"Đã nửa tháng trôi qua rồi!" Tiếng thầy lang nói khe khẽ ngoài cửa, bà Hậu nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu với thầy lang Nguyễn. "Thưa thầy, tôi vẫn tin cô ấy, cô ấy nhất định sẽ qua khỏi!" "Tình hình không ổn lắm, bà có thể cho tôi biết lí do tại sao thiếu phu nhân lại thành ra như vậy không? " "Chuyện này...!" Bà Hậu suy ngẫm một lát, chợt im lặng một chút, bà cầm chung trà lên, từ từ nhấp một ngụm. "Cô ấy chứng kiến cái chết của một người quan trọng! " Thầy lang Nguyễn nghe thấy liền hiểu ra vấn đề, ông chép miệng một cái rồi nói: "Thật ra đây có thể là do thiếu phu nhân thôi!" Bà Hậu khó hiểu nhìn thầy lang Nguyễn, sau đó thầy lại từ tốn nói: "Thật ra chuyện này ta đã gặp rất nhiều lần rồi, nếu như theo bà Hậu đây nói thì có lẽ là do thiếu phu nhân quá sốc. Tận mắt chứng kiến cảnh người thân hoặc người quan trọng chết trước mặt mình, thâm tâm cô ấy sẽ có ý định không muốn tỉnh lại nữa, chết không được, sống thì không xong, sẽ có động thái bất tỉnh lâu ngày. Con người không ăn uống lâu sẽ không ổn, một lác sâm mỏng thật sự không thể kéo dài được!" Bà Hậu nghe thì cũng chỉ là nghe vậy thôi, bà biết làm gì khác khi Hoài Thục dường như đã từ bỏ cuộc sống này rồi, bà thở dài cái rồi nói: "Ta đã dùng hết tất cả cách rồi!" Thầy lang Nguyễn cũng không nói gì, ông biết đây không phải là bệnh, đây được gọi tâm đã chết, chết tâm rồi thì như cây đèn cạn dầu. Không có cách nào khác ngoài tự lực đứng lên. "Chỉ trông chờ vào ý chí của thiếu phu nhân ấy!" Chiều ấy bà Hậu tiễn thầy lang Nguyễn ra cửa, lúc ấy bà còn cúi đầu chào thầy, thầy quay mặt lại nhìn nhà họ Hoàng thêm một lần nữa, sau đó ông liền đi lên xe ngựa, bước được một chân lên thầy liền quay mặt lại, thầy nói: "Tôi thấy bà Hậu đây cũng cần phải nghỉ ngơi kĩ, đừng quá lao lực!" Bà mỉm cười cái rồi cúi đầu chào thầy, sau khi thầy lang Nguyễn rời đi rồi bà mới lẫn thẩn đi vào trong. Lúc ấy bà có bắt gặp ánh mắt của tiểu thư Ánh Dương, vừa nhìn thấy bà tiểu thư ấy liền quay người lại, bà bước lại rồi kêu: "Tiểu thư! Xin dừng chân!" Tiểu thư ấy liền dừng chân, bà bước lại gần rồi nói: "Nghe nói tiểu thư đây muốn quay lại nhà?" "Đúng vậy!" Nói xong tiểu thư ấy liền quay mặt lại nhìn bà, gương mặt tiểu thư ấy lạnh như băng, sau đó tiểu thư ấy mỉm cười: "Sao hả? Tôi đi rồi chẳng phải là chuyện vui của các người sao?" Bà Hậu lắc nhẹ đầu, sau đó nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tiểu thư Ánh Dương. "Ý bà là sao?" Bà Hậu liền mỉm cười. "Tôi biết tiểu thư đây không phải là muốn về nhà, tiểu thư đây muốn đi tìm cậu Cảnh Minh có đúng không? " "Bà biết Cảnh Minh ở đâu sao?" "Ta biết!" Nhận thấy ánh mắt hốt hoảng kinh ngạc của tiểu thư ấy, bà liền mỉm cười. "Cảnh Minh chết rồi!" Nói xong câu đó tiểu thư ấy liền đờ người ra, sau đó cười khẩy một cái. "Ta