"Cậu ơi! Cậu, cậu nhìn xem có phải là tiểu thư Ánh Dương không cậu?" Tên gia nô phải lay cậu đến mấy lần cậu mới tỉnh ra, lúc ấy chỉ nhìn thấy ánh mắt người con gái trước mặt đầy sự bàng hoàng. Cậu nhìn cô ấy cái nữa mới nhẹ nhàng lắc đầu. Mấy tên gia nô ai cũng bất ngờ sau đó liền dụi mắt mấy cái, cậu cũng còn bất ngờ nhưng không hiểu sao miệng cậu lại nói là không. Lúc ấy ai cũng thấy lạ, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng hầu như ai cũng nhớ được gương mặt của tiểu thư ấy, dù cho bây giờ gương mặt có thay đổi một ít. Có lẽ là vì trang phục bên ngoài và cả khí chất ngày xưa đã mất đi, sau đó họ liền qua qua cô ấy hỏi nhỏ: "Xin hỏi pháp danh của sư cô, à...cô nương đây là gì?" "Tôi không phải sư cô, tôi chỉ là ở nhờ chùa này, tôi không đi tu nên không phải sư cô đâu. Tôi tên là Ánh Ánh, là sư thầy đã đặt tên đó cho tôi!" Nói xong tay cô ấy lại cằm cái cán chổi rồi nắm chặt như thể bản thân cũng đang bối rối. Thấy mọi người ai cũng im lặng, cô ấy liền nhìn quanh, thấy bưng bê bao nhiêu là thứ thế là hỏi luôn: "Mọi người đến đây có việc gì sao?" Cậu sựt giật mình rồi mới nói: "Nghe mọi người quanh làng nói ở chùa có người bệnh liệt giường nên tôi đến xem, sẵn biếu chùa một ít hoa quả, coi như tấm lòng thành" "À! Thì ra là vậy" Nói xong từ trong chùa đi ra một vị nhà sư, sau đó chấp tay chào cậu. Cậu và mọi người cũng kính cẩn chào lại, cậu được sư thầy mời vào chùa, vừa đi sư thầy vừa nói: "Quý hóa quá, thí chủ đường xa cực khổ đến đây, nhà chùa cảm ơn thí chủ đây rất nhiều, đúng là công đức vô lượng" Cậu vừa đi vừa suy nghĩ cái gì đó, đến lúc một người gia nô kéo tay cậu bảo: "Cậu ơi sư thầy đang nói chuyện với cậu kìa" Cậu giật mình rồi cúi đầu với thầy, sau đó thầy đưa tay sờ lên đầu cậu chợt mỉm cười hiền hậu. Lát sau đi được một quãng đường cũng khá xa thầy mới đứng lại trước một căn phòng, thầy nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra cái rồi nói: "Chuyện là mấy năm về trước nhà chùa có cứu được một gia đình gồm ba người ngoài bờ suối. Cậu xem, đã mấy năm rồi hai người họ vẫn không có tiến triển gì, cậu có thể xem cho họ được không? Đời người vốn ngắn ngủi nhưng đã nằm như vậy suốt mấy năm trời" Thầy vừa hạ cánh tay xuống thì mắt cậu mới nhìn qua bên kia, có hai cái giường, có hai người nằm trêи đó thân thể khô héo teo tóp, lộ cả xương ra vì quá gầy gò. Cậu đảo nhìn quanh căn phòng ẩm mốc này, chuột bọ khi thấy người vào bắt đầu chạy lung tung, trong phòng lại dội lên một mùi hôi thối khó chịu. Mấy tên gia nô cứ che mũi lại rồi tỏ vẻ buồn nôn, cậu quay qua nhìn sư thầy, sư thầy liền lắc đầu ngán ngẩm: "Họ bị chứng viêm loét thân thể, tôi có tìm hiểu bóc thuốc và nấu tắm cho họ nhưng bao năm qua đều không có kết quả. Trong chùa không có nhiều người, vị cô nương trẻ kia đã chăm sóc họ ngần ấy năm, nhưng đầu óc lại chẳng nhớ ra cái gì, còn họ ngoài việc nằm một chỗ bệnh tật quanh năm thì cũng không làm được gì, cả nói họ cũng không nói được" Sư thở dài cái rồi nhắm mắt lại lắc đầu, cậu quay lại rồi bảo: "Các