương mặt của Hắc Diệu Tư, biểu hiện châm biếm của hắn, đôi mắt âm u sâu thẳm. Lông tơ cô bị dựng thẳng lên, khẩn trương ngồi dây. Hắn khẳng định là có kế hoạch với Lâu gia, bằng không sẽ không dính vào mẹ cô. Năm đó cô đã biết đến, người đàn ông kia từng cường thế can thiệp vào lựa chọn của cô như vậy.
Cô mệnh lệnh bản thân không nên nghĩ nữa, về sau cố gắng hết sức rời xa Lâu gia. Có lẽ, sau khi đại ngôn lần này kết thúc, cô có thể rời đi người này.
Cô đi tắm, mặt còn đau rát, vừa soi gương thế nhưng phát hiện sưng lên. May mắn là hòm thuốc trong nhà cái gì cần có đều có. Cô tự bôi thuốc cho mình, nằm trên chiếc giường đã xa cách mấy ngày. Cảm giác thâm trầm mệt mỏi mạnh mẽ xông lên, đến lúc không nhúc nhích được nữa cô liền nặng nề ngủ.
Cô ngủ thật sự sâu, sau đó lại nằm mơ. Trong mơ chuông cửa vẫn vang mãi, vang đến nỗi cự thực hoảng loạn, cô bưng tỉnh lại, chuông cửa đang thực sự vang. Muộn như vậy, sẽ là ai? Cô thực làm bộ như không nghe thấy, nhưng là tiếng chuông cửa kia vẫn rất cố chấp, một lần lại một lần vang lên.
Cô bất đắc dĩ xuống giường, nhìn qua mắt cửa thì thấy, cư nhiên là Lâu Tử Hoán xanh mặt đứng ở cửa.
Tim cô nhảy lên, đêm nay hắn không phải là ngủ ở nhà cũ sao? Cô ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ đã là 2 giờ đêm, hắn làm sao có thể đến đây. Cô do dự có mở cửa hay không, hắn đến đây nói lên hắn biết đêm nay cô không về chỗ của hắn. Tin tức của bác Trương này thực sự là nhanh, cô thở dài. Nếu mở cửa, đêm nay đừng mơ được yên tĩnh.
“Mở cửa! Tôi biết cô thức, cô nếu không mở, tôi sẽ vẫn ấn chuông cửa, đến lúc đó hàng xóm tìm tới cửa, cũng đừng trách tôi!” Giọng nói Lâu Tử Hoán trầm thấp, nhưng An Tử Khê biết, hắn đã phẫn nộ.
Cô mở cửa, Lâu Tử Hoán đi nhanh vào, ép cô vào cánh cửa: “Cô cư nhiên dám trốn!”
“Tôi không trốn. Lâu tổng anh không phải nói đêm nay muốn ngủ ở nhà cũ, chẳng lẽ không thể cho tôi một ngày nghỉ?” Hắn phẫn nộ, cô tức giận, chẳng lẽ hắn không thể thoáng buông tha cho cô lấy nữa khắc thôi sao? Cô không phải nô lệ của hắn, phải thời thời khắc khắc bị hắn giam cầm.
“Tôi gọi điện thoại cho cô, cô lại còn dám không nhận?” Hắn quyết không thừa nhận, hắn quên không được gương mặt sưng đỏ của cô, ánh mắt vô hồn tái nhợt của cô. Hắn khắc chế không được xúc động trở lại ngôi nhà kia, không nghĩ về tới nhà lại một mảnh tối đen. Người đàn bà này, hắn gọi điện thoại cho bác Trương, mới biết được cô ta bỏ chạy giữa đường. Hắn có thể mặc kệ cô, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Dựa vào cái gì mà cô chạy thoát, hắn lại phải mất ngủ. Hắn không thể làm cho cô được thoải mái, gọi điện thoại cho cô bảo cô trở về. Cô lại dám không nhận điện thoại, hắn bị tức điên rồi. Nửa đêm lái xe, vượt vô số đèn đỏ đến đây. Cô cư nhiên làm cho hắn đứng đợi ngoài cửa hơn nửa giờ, mới chậm rãi ra mở cửa. Tức giận của hắn hoàn toàn bị bùng lên, hắn muốn dạy dỗ cô, hắn muốn cô khó chịu.