không tin!" Nói rồi tiểu thư ấy liền quay mặt đi, vừa bước đi được một bước thì bà Hậu đã nói: "Tiểu thư! Chuyện bà Hạnh đã rời khỏi xác bà Hoàng cô biết đúng không? " Tiểu thư ấy liền đứng lại. "Tôi biết!" "Cậu Cảnh Minh đã dùng cả tính mạng của mình để kéo bà Hạnh rời khỏi vũng lầy tội lỗi, và cũng đã bỏ mạng rồi!" "Ta không tin đâu, chàng ấy chỉ là chán ghét ta nên mới trốn đi thôi!" "Tiểu thư Ánh Dương! Ta biết tiểu thư đây là một lòng một dạ yêu Cảnh Minh, nhưng mà tiêu thư à, chính mắt Hoài Thục đã thấy Cảnh Minh gieo mình xuống vực thẳm. Bà Hạnh cũng đã vì thế mà biến mất, khiến cô ấy kϊƈɦ động đến nổi thành ra như vậy. Tiểu thư đừng tìm nữa, ta biết tiểu thư là vì quá yêu Cảnh Minh nên tâm tính mới như thế. Nhưng cuối cùng cái tiểu thư nhận được lại chỉ là sự nuối tiếc mà thôi. Cảnh Minh biết tất cả chuyện bà Hạnh và tiểu thư đây thông đồng với nhau, cậu ấy sẽ không bao giờ yêu cô đâu!" "Ta không quan tâm! Cảnh Minh còn sống, ta nhất định sẽ tìm ra chàng, không thành thân cũng được. Ta chỉ cần nhìn thấy chàng cười vui, ta tha cái mạng chó của Hoài Thục! Không phải vì ta lương thiện hay sợ gì, ta chỉ không muốn đối phó với cô ta thôi!" "Tiểu thư Ánh Dương!...hãy bảo trọng! " "Phí lời!" Nói xong tiểu thư ấy rời đi, bà nhìn theo bóng lưng tiểu thư ấy mà thở dài, cũng chỉ là ganh ghét ghen tuông thôi. Nữ nhân ai yêu mà không như thế, nhưng Cảnh Minh đã không còn thì ghen cũng không biết ghen vì cái gì. Tiểu thư ấy vẫn còn có thể quay đầu lại, không giống bà Hà và bà Dung, vốn dĩ tiểu thư này dù sao cũng là một con người có trái tim. Bà quay đầu lại, mắt bà nhìn quanh sân, gia nhân vẫn đang làm việc. Nhà họ Hoàng đang dần ấm trở lại, đến bây giờ tất cả những thứ bà nghi hoặc vẫn chưa có câu trả lời chính thức, Hoài Thục vẫn còn đang mê man. Bà có niềm tin rằng Hoài Thục sẽ tỉnh lại, người bà bói điên giao phó trách nhiệm sứ mệnh thì không đơn giản như vậy. Bà trở lại phòng, chợt mắt bà nhìn thấy Hoài Thục từ ngoài mở cửa đi vào phòng. Bà còn chưa tin vào mắt mình, bà phải nhíu mày dụi mắt mấy cái, xong bà chạy như bay về phòng, bà mở toang cánh cửa ra, bà nhìn nhầm rồi, Hoài Thục vẫn còn nằm trêи giường. Chẳng đi đâu cả, bà quay lại đóng cửa, nhưng rồi bà lại nghe thấy tiếng cô phát ra phía sau. "Bà Hậu!" Tay cô nắm vào cái rèm, sau đó yếu ớt ngẩn mặt lên, gương mặt gầy gộc hốc hác, chợt bà chớp mắt cái ngạc nhiên. "Hoài Thục...!Cô..." "Bà Hậu, tôi thấy rồi!" "Cô...nói cái gì? " "Tôi thấy rồi...!" Bà chạy lại gần cô, sau đó bà liền ngồi xuống cạnh cô, cô rơi nước mắt khóc sướt mướt, bà lau nước mắt trêи mặt cô rồi nói: "Cô nói? Cô thấy cái gì?" "Tôi thấy Gia Minh rồi, tôi thấy Cảnh Minh rồi! Tôi thấy hai người họ rồi, tôi thấy rồi!" Nói xong bà liền siết tay cô lại, mắt bà cẩn trọng nhìn cô, rồi bà lại nhớ đến ảo giác bà thấy lúc nãy, chợt bà nghi hoặc hỏi: "Cô đã rời khỏi thân xác này...