người ra ngoài đợi ta, cùng sư đi cất gạo và thuốc đi, ta sẽ quay lại sau" Họ nghe vậy mừng như vớ được vàng, sau đó liền gật đầu chạy toáng cả lên. Sư thầy dẫn họ đi hết chỉ còn lại cậu đứng đó nhìn vào họ, cậu chợt mỉm cười một nụ cười thật sự rất lạnh nhạt, sau đó một giọt nước mắt cậu lăn xuống gò má. Cậu chẳng biết bây giờ trong lòng là loại cảm giác gì nữa, chỉ cảm thấy vừa bất ngờ vừa đau sót lại vừa khó chịu. Chân cậu từ từ tiến lại gần, từ từ bước lại gần hơn, hai người họ cử động tay chân sau đó ú ớ cái gì đó trong miệng. Rồi cậu cũng đã tiến sát lại gần họ, cậu thở ra một hơi rồi lặng lẽ bảo: "Hai người...!Đã sống như vậy suốt bao năm qua sao?" Họ nghe cậu nói dường như trở nên vô cùng xúc động, họ bường lên phía trước miệng ú ớ càng lúc càng lớn hơn. Sau đó cậu mới nhíu mày, một giọt nước mắt mặn đắng chảy ra, tay chân cậu run rẩy rồi nắm chặt lấy vào nhau, nhìn những con ruồi con nhặng đậu trêи người họ, nhìn gương mặt thể hiện sự đau đớn của họ, nhìn những con vật bẩn thỉu đang bò xung quanh họ. Cậu cay đắng nói: "Đây có phải hình phạt mà ông trời đã giáng xuống vì sự tham lam của hai người không? Có phải sống đau khổ thế này còn hơn cả chết đi không?" Họ giơ tay ra nhào về phía cậu, cậu đã đi lùi ra một bước, sau đó cậu mỉm cười: "Tôi chẳng biết tại sao ông trời lại cho tôi gặp lại hai người, tôi chẳng thể hiểu nổi, nhưng có lẽ sự gặp lại này cũng chính là sự trừng phạt của ông trời ban cho hai người" Nói xong cậu quay người sau đó bước ra khỏi cửa, cậu vừa đóng cửa lại đã khụy xuống trước cửa rồi ôm mặt khóc lên nghẹn ngào, cậu lấy tay bóp chặt lại rồi cúi đầu xuống. Lát sau cậu ngẩn mặt lên, thấy có người đứng trước mặt, cậu ngẩn mặt lên đã nhìn thấy một người con gái ôm trêи tay một chậu nước to đùng, sau đó tròn xoe mắt nhìn cậu: "Thưa cậu!" "À..." Cậu đứng dậy sau đó đẩy hộ cô ấy cái cửa, cô ấy bước vào trong thấm cái khăn rồi lau người cho hai người họ, cậu nhìn mà cảm thấy có gì đó thật khó chịu. Dẫu rằng cậu nghĩ bản thân sẽ rất hận họ, cho đến ngày hôm nay gặp lại họ trong hoàn cảnh này, hoàn cảnh mà ai cũng trở nên thật đáng thương tội nghiệp. Cậu đứng đó nhìn rất lâu, lát sau cậu mới rời khỏi nơi đó, cậu đi vào nhà bếp, các gia nô đang đun nước sôi. Đang bắt đầu bỏ thảo dược vào thì thấy cậu, cậu bước lại rồi tự tay bỏ thảo dược vào nồi, cậu vừa bỏ vào vừa nói: "Mọi người cân ra từng gói đi, mỗi lần nấu lấy một gói cho tiện, sợ họ không biết cách đo thảo dược như chúng ta đâu" Nói xong mọi người ai lại vào việc người đó, cậu thấy cô nương ấy quay lại, chậu nước đã bị đổ bỏ. Sau vào múc thêm vài gáo rồi lại ra pha nước, dáng vẻ thật sự giống với một người con gái đang chăm sóc cho phụ mẫu của mình, cậu nhìn theo một lát thì chợt sư thầy nói: "Không biết họ có phải một gia đình thật không? Vì cô nương ấy đã quên hết tất cả rồi, tội nghiệp" Cậu lại quay vào trong, tay khuấy khuấy trong nồi nước mà tâm trí cứ để đâu đâu, cậu thở dài cái rồi nói: "Sư thầy yên tâm, tôi sẽ cố hết sức chạy chữa cho họ, tôi sẽ đến đây thường xuyên