Bảy ngày ân ái

Chương 68 : Ra tay

Màn đêm như nước, một căn biệt thự như được bao phủ trong ánh trăng vàng rực rỡ, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, xung quanh dường như rất yên tĩnh, lại lộ ra vẻ không tầm thường… "Hoắc Thiên Kình!" Cùng với báo động mãnh liệt của hệ thống, cửa phòng làm việc của chủ nhân căn biệt thự bị xô mạnh ra, ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen xông vào. Tiếng rống giận dữ truyền đi, vệ sĩ canh giữ an toàn cho biệt thự suốt hai bốn tiếng đồng hồ trong vòng một khắc vây kín lấy đám người mặc đồ đen. "Tả tiên sinh!" Người đi đầu toán vệ sĩ nhìn người phía sau, tuy rằng cúi người cung kính nhưng vẫn không chút nào buông lỏng phòng bị. "Tôi muốn tìm Hoắc tiên sinh của các người. Tôi nghĩ hắn không ngu ngốc đến nỗi không đoán ra được đêm nay tôi sẽ tới tìm hắn tính sổ?" Đôi mắt đen bình thường như phủ sương giờ đây đằng đằng sát khí, toàn thân anh ta tỏa ra hơi lạnh, lãnh đạm nói xong, liền muốn trực tiếp xông vào. "Không được, Tả tiên sinh, ngài không thể lên lầu!" Người vệ sĩ đi đầu kịp thời chắn trước mặt Tả Lăng Thần. "Cút ngay!" Sắc mặt Tả Lăng Thần rõ ràng có vẻ không tốt, ngay cả mấy người bảo vệ theo sau anh rõ ràng cũng không kiềm chế được. "Các ngươi lui ra!" Ngay lúc hai bên đang giằng co, một luồng thanh âm trầm thấp từ trên lầu truyền tới, ngay sau đó, tất cả đèn trong phòng của chủ nhân căn biệt thự đều sáng lên, tiếng bước chân trầm ổn cũng chậm rãi vang lên. Mấy người vệ sĩ trong biệt thự đều lui ra. Tả Lăng Thần nheo mắt, ánh mắt sắc bén đánh giá Hoắc Thiên Kình đang từ trên lầu đi xuống, ánh mắt sắc như dao lướt qua đôi môi mỏng lộ vẻ hơi châm chọc kia, bàn tay to đột nhiên nắm chặt lại. "Tôi chưa từng biết Tả tiên sinh có thói quen xông vào biệt thự của người khác vào ban đêm." Hoắc Thiên Kình hờ hững chống lại đội mắt đen săc bén của anh, không đếm xỉa đến lời nói gay gắt vừa rồi, ngồi xuống ghế sô pha màu đen làm bằng da thật, trên gương mặt anh tuấn tìm không ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên là, đối với việc Tả Lăng Thần đến, hắn sớm đã có chuẩn bị. Trong mắt Tả Lăng Thần bừng lên lửa giận, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một khẩu súng nhắm ngay Hoắc Thiên Kình. Ngay tức khắc, mấy người vệ sĩ trong biệt thự giơ súng nhắm thẳng vào Tả Lăng Thần, còn bọn vệ sĩ của Tả Lăng Thần cũng lại lấy súng ra nhắm thẳng vào vệ sĩ trong biệt thự. Trong chốc lát, gươm súng đã sẵn sàng, ban đêm tràn ngập khí lạnh lẽo… Bầu không khí cực kì yên tĩnh, dường như tiếng một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được. Nòng súng tối om nhắm thẳng Hoắc Thiên Kình, thậm chí đã sẵn sàng bóp cò. "Đó là mục đích cậu tới đây sao?" Hoắc Thiên Tình cười lạnh một tiếng, không chút nào e ngại về bầu không khí