đi tìm họ sao?" Cô liền gật đầu lia lịa, bà chợt mỉm cười cái rồi mừng rỡ, bà lau nước mắt cho cô cái rồi nói: "Sao cô lại bạo gan như thế? Cô có biết cô đã hôn mê bao lâu rồi không?" "Là tôi có lỗi với họ! Tôi có lỗi với họ! Tôi không thể nào bỏ mặc họ lại được!" "Được được, bình tĩnh cái đã, bình tĩnh lại, chuyện thế nào cũng sẽ có cách giải quyết thôi, quan trọng là cô phải mau chóng bình phục lại đã. Như vậy chúng ta mới có thể giải quyết được! Cô có hiểu không? " Cô nhẹ nhàng gật đầu, bà Hậu quay mặt ra cửa hô: "Người đâu, mau lên, hầm canh bổ cho thiếu phu nhân đi!" Lúc ấy cô thấy có hai ba người tông cửa đi vào, mặt mũi hốt hoảng nhìn. Sau đó lúng túng chạy ra khỏi phòng, sau đó hô hào lên rất lớn: "Thiếu phu nhân tỉnh lại rồi! Thiếu phu nhân tỉnh lại rồi!" Cả nhà họ Hoàng nháo nhào hô lên, ai nấy cũng bất ngờ. Cứ ngỡ không lâu sau thiếu phu nhân này sẽ phải đem đi chôn, ai ngờ một ngày đẹp trời lại còn có thể mở mắt ra, họ bất ngờ lắm. Tiếng hô của gia nô truyền từ người này qua người kia, tiểu thư Ánh Dương đang ngồi nhìn gia nô dọn hành lí nghe mà giật mình. Mắt tiểu thư ấy mở to ra, nhìn qua cửa rồi đứng bật dậy. Chân nhanh đi ra ngoài, vừa đến cửa phòng Hoài Thục đã đá một cái mạnh vào. Cửa vừa bật tung ra tiểu thư ấy đã kϊƈɦ động bước vào phòng, thấy Hoài Thục đang uống canh thì hùng hổ bước lại. Tiểu thư ấy như quỷ sứ trấn áp lại gần cô. "Ngươi nói đi, cậu Cảnh Minh đâu? Có phải ngươi đã giấu cậu ấy đi không? " Lúc ấy bà Hậu liền ngăn tiểu thư ấy lại, bà ấy nói: "Tiểu thư đừng kϊƈɦ động, hãy để thiếu phu nhân ấy nghỉ ngơi, khỏe lại rồi mới có thể đưa chúng ta đi được!" Nghĩ tới nghĩ lui thì không sai, nhưng kϊƈɦ động quá không kiềm lại được. Hoài Thục đặt chén canh xuống rồi nói: "Tiểu thư Ánh Dương!" Tiểu thư ấy nhìn vào Hoài Thục như chờ đợi điều gì đó, chợt Hoài Thục ho mấy cái, cô ấy nói: "Tôi sẽ nói cho tiểu thư biết cậu Cảnh Minh đang ở đâu nếu như tiểu thư hứa với tôi một chuyện, và phải nói tôi nghe sự thật về một chuyện!" "Cô đang uy hϊế͙p͙ tôi sao?" "Không! Chỉ là...chúng ta trao đổi, chúng ta hợp tác!" "Cái gì?" "Tiểu thư hứa đi!" "Hứa cái gì? " Tiểu thư ấy nhíu mày, sau đó cười khinh bỉ. "Cô hôn mê đến đầu óc ngu mụi rồi à?" "Hãy giải thoát cho tất cả người quá cố nhà họ Hoàng đi! Tất cả tay chân được ngâm trong hũ tôi đã thấy rồi. Cả đầu bọn họ, tôi cũng đã thấy! Tôi muốn nói cho cô nghe một chuyện, có liên quan đến cậu Cảnh Minh! " "Giải thoát? Cô điên rồi sao? Là bà Hạnh làm cô bắt tôi giải thoát kiểu gì?" Cô ngẩn mặt lên nhìn Ánh Dương, chợt trong đầu cô hiện lên một hình ảnh, về phu nhân Ái Phương, trong lúc cô đang chênh vênh giữa sự sống và cái chết, phu nhân Ái Phương chính là người nói cô nghe những chuyện cô chưa bao giờ nghĩ tới. Chợt cô