hơn" Chiều tối hôm ấy căn dặn mọi người cẩn thận rồi cậu mới chuẩn bị ra về. Lúc mọi người đã ra kia đợi thì cậu còn nán lại hỏi sư thầy vài ba chuyện. "Sư thầy cho con hỏi, ngoài ba người sư thầy đã cứu ra thầy còn thấy thêm ai nữa không thưa thầy?" Thầy nghe cậu hỏi thì trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu đang rất mong chờ điều gì đó nhưng đột nhiên lại cảm thấy hụt hẫng, cậu mỉm cười cái rồi gật đầu. "Vậy thầy có thể cho tôi biết chỗ thầy đã cứu được họ không? " Thầy nhìn xa xăm sau đó thầy chỉ tay qua một ngọn núi bên kia, thầy nói: "Phía bên kia có một ngọn núi, bên ấy có một con suối đầu nguồn, tôi gặp họ ở con suối đó!" Cậu nhìn theo sau đó mỉm cười gật đầu. "Cảm ơn sư thầy! Con về đây!" Hỏi xong cậu liền quay mặt đi ra, ra đến một đoạn cậu vẫn quay mặt lại cúi đầu chào nhà sư một lần nữa, sau đó mới rời đi hẳn. Tối đó trở về nhà mà đầu cậu cứ như bay trêи mây, bao nhiêu thứ bất ngờ của ngày hôm nay thật sự cậu chưa bao giờ ngờ đến, ấy vậy mà cậu cũng đã chấp nhận được hầu hết cũng một lúc. Thật sự khi chính mắt nhìn thấy ông Lê và bà Hạnh nằm trêи hai cái giường cậu không thể nào tin vào mắt mình được. Cái nến cháy sáng trước mặt cậu rọi bóng cậu chiếu xuống nền, trêи tay cậu cầm một cây bút rồi cậu múa may nó trêи giấy. Lát sau cậu đặt bút xuống rồi nhìn bức tranh in trêи giấy, là hình của một cô nương, miệng cười xinh như hoa, hai mắt tít lại, cậu mỉm cười cái rồi nói: "Rốt cuộc bây giờ chị đang ở đâu vậy?" Cậu nhìn bức tranh ấy rất lâu rất lâu, sau đó cậu cũng cuộn nó lại rồi cất đi. Cậu ngồi như vậy lặng lẽ suốt đêm dài. Sáng hôm sau khi mọi người còn chưa dậy thì cậu đã chuẩn bị mấy túi vải rời khỏi nhà, cậu tự mình đánh xe ngựa đi mà không cần ai. Cậu có viết lại một lá thư báo cho mọi người biết để mọi người yên tâm, bảo rằng cậu có việc gấp phải đi, sáng tinh mơ cậu đã đi. Đến gần trưa thì cậu lại đến được ngôi làng ấy, cậu hít một hơi sâu sau đó mới gượng lên cười một cái, cậu leo đồi hết một buổi, sau đó cậu lại kêu đám trẻ trong làng ra và cho chúng nó đồ ăn. Khác với lần trước chúng nó lại lấy mà không còn sợ hãi nữa, chúng nó đã mạnh dạn hơn, sau đó không lâu đã bốc hơi hết toàn bộ đồ ăn. Cậu mỉm cười cái rồi đứng dậy, cậu vẫy tay chào chúng nó cái rồi rời đi. Mấy người lớn trong làng cũng ngó ra ngó vào mấy cái, xong cũng thôi không nói gì, chỉ là trước giờ chẳng ai đến làng lại mang nhiều thức ăn đến cho họ như vậy, họ thầm cảm kϊƈɦ và thấy vui trong lòng. Lát sau cậu lại ghé lại chùa, cậu giơ tay đẩy cửa thì nhìn vào thì đã có mấy làn khói lướt qua mặt, sau đó là vang lên bên tai tiếng lách tách của củi cháy. Khung cảnh trước mắt cậu hiện lên trước hết là có hai người quay lại nhìn cậu, sau lưng họ là một đám củi cháy lớn, nhìn sơ qua đã biết đó là gì, chính là hỏa thiêu người chết. Cậu đứng lặng người đi im lặng không nói một lời nào. Nhìn vào đám lửa đang cháy kia đột nhiên cậu quỳ xuống rồi im lặng, bao nhiêu cơn gió lạnh thổi ù qua, sau đó chính là tiếng gõ mỏ tụng kinh của sư thầy vang lên. Không gian ấy