khẩn trương căng thẳng trong phòng, ngược lại còn lấy ra một điếu xì gà Cu Ba thượng hạng, châm lửa. Một đám khói đen bay lên, cơ thể gợi cảm cùa hắn dựa vào lưng ghế sô pha. "Hoắn Thiên Kình, ngày hôm nay tôi với mày tính toán chuyện của ba năm trước, anh đã làm gì với tôi thì chắc là sẽ không quên!" Tả Lăng Thần không thèm quan tâm vô số nòng súng ngắm vào mình, anh sải bước tiến lên, đẩy mạnh nòng súng trên đầu Hoắc Thiên Kình. "Buông Hoắc tiên sinh ra!" Mấy vệ sĩ thấy thế, đều muốn hành động. "Các ngươi lui ra đi!" Hoắc Thiên Kình chậm rãi hướng về phía bọn vệ sĩ ra lệnh. "Hoắc tiên sinh?" "Lui ra!" Bọn vệ sĩ mang súng lục, đều thối lui ra xa khỏi chỗ bọn họ mấy thước, cả người vẫn cảnh giác cao độ như trước. "Vì một người đàn bà mà cầm súng chĩa vào tôi?" Sau một lúc lâu, Hoắc Thiên Kình nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Tả Lăng Thần, bên môi hiện ra ý cười châm chọc. "Bản thân cậu hiểu rất rõ là cậu không thể bóp cò khẩu súng này." Hắn cười lạnh lùng, có vẻ dường như hiểu rõ Tả Lăng Thần, đôi mắt hờ hững, lại thêm ánh mắt như mù sương, cho dù bị súng ống kê vào đầu, cả người hắn vẫn có vẻ nguy hiểm, dường như cũng không thể che giấu. Tả Lăng Thần hung hăng dõi theo hắn, không hề chớp mắt, sự sắc bén trong mắt hầu như muốn đem hắn lăng trì. "Các ngươi cũng lui ra cho tôi!" Hắn rống lên lớn nhất có thể, đám vệ sĩ đằng sau đều lui lại. Chỉ còn lại hai người đàn ông. Áo bỗng nhiên bị Tả Lăng Thần tóm lấy, ngay sau đó tay cầm súng vung lên, không lưu tình chút nào mà khua về phía Hoắc Thiên Kình. "Hoắc tiên sinh." Khi bọn vệ sĩ kinh hô lên là lúc Hoắc Thiên Kình nhận một quyền mạnh mẽ, nhưng hắn chẳng mảy may có ý đánh trả. Bọn vệ sĩ nóng nảy vừa muốn tiến lên thì… "Lui ra cho ta!" Đám vệ sĩ không thể làm gì khác hơn là đứng yên tại chỗ bất động, bọn họ đều không hiểu vì sao Hoắc tiên sinh lại muốn nhận một quyền này. "Hoắc Thiên Kình, vào cái đêm ba năm trước đây, có đúng là anh cùng Noãn Tâm hay không, anh nói cho rõ ràng đi." Tả Lăng Thần cắn răng mở miệng ghé sát tai hắn hỏi, trên khuôn mặt tuấn dật lộ ra vẻ lạnh lẽo âm ỉ: "Tất cả đều là do anh đã an bài sẵn có phải không? Ba năm trước anh đã sớm chuẩn bị tốt, không chỉ muốn phá hoại hôn lễ của tôi, còn muốn phá hủy sự thuần khiết của Noãn Tâm, anh quả thật là đồ cầm thú!" Ngay sau đó lại là một cú đấm. Trong mắt Hoắc Thiên Kình bùng cháy một ngọn lửa lạnh lẽo dữ dội, vẫn không đánh trả lại như trước. "Thế nào? Sao còn chưa đánh trả? Không phải anh có năng lực đánh đấm lắm sao?" Tóc Tả Lăng Thần lộn xộn, che khuất đôi mắt vốn ôn nhu, bên miệng anh hiện lên một tia lạnh lẽo, lại lần nữa đấm tới. Nguồn: Trong mắt Hoắc Thiên Kình hiện lên một tia sắc bén, hắn cũng không né tránh, nhưng ở lần thứ ba tiếp lấy nắm đấm của Tả Lăng Thần. Lập tức, tay