Điện thoại? Cô lúc này mới nhớ tới, di động vẫn để ở trong túi xách, không lấy ra. Mà túi xách lại bình yên nằm trên sô pha ở phòng khách, cô trở về phòng ngủ, dĩ nhiên không nghe thấy. Cô không tự chủ được giải thích: “Di động để ở trong túi xách, quên mất không lấy ra, tôi không nghe thấy.”
Lâu Tử Hoán quét mắt qua phòng khách nho nhỏ, tìm được túi xách của cô, lôi điện thoại di động ra, quả nhiên có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ. Cho dù cô không phải cố ý không nhận điện thoại của hắn, cũng không thể tha thứ.
“Tôi có cho cô trở về sao? An Tử Khê, cô đừng quên, bây giờ cô là đàn bà của tôi. Cô cư nhiên không được sự đồng ý của tôi, liền một mình chạy về đây.”
Tử Khê không rõ Lâu Tử Hoán vì sạo lại trở nên không nói lý như vậy, cô vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ còn thực mơ hồ. Giọng của Lâu Tử
Hoán rất lớn, ầm ầm vang long cả tai cô, đầu cô bắt đầu đau. “Lâu Tử
Hoán, là tự anh nói anh muốn ngủ ở nhà cũ, tôi có về căn nhà kia hay không căn bản cũng không khác nhau. Tôi chỉ muốn tìm một nơi có thể làm cho tôi an tâm ngủ một chút, ngủ thật ngon mà thôi, như vậy cũng không được sao?”
“Không được!” Lâu Tử Hoán càng thêm thẹn quá hóa giận, “Mẹ cô thiếu Lâu gia, thiếu tôi bây giờ còn chưa trả hết. Cô là con gái bà ta phải trả thay bà ta, tôi còn không thoải mái, cô đã nghĩ được thoải mái, không có khả năng.”
Đây là Lâu Tử Hoán lần đầu tiên nói rõ ràng cô còn phải trả nợ cho mẹ mình. Lúc trước cô cũng đã biết, từ lúc 18 năm ấy lúc cô bị đuổi ra Lâu gia, cô đã biết điều này. Nhưng vì sao, lúc này nghe xong lòng vẫn là đau như vậy. Cô trốn như thế nào, đều trốn không thoát được định mệnh ác mộng của cô!
“Lâu Tử Hoán, anh cũng thể nói cho tôi biết. Anh rốt cuộc muốn tôi như thế nào, có phải sau khi tôi làm tình nhân ba tháng của anh, anh sẽ buông tha cho tôi?”
“Cô làm tình nhân ba của tôi ba tháng, là vì tôi đáp ứng cô không bắt cô mặc đồ tắm cùng đồ lót. Cô cho là như vậy có thể trả hết nợ của mẹ cô thiếu chúng tôi, An Tử Khê, cô quá ngây thơ rồi. Đây chỉ là một phần của trò chơi.” Hắn vừa lòng nhìn thấy biểu hiện hoảng sợ trên mặt cô, hắn muốn cô sợ hãi, xem cô về sau còn dám trốn hay không.
Tử Khê sụp đổ, hôm nay cô đã phải chịu đựng nhiều lắm, nếu về sau còn có chuyện như vậy, cô không biết mình có phải là sẽ bị điên mất hay không.
“Lâu Tử Hoán, tôi xin anh, anh duy nhất nói cho tôi biết, anh muốn tôi như thế nào? Có phải hay không tôi dâng tính mạng này của tôi cho anh, là có thể?”
Biểu tình sụp đổ tuyệt vọng của cô làm hắn thấy sợ hãi, hắn nhấc cằm cô lên: “Muốn mạng của cô? Quá dễ dàng cho cô, tôi muốn tra tấn cô một chút, tôi sống trong địa ngục, cô đương nhiên không thể sống tốt được.” Nói xong, hắn hôn lên cô, dồn đè lên cô nằm xuống sô pha, bắt đầu nụ hôn càng sâu hơn càng cực đoan hơn.
Cô khuất phục nhắm mắt lại, cô quá mệt mỏi, đó là một loại mệt mỏi đến cực hạn.
Phần cứng rắn trong cô không đứng dậy, móng vuốt của cô cũng không còn sắc bén, chỉ có thể khuất phục.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
65 chương
7 chương
118 chương
35 chương
3 chương