Khi tất cả kết thúc thì, Tử Khê như búp bê tàn tã nằm trên giường. Lâu
Tử Hoán lấy khăn mặt giúp cô lau tóc. Nước mắt trên mặt cô đã khô, thân thể đầy vết tích loang lổ, không có một chỗ nào nguyên vẹn.
Đến lúc này, Lâu Tử Hoán nhận ra được vừa rồi hắn có bao nhiêu thô bạo. Hắn gọi điện thoại, cho người đưa thuốc đến. Hắn cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc cho cô, còn cô nhắm mắt nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích.
Xoa thuốc xong, hắn ôm lấy cô, hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô: "Lần sau còn dám không? Hử!"
Tử Khê vẫn không nhúc nhích, mặc cho môi bị hôn, nước mắt của cô đã chảy khô, thậm chí cũng không có khí lực liếc hắn một cái.
"Nói, em sẽ không gặp lại Chung Khang Tề, cũng giữ khoảng cách với Hắc Chí
Cương. Tử, không nên lại khiến anh nổi giận biết không? Chỉ cần em không chọc anh tức giận, anh sẽ thương em thật tốt, chiều em hết mình!" Hắn hôn khóe mắt đã khô nước mắt của cô, ngữ khí ôn nhu không gì sánh được.
Toàn thân Tử Khê run lên, người đàn ông này thật là đáng sợ, cô thầm nghĩ trốn, thế nhưng cô không có khí lực trốn. "Em phải đi về, Lâu Tử Hoán, em phải đi về!"
"Gấp cái gì?" Lâu Tử Hoán hôn lên mặt cô, "Em và anh cùng biến mất, ai cũng có thể đoán được chúng ta xảy ra chuyện gì, không cần phải gấp gáp, anh sẽ đưa em trở lại!"
Tử Khê không dám tin nhìn hắn: "Anh một chút cũng không quan tâm sao? Vị hôn thê của anh còn đang dưới lầu, anh lại mang theo một người phụ nữ khác. Lâu Tử
Hoán, anh sẽ không thấy hổ thẹn sao?"
Lâu Tử Hoán ha hả cười:
"Em nói Niên Mạn Linh sao? Tử Khê, em sai rồi, cô ta không phải là vị hôn thê của anh. Chỉ là vị hôn thê của Lâu thiếu gia, vị hôn thê của tổng tài Lâu thị. Mà hiện tại ở trước mặt em chính là Lâu Tử Hoán, không có một chút quan hệ nào với người đàn bà kia."
Tử Khê rối loạn, trong mắt hắn Niên Mạn Linh căn bản không đáng để nhắc tới, hắn cư nhiên một chút cũng không quan tâm tới vị hôn thê kia. Bọn họ biến mất trong bữa tiệc như vậy, là người đều có thể đoán được, quan hệ giữa cô và hắn không đơn giản. " Nếu anh không quan tâm tới cô ấy, vì sao lại đính hôn với cô ấy, lẽ nào anh không nhận ra, cô ấy rất quan tâm anh sao? Hai người thậm chí cũng sắp kết hôn, anh làm sao có thể như vậy,
Lâu Tử Hoán, anh làm sao có thể biến thành như vậy?"
"An Tử Khê, em thật khờ!" Hắn gõ lên cái trán của cô, "Em cho là đàn bà đều ngu giống như em, cố chấp nhỏ nhặt như thế sao? Niên Mạn Linh và anh chẳng qua là làm theo nhu cầu thôi."
Cô ta và hắn chỉ là thấy phù hợp, hắn thở dài: " An Tử Khê, em lớn như vậy rồi, đã lăn lộn trong giới lâu như vậy, vì sao em lại không có chút thông minh vậy?"
Tử Khê nhắm mắt lại, Lâu Tử Hoán sẽ không cho cô đi, cô cũng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Tử Khê cho rằng ngày hôm sau chắc chắn tạp chí sẽ đăng đầy tin, cô và Lâu thiếu gia cùng biến mất tại yến tiệc, sẽ là một scandal rất lớn. Thế nhưng ngày hôm sau, cũng không có chuyện gì cả, Phùng Nhất Vệ gọi cô đến ký hợp đồng, bắt đầu đi đến đoàn làm phim huấn luyện.
Nhưng Chung Khang Tề không dễ chịu, hắn vẫn hiểu rõ là, hiện tại đối với hắn mà nói Lâu Tử Hoán quả thực rất có hại.
Hắn thật không ngờ Lâu Tử Hoán sẽ hành động nhanh như vậy, mấy ngày này cổ phiếu của công ty điện tử Chung trữ bị người ta thu mua trắng trợn, giá cổ phiếu xuống lên tục. Chung Hữu Tài triệu tập cuộc họp ban giám đốc khẩn cấp, sau khi điều tra, mới biết được Lâu thị đang nhắm đến bọn họ.
Chung Hữu Tài nhắc đến Lâu Tử Hoán vẫn là vừa sợ vừa hận, thế nhưng nhiều năm như vậy rồi, bọn họ nước giếng không phạm nước sông, cho dù có cạnh tranh, cũng không có phát sinh đụng độ quá lớn.