hắn chải gọn lại mớ tóc lộn xộn đằng sau, bên môi hơi lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, cười ngông cuồng: "Tả Lăng Thần, thật đúng chỉ có cái dạng này. Ba năm không gặp, cậu vẫn thích đánh người như thế, đáng tiếc nắm đấm của cậu vẫn thiếu kiên quyết như trước, để tôi dạy cho ngươi." Nói xong, chỉ thấy đôi mắt ác liệt của hắn phóng thẳng về phía trước như tên bắn, tay hắn vừa thu lại, liền đánh tới đầu vai của Tả Lăng Thần, hung hăng đánh ngã anh lên trên chiếc bàn trà bằng thủy tinh bên cạnh sô pha, sau đó nhanh như chớp chụp lấy cổ Tả Lăng Thần, vung nắm đấm, đánh về phía anh… "Tôi đã để cho cậu đánh ba đấm. Nhưng ba đấm qua đi, cậu sẽ không còn cơ hội! Không ngại nói cho cậu biết, tôi thích nhìn thấy cậu đau khổ, nhìn thấy hạnh phúc của cậu bị hủy trong tay tôi!" Hoắc Thiên Kình nói, lại một quyền mạnh mẽ đánh vào mặt Tả Lăng Thần. Lực đạo to lớn làm cho Tả Lăng Thần chao đảo lùi lại mấy bước. Khóe miệng Hoắc Thiên Kình như cười nhạo. "Hoắc Thiên Kình, vì sao anh lại muốn lật lọng? Vì sao anh làm như vậy đối với Noãn Tâm? Cô ấy chỉ là người vô tội, sao anh lại cuốn cô ấy vào?" Trong đáy mắt Tả Lăng Thần tràn ngập lo lắng, hình tượng ôn nhu ngày xưa hoàn toàn không thấy đâu, thay vào đó là một người đàn ông có đôi mắt tàn nhẫn âm hiểm như Hoắc Thiên Kình. "Ha ha…" Hoắc Thiên Kình nghe vậy cười lạnh, hắn tiến lên phía trước, gương mặt anh tuấn gần như muốn áp lên mặt Tả Lăng Thần, nói rõ từng chữ từng câu một: "Tả Lăng Thần, cậu và tôi cũng không phải là trẻ con đánh nhau, có một số việc nắm đấm không thể giải quyết được. Sao chứ? Gặp gỡ người đàn bà kia, cậu đổi tính rồi sao? Nhìn cậu hiện giờ xem, muốn quên hết sạch chuyện trước đây, có thể được sao?" Tả Lăng Thần rất nhanh nắm tay lại, gần như có thể nghe được tiếng các khớp ngón tay, song trong lúc đó lưng vẫn cứng nhắc, lạnh lùng nói: "Hoắc Thiên Kình, tôi thực sự là tin sai người, ba năm trước đây tôi còn nghĩ anh thực sự có lòng tốt đến giúp đỡ tôi, không ngờ lại làm thành nhiều chuyện như vậy!" "Giúp cậu? Tôi đương nhiên giúp cậu. Không có tôi, ngày hôm nay cậu có thể lại đứng ở trước mặt tôi sao?" Hoắc Thiên Kình chợt nở nụ cười, bàn tay to vỗ vỗ trên vai hắn, nói: "Lăng Thần, kỳ thực chúng ta đều là loại người giống nhau, cần gì phải đem bản thân mình nói thanh cao như thế? Ba năm trước đây, chẳng phải cậu đã quyết định bỏ qua người đàn bà kia sao? Thậm chí còn lợi dụng cô ta để đạt được mục đích của cậu, ngày hôm nay lại chạy đến chỗ tôi hỏi tội. Ha ha, lẽ nào cậu không thừa nhận hành vi của cậu mới là đầu sỏ gây nên sao?" Đáy mắt Tả Lăng Thần đột nhiên đau xót, anh lạnh lùng nhìn Hoắc Thiên Kình, nói rõ từng câu từng chữ:"Năm đó là anh nói, chỉ cần Lôi Dận có thể nắm được mật mã của đám hàng hóa kia, hắn có thể buông tha cho Khắc