trở nên u tối tĩnh mịt làm sao. Hình như họ sống đến bây giờ, sống trong đau khổ dằn vặt chỉ để gặp lại cậu lần cuối rồi họ mới có thể hết nợ hết nần mà thanh thản rời đi. Họ đã chôn mấy năm cuộc đời vào một cuộc sống giống như một địa ngục, một địa ngục trần gian, một thứ được gọi là quả báo, quả báo không chừa một ai. Không phải chết mới là quả báo lớn nhất. Cậu cười nhạt rồi đứng đó, đợi đến cuối cùng khi nhà sư chuẩn bị hốt lấy cốt bỏ vào lọ, lúc ấy nhìn hai con người bây giờ chỉ còn lại một nắm tro tàn. Cậu chỉ biết lặng thin mà nhìn, chợt sư thầy giơ cái hũ cho cô gái rồi nói: "Ánh Ánh à! Phụ mẫu con đã mất cả rồi, sau này con định sẽ ở lại hay có dự định thế nào không? " Cô ấy cũng cảm thấy rướm nước mắt rồi nói: "Thật ra ba năm nay con và phụ mẫu cũng đã nương nhờ nhà chùa quá nhiều rồi, con không dám ở lại làm phiền thầy đây nữa, nên con xin phép sẽ rời đi" Nói xong cô ấy liếc nhìn qua cậu, gương mặt có phần nhạt nhòa kia chợt mỉm cười nhẹ: "Cảm ơn cậu đây đã có tấm lòng giúp phụ mẫu ta, nếu cậu không chê ta sẽ đến nhà phụ giúp việc nhà cho cậu một thời gian coi như trả ơn. Nhưng mà ta hứa sẽ không ở lại làm phiền cậu đâu, ta biết nhà cậu có rất nhiều người làm, cũng biết thân biết phận thấp hèn như ta không xứng đáng làm người ở cho cậu, nhưng mà..." "Cô cứ đến, cửa nhà tôi sẽ đón" Nói xong cậu liền mỉm cười, cô ấy cũng mỉm cười, sư thầy thấy vậy liền nói: "Có cậu đây chiếu cố cô ấy ta đây cũng yên tâm rồi" Thế là tối hôm ấy cậu và cô ấy đi ra bờ suối, cô ấy bảo muốn tiễn phụ mẫu mình đoạn đường cuối cùng, chính là nơi sư thầy đã cứu bọn họ. Cậu cũng muốn đi ra nơi đó nên cậu đi theo cùng, nhìn cô ấy rãi tro cốt xuống suối xong cậu lại nhìn xung quanh, không biết Hoài Thục có may mắn được ai đó cưu mang không, hay sống chết ra sao còn chưa biết. Cậu nhìn quanh một hồi rồi ngồi xuống nhìn cô nương đang rãi tro kia. Ánh Ánh!....!Cậu đọc lên cái tên này rồi chợt cậu nhớ đến Hoài Thục ngày xưa, trước mặt cậu còn nói dối bảo Ánh Dương chính là Ánh Ánh, sau đó cậu liền mỉm cười: "Hoài Hoài! Minh Tuân! Ánh Ánh! Ba con người ấy vốn dĩ là không có thật, là do chúng ta tự lừa bản thân để tạo ra họ mà thôi, Hoài Hoài...!" Cậu đọc tới cái tên này chợt trong đầu cậu hiện lên một cái gì đó. Một hình ảnh chợt lướt qua trong đầu cậu, một người con gái che một cái khăn trêи đầu, dáng người thanh mảnh nhỏ nhắn. "Thật ra là tôi nhặt được cô ấy ngoài bờ suối, lúc sau này mới nhận ra rằng cô ấy chẳng còn nhớ gì cả, tôi muốn cậu giúp tôi vẽ gương mặt cô ấy sau đó tìm giúp cô ấy người thân của mình" Lời nói của bà lão kia đột nhiên lại vang lên, sau đó cậu giật mình bấu tay vào cục đá, phía xa xa Ánh Ánh rãi tro cốt xong thì đi lại, cậu chợt đứng phắt dậy cái rồi chạy lại nói: "Chúng ta...chúng ta đi thôi!" Cậu quay lại nhìn xuống con suối, nó đã hòa tan hết tất cả những gì Ánh Ánh rãi xuống, nước chảy cuồn cuộn, cậu nhìn cô ấy cái rồi nói: "Chúng ta về thôi" Cô ấy mỉm cười với cậu, sau đó quay lại cúi đầu chắp tay quỳ xuống lạy ba lạy rồi mới theo cậu quay về.