Lâu Tử Hoán nói rõ là muốn giáo huấn hắn, Chung Khang Tề hận đến nghiến răng, nhưng không có cách nào làm gì.
Tử Khê mấy ngày này cũng không an tâm, luôn cảm giác Lâu Tử Hoán tuy rằng chỉ là cảnh cáo, nhưng khẳng định sẽ làm cái gì đó. Chung Khang Tề cũng không tìm cô, cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng biết được chuyện ngoài ý muốn.
Xem tin tức thì thấy điện thoại di động của Chung thị bị trục trăc về linh kiện, phải thu hồi lại những điện thoại đã bán.
Kênh tiêu dùng trên ti vi đưa tin mỗi ngày sản phẩm điện tử của Chung thị đều có vấn đề, chỉ trong một đêm giá cổ phiếu của Chung thị rớt xuống thê thảm. Tử Khê giờ mới biết là Lâu Tử Hoán đã hành động.
Cô gọi cho Chung Khang Tề, giọng Chung Khang Tề rất uể oải, chỉ nói không có việc gì, cô không cần lo lắng rồi liền cúp điện thoại.
Cô gọi cho Lâu Tử Hoán: "Lâu Tử hoán anh có cần phải làm như vậy không?"
Lâu Tử hoán nhận được điện thoại của cô tuyệt không bất ngờ, sắc mặt tối sầm lại : "Anh thật không hy vọng em gọi điện thoại, câu đầu tiên là như vậy!"
Tử Khê đã mau bị hắn bức điên rồi, Lâu Tử Hoán biến thành như vậy khiến chân tay cô luống cuống, cô đoán không được hắn đang suy nghĩ gì, thế nhưng mỗi một việc hắn làm đều khiến cô không biết làm sao bây giờ.
"Lâu Tử Hoán, anh nhất định phải như vậy sao? Anh nhất định phải khiến em hận anh, anh mới có thể cam tâm sao?"
"Hận, không sao, hận đi! An Tử Khê, nói thật anh cũng rất hận em, chúng ta căm hận nhau, như vậy cũng không sai." Lâu Tử Hoán cười nói.
Lâu Tử Hoán lúc này đã thành một người xa lạ, dường như là một người đàn
ông đáng sợ. "Lâu Tử Hoán, anh thu tay lại có được hay không? Anh không nên như vậy, nếu không em thật không biết nên làm gì bây giờ?"
"Nói cho em biết, An Tử Khê. Anh vốn định thu tay lại, thế nhưng em đột nhiên cầu anh, anh liền nghĩ không thể khinh địch như vậy mà buông tha hắn. Em vì Chung Khang Tề cầu tình, anh lại càng muốn hắn chết." Giọng
Lâu Tử Hoán âm trầm, không đợi cô hồi âm, đã ngắt điện thoại.
Hai tay Tử Khê run rẩy, cô tựa như một con bọ nhỏ không biết làm sao bây giờ?
Cô không muốn liên lụy Chung Khang Tề, càng không muốn thấy hắn bởi vì cô mà hủy đi tất cả của Chung gia. Cô nợ hắn đã quá nhiều rồi, cô không muốn nợ hắn thêm nữa.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại của cô lại vang lên.
Lâu Tử Hoán chỉ nói ngắn gọn: "Bây giờ em đi đến đây, gian phòng của khách sạn lần trước"
Tử Khê căn bản phản bác không được, cô vô tri vô giác thay đổi y phục, cũng không dám lái xe, trực tiếp gọi xe đến.
Đến khách sạn, tại cửa đã có người đón cô. Tử Khê theo tiếp tân đi vào. Đột nhiên, cô thấy buồn cười, cuộc đời của cô tựa hồ cùng những người này phân không rõ. Năm đó là Hắc Diệu Tư, hiện tại là Lâu Tử Hoán, lại muốn giao dịch sao? Tựa như năm đó vậy.
Cô đẩy cửa đi vào, Lâu Tử
Hoán đứng ở cửa sổ phòng khách nhìn xuống bên dưới. " Em đã đến rồi!"
Lâu Tử Hoán nhàn nhạt nói, cũng không có quay đầu lại, cô dường như là một người thân của hắn đã lâu không về nhà.
"Lâu Tử Hoán, anh rốt cuộc muốn em thế nào, em sắp bị anh bức điên rồi!" Tử Khê khắc chế không được nữa, cô quỳ trên mặt đất khóc lớn, "Anh hẳn là rõ ràng, anh biết em không thể có gì với Chung Khang Tề, vì sao anh còn muốn bức chết em như vậy!
"Em và hắn không có gì?" Lâu Tử Hoán xoay người, gian phòng u tối, mặt hắn lúc sáng lúc tối nhìn cô không thân thiết,
"Thế nhưng Chung Khang Tề gọi điện thoại không có nói như vậy, hắn nói cho anh biết, em đáp ứng làm bạn gái hắn, thậm chí không lâu sau sẽ đính hôn. Hắn cư nhiên còn nói anh không nên lại quấn lấy em. An Tử Khê, anh vốn định quên đi như thế, em nói, em đối với anh như thế nào đây?"
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
119 chương
56 chương
63 chương
82 chương
46 chương
91 chương
300 chương