Lý Tư, mà anh cũng không tiếp tục truy cứu hành vi phạm tội của Khắc Lý Tư nữa, thế nhưng, không ngờ anh lại lật lọng?" Bên môi Hoắc Thiên Kình nở một nụ cười châm chọc, dần dần mở rộng ra, lên đến tận đáy mắt… "Ba năm trước đây, thủ hạ của cậu – Khắc Lý Tư là hacker hạng nhất, không chỉ xâm nhập hệ thống của Hoắc Thị, tham ô một khoản tiền lớn, mà còn động đến Lôi Dận. Cuối cùng chính cậu quyết định đem mật mã hàng hóa chế thành sợi dây chuyền đeo trên cổ Úc Noãn Tâm. Đêm đó bản thân cô ta đã được định trước là vai gì, thế nào, điểm ấy cậu đã quên rồi sao? "Hoắc Thiên Kình! Lúc đó đã nói rõ rồi, anh sẽ giải quyết chuyện này với điều kiện tiên quyết là sẽ không kinh động đến Úc Noãn Tâm, kết quả anh lại làm ra loại sự tình này đối với Noãn Tâm?" Trong mắt Tả Lăng Thần lộ ra đau khổ cùng thương tâm. Hoắc Thiên Kình nghe thấy, như là nghe được một câu chuyện cười, tiến lên nói: "Tả Lăng Thần, tôi thực sự không nhớ rõ, ba năm trước đây cậu vì một người anh em mà thà rằng đắc tội tôi và Lôi Dận. Ba năm sau cậu vì một người đàn bà mà xông đến đây, cầm súng chĩa vào người tôi? Cậu vĩnh viễn là như vậy, tới sai thời điểm, làm sai chuyện tình." Người Tả Lăng Thần khẽ run lên một chút, lúc lâu sau mới ngã ngồi trên ghế sô pha, trong tâm tư dường như bị nhồi nhét thật lớn thống khổ. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ Khắc Lý Tư! Khắc Lý Tư là thủ hạ đắc lực của Tả Lăng Thần, bởi vì cha anh ta đã từng cứu Tả Lăng Thần một mạng, cho nên Lăng Thần cùng Khắc Lý Tư là anh em tốt. Khắc Lý Tư tinh thông trình tự phá giải các loại mật mã, là một thiên tài hiếm có. Vụ cạnh tranh ba năm trước đây, Hoắc Thị cuối cùng thắng được, mấy trăm triệu tiền làm ăn của Tả Thị chảy hết về phía Hoắc Thị, cái này gọi là thương trường như chiến trường, đã là người làm ăn buôn bán, đều có thể sử dụng bất kì thủ đoạn nào, kể cả thiện ý lẫn đê tiện. Nhưng người đơn thuần như Khắc Lý Tư lại không hiểu được điểm ấy, anh ta cho rằng nhất định là Hoắc Thị ở bên cạnh động tay chân, vì vậy liền ma xui quỷ khiến thâm nhập vào hệ thống của Hoắc Thị, suốt ba ngày ba đêm tìm và phá giải sáu hệ thống bảo an đối với bên ngoài, tiến nhập vào bên trong hệ thống, con số quá lớn làm cho Khắc Lý Tư choáng váng, có lẽ, lớn như vậy mà anh ta chưa từng nhìn thấy khoản tiền lớn như vậy… Người càng đơn thuần, lòng tham nổi dậy càng đáng sợ! Khắc Lý Tư nhất định là như thế, anh biết đối thủ cạnh tranh của Tả Thị là Hoắc Thị, nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ tới thì ra tài sản cố định của Hoắc Thị lại gia tăng lên đến con số hàng ngàn, hàng vạn như vậy, quả thực là một công ty giàu có. Rốt cuộc anh ta động lòng tham, không chút do dự đem một số tiền khổng lồ gửi đến một tài khoản nặc danh, ai ngờ rằng lúc anh ta tham ô được một số tiền lớn chuẩn bị rút lui thì… Anh ta phát hiện được một bí mật trọng đại! Thì ra, Hoắc Thị, Tả Thị và Lôi Thị có buôn bán một số lượng lớn súng đạn. Thân phận, hoàn cảnh của Lôi Thị cực kỳ phức tạp, như một con thần long mà mọi người chỉ nhìn thấy đầu chứ không thấy đuôi của nó. Khắc Lý Tư không hiểu vì sao Tả Thị luôn luôn làm ăn chân chính, mà sao lại có liên quan tới xã hội đen. Khi anh ta thấy cái mật mã nhóm hàng hóa kia ở trong hệ thống, thì liền tiện tay cầm đi. Mọi tai vạ gây nên từ đây! Hành động của Khắc Lý Tư gây nên sóng to gió lớn mãnh liệt ở cả hai tập đoàn Hoắc Thị và Lôi Thị, tỉ mỉ lần theo dấu vết trong hệ thống suốt mấy giờ đồng hồ, rốt cục tìm được kẻ đầu sỏ làm ra việc này. Lôi Dận trong cơn giận dữ đã hạ lệnh trong hắc đạo truy nã Tả Thị, cho rằng Tả Lăng Thần sai thuộc hạ ăn cắp mật mã hàng hóa, mà tổn thất tài chính lớn như vậy Hoắc Thiên Kình cũng tìm đến Tả lăng Thần, đòi hắn giao Khắc Lý Tư ra giải thích rõ ràng sự việc. Tuy vậy, để báo ân trước đây, Tả Lăng Thần không có giao Khắc Lý Tư ra, bởi vì anh ta hiểu rõ cho dù có giao Khắc Lý Tư ra thì Tả Thị cũng sẽ bởi vì việc này mà bị dính dáng đến tội án trong thương nghiệp, cứ như vậy, cổ phiếu của Tả Thị sẽ rớt giá rất nhanh, có khả năng chỉ trong một ngày đêm mà tuyên bố phá sản. Ngay lúc đó Tả Lăng Thần đang phải chuẩn bị hôn lễ, lại phải cùng lúc chu toàn với Hoắc Thiên Kình. Bởi vì so với anh thì Hoắc Thiên Kình đi lại thân quen với Lôi Dận hơn, để hắn đứng ra là hay nhất. Hoắc Thiên Kình dường như cũng bất ngờ đáp ứng giúp anh, chỉ là đưa ra một yêu cầu rất quái lạ, đó chính là Lăng Thần phải hủy bỏ hôn lễ với Noãn Tâm, hơn nữa muốn Noãn Tâm tự mình đem mật mã nhóm hàng hóa giao cho hắn, bằng không hắn sẽ giải quyết theo công văn, giấy tờ! Vì tình trạng của Tả Thị, Tả Lăng Thần vô cùng khốn khổ, mà yêu cầu của Hoắc Thiên Kình đưa ra làm anh rơi vào trạng thái khó cả đôi đường, cuối cùng anh tự mình cắn răng đáp ứng, bởi vì hôn lễ có thể trì hoãn lại, nhưng Tả Thị thì không thể được, Khắc Lý Tư cũng không thể mất mạng! Lôi Dận luôn luôn làm việc theo quy tắc và chứng cứ, để hắn bắt được, Khắc Lý Tư chỉ có đường chết. Mấy hôm trước ngày tổ chức hôn lễ, anh ta đeo một sợi dây chuyền tinh xảo lên cổ Noãn Tâm, có điều nó không phải là một sợi dây chuyền bình thường, mà là một sợi dây chuyền tinh vi có giấu mật mã hàng hóa. Chỉ là anh không nghĩ tới, Hoắc Thiên Kình lại định cuộc giao dịch ngay ở đêm hôm trước ngày tổ chức hôn lễ, nhìn Noãn Tâm rời đi, Tả Lăng Thần chỉ biết ngày hôm sau nàng sẽ không đến buổi hôn lễ, bởi vì giao dịch thì phải đi đến thành phố kia, cứ như vậy, thì hôn lễ phải trì hoãn lại sau. Noãn Tâm không biết gì cả, nàng chỉ hạnh phúc chờ đợi được làm cô dâu, nhìn nụ cười xinh đẹp đơn thuần của nàng, Tả Lăng Thần cuối cùng hạ quyết tâm, nhấn ga rời đi. Anh thề rằng, chỉ cần Khắc Lý Tư bình an thoát khỏi bị bỏ tù, Tả Thị yên ổn không có chuyện gì, anh ta nhất định sẽ đền bù một hôn lễ long trọng nhất cho Noãn Tâm. Chỉ là… anh tuyệt đối cũng không nghĩ tới Hoắc Thiên Kình lại vũ nhục Noãn Tâm, ngay trong đêm đó! Rõ ràng đêm đó là giao dịch mật mã, hắn lại làm việc cầm thú đối với Noãn Tâm! Tất cả đều là âm mưu! Mục đích của Hoắc Thiên Kình rất đơn giản, hắn nhất định là đã nghìn vạn lần tính toán để hủy hoại hạnh phúc của anh! Thật đáng khinh! Hận ý dường như đã đạt đến đỉnh điểm! "Hoắc Thiên Kình, vì sao năm đó anh phải làm như vậy?" Tả Lăng Thần nhìn cặp mắt vô cùng băng lạnh kia, hung hăng dữ tợn mà hỏi. Vẻ tươi cười bên môi Hoắc Thiên Kình không thấy đâu, mà thay vào đó là kiểu cách âm lạnh của ma vương, hắn hỏi vặn lại một câu. "Cậu nói xem?" Hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh Tả Lăng Thần, mở miệng. "Lăng Thần a, thật ra con người của tôi có một thói quen, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cậu, tôi rất không thoải mái, loại người như cậu làm sao có thể có được hạnh phúc chứ? Không ngờ anh em tốt của cậu – Khắc Lý Tư lại bất ngờ sai lầm làm ra loại chuyện này, tổn thất tiền tài của tôi không có gì đáng lo ngại, tiền đối với tôi mà nói chỉ là một chữ số mà thôi, quan trọng là phá hoại hạnh phúc của cậu! Hạnh phúc cả đời của cậu!" "Thế nhưng, anh dựa vào cái gì mà hủy hoại Noãn Tâm? Cô ấy không biết gì cả, anh đường đường là chủ tịch của Hoắc Thị lại làm ra chuyện ti tiện như thế, anh vẫn còn là người sao?" Mắt Tả Lăng Thần gần như có thể giết người. "Tả Lăng Thần, cậu định làm gì? Tiến hành xét xử cho người đàn bà kia sao? Cậu có tư cách làm điều đó sao? Ngay lúc cậu đem cô ta giao cho tôi, cậu nên bình tĩnh tiếp nhận tất cả!" "Hoắc Thiên Kình, năm đó Noãn Tâm chẳng biết rõ tình hình chỉ tiến hành giao dịch mà thôi, là anh nói, chỉ cần thuộc hạ của anh đem Noãn Tâm đến chỗ của anh, anh lấy được mật mã thì sẽ thả cô ấy về. Anh chỉ là muốn hoãn lại hôn lễ của tôi mà thôi, nhưng rốt cục lại hoàn toàn biến thành cầm thú!" Hoắc Thiên Kình nhìn Tả Lăng Thần hổn hển, thấy buồn cười mà lắc đầu. "Lăng Thần à, có đôi lúc tôi thật sự thương cảm thay cậu. Vì báo ơn, bảo vệ tính mệnh của anh em, điểm ấy tôi quả thực bội phục! Thế nhưng…" Hắn chuyển ngay thái độ nói, cười đến cực kỳ ác ý. "Tại sao cậu lại xác định là tôi ép Noãn Tâm mà không phải cô ta chủ động?" "Anh nói cái gì?" Trong cơn giận dữ, Tả Lăng Thần tiến lên lại tóm áo hắn lần nữa. "Không nên kích động như vậy." Hoắc Thiên Kình nhếch miệng. "Giận thì giận người đàn bà của cậu quá mê người, tôi chỉ thuận theo nhu cầu mà thôi. Hơn nữa cuối cùng cô ta cũng hưởng thụ, nếu cô ta thật sự là tâm không cam tình không nguyện, đến cuối cùng tại sao lại ở dưới người tôi rên rỉ? Ồ, được rồi, tôi tưởng cô ta sẽ nói cho cậu nghe, trước đó không lâu cô ta còn đến tìm tôi, chủ động lên giường của tôi, làm ấm giường." "Mày câm miệng cho tao!" Tả Lăng Thần thực sự nghe không nổi nữa, vung nắm tay lên, hung hăng đấm về phía mặt hắn. Nắm tay bị chặn lại giữa không trung, ngay sau đó, một lực mạnh được phát ra, Tả Lăng Thần bị đánh văng mạnh ra ngoài. "Tao không ngại nói ày." Hoắc Thiên Kình vẻ mặt âm hiểm tàn nhẫn hướng về phía anh, một tay tóm lấy anh, trong mắt đều là vẻ khát máu. "Tao sẽ không ày sống thoải mái đâu! Mày không phải yêu người đàn bà kia sao? Tao sẽ hủy hoại cô ta, tao muốn mày cả đời sống trong thống khổ!" "Mày muốn thế nào?" Tà Lăng Thần một tay đẩy hắn sang một bên, lực đạo khá lớn làm cho Hoắc Thiên Kình hơi lui về phía sau một chút. Hoắc Thiên Kình nở nụ cười, trong đó mang theo vẻ tàn nhẫn tuyệt tình quỷ dị. "Tao sẽ làm cho cô ta cam tâm tình nguyện trở thành thứ đồ độc chiếm, để cho tao phát tiết, tao muốn thì cô ta sẽ đáp ứng! Đương nhiên…" Hắn lại lần nữa tiến đến gần Lăng Thần, không nhanh không chậm nói: "Nếu mày thích chơi đồ thừa lại của tao thì cũng được, đến lúc đó tao nghĩ tao cũng không quan tâm, cô ta chỉ là một thứ tao đã dùng qua, giống như một bộ y phục cũ nát mà thôi! Ha ha…" Khắp trong sảnh vang lên tiếng cười lạnh giá, điên cuồng của Hoắc thiên Kình… Nhưng lại mang theo một sự cô đơn khiến kẻ khác thương tiếc. "Tao sẽ không tiếp tục để mày có cơ hội quấy rầy Noãn Tâm!" Tả Lăng Thần đứng dậy, sự phẫn nộ ban nãy sớm đã không thấy đâu, thay vào đó là vẻ bình tĩnh, giọng nói cũng lộ ra hàn ý lạnh thấu xương. Đôi môi Hoắc Thiên Kình nhếch lên thành một đường cong tà ác. "Được thôi, hy vọng mày có thể quản chặt người đàn bà của chính mình, đáng tiếc a, lời của mày rất khó tin tưởng, không phải mày chưa từng trải qua thất bại? Ví dụ như Phương Nhan…." "Hoắc Thiên Kình!" Tả Lăng Thần sẵng giọng cắt đứt lời hắn, nói: "Phương Nhan là thật lòng yêu mày, mày hận tao không nói, nhưng Phương Nhan là người vô tội!" "Mày yên tâm, mày đã nói người Phương Nhan yêu chính là tao, đương nhiên tao sẽ thật tốt đối với cô ta!" Hoắc Thiên Kình chậm rãi nói đến đây, trong mắt nổi lên oán hận. "Còn cả Úc, Noãn, Tâm của mày nữa!" Ngữ khí hung ác mà lạnh giá phun ra từ kẽ răng hắn, mỗi chữ đều lộ ra hận ý lạnh lẽo không gì sánh được! Loại hận này… giống như là đã nhất định đem thanh kiếm sắc chặt đứt mọi trở ngại, bất chấp tất cả. Bi thương vẫn hoàn bi thương, rõ ràng là tình yêu, cũng không thể chấm dứt thương tổn. Nếu như thực sự có ý trời, tình yêu không nên như vậy. Nếu như buông xuống bi thương, thì phía sau bi thương ấy lại là cái gì? Không biết, bi thương qua đi, là nỗi mất mát thật sâu, chỉ cần lơ đãng là sẽ bị thương tổn! Bóng tối, đột nhiên đã tới gần…