nhìn tiểu thư Ánh Dương với một đôi mắt thương cảm. "Cô có biết, phụ thân cô và bà Hạnh có mối quan hệ gì không? " "Sao cô lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy chứ?" "Rốt cuộc cô có biết không? " "Không biết! Liên quan gì đến Cảnh Minh? Liên quan gì đến giải thoát người quá cố nhà họ Hoàng? " "Người con gái đó và Cảnh Minh là anh em ruột, cùng cha khác mẹ!" Đó là những gì phu nhân Ái Phương đã nói cho cô nghe, bà Hạnh biết phu nhân ấy biết chuyện này nên đã ra tay với bà, phụ thân tiểu thư qua lại với bà Hạnh. Hại lão gia trong một lần đi buôn, sau đó còn mưu đồ chiếm hết tài sản nhà họ Hoàng! Vốn dĩ cuộc hôn nhân này là sai trái. Nhưng cô nghĩ tiểu thư ấy sao có thể tin một người nửa tỉnh nửa mê như cô nói? Vớ vẩn! Cô ấy sẽ không tin đâu! Ngay cả cô còn không tin nữa là... "Thế có phải phụ thân cô luôn giúp đỡ cho bà Hạnh không? " Tiểu thư Ánh Dương suy đi nghĩ lại, chuyện này thì là đúng, nhưng vẫn chưa hiểu ra ý tứ mà Hoài Thục muốn nói tới. "Ý gì? Ý cô là phụ thân ta muốn giúp bà Hạnh nên đã hại người nhà họ Hoàng sao?" "Cô là con gái của phụ thân cô, lại qua lại thân thiết với bà Hạnh, cô biết rõ hơn ai hết chứ sao lại hỏi tôi?" "Cô muốn gì?" "Tôi đã nói rồi! Hãy giải thoát cho họ đi, nếu không cả đời này của cô cũng không biết tung tích của cậu ấy đâu!" "Cô uy hϊế͙p͙ tôi sao?" "Không có! Tôi đã nói rồi, đó là cuộc giao dịch, không phải uy hϊế͙p͙! Tôi chỉ cần phụ thân cô đến đây, giúp những người này, đó xem như là cuộc giao dịch giữa chúng ta đi!" "Cuộc giao dịch? Từ khi nào tôi và cô lại có thể thân thiết đến mức như thế?" "Bà Dung chết rồi, bà Hà chết rồi, bà Hạnh không rõ tung tích, cậu Cảnh Minh cũng vậy! Cô chẳng còn muốn ở lại đây nữa là. Bà Hậu nói với tôi cô muốn đi tìm cậu Cảnh Minh! Tôi lại muốn giải thoát cho tất cả vong hồn nhà họ Hoàng! Chúng ta cần cái của nhau, cô cần cái tôi có, tôi cần cái cô có, đổi với nhau có được không? " "Phụ thân tôi chỉ giúp bà Hạnh cầu mong lấy lòng bà giúp tôi, để tôi có thể gả vào nhà họ Hoàng. Chuyện liên quan đến người nhà họ Hoàng thì cô nên tìm ba Hạnh, phụ thân tôi không biết gì cả!" Chẳng biết làm sao để có thể nói hết được, nhưng mà cô vẫn chưa đủ can đảm nói ra sự thật, chỉ có thể ngậm ngùi dấu kín nó trong lòng. "Cô muốn gặp lại Cảnh Minh có phải không?" "Cô nhất định khăng khăng nói phụ thân ta liên quan đến chuyện này sao? Sao cô không nghĩ là bà Hạnh hay bà Dung, bà Hà hợp tác với nhau?" "Tôi biết rõ, vì có người nói tôi nghe! Cảnh Minh thật sự rất quan trọng, cả với cô và..." "Được, ta quay lại nhà, ta sẽ mời phụ thân ta qua đây, nếu đúng như lời cô nói phụ thân ta âm thầm giúp bà Hạnh. Ta sẽ bảo người giải thuật mà người yểm vào nhà họ Hoàng, nếu không thì ngươi phải trả giá đó!" "Được!" Nói xong tiểu thư ấy liền quay mặt đi ra ngoài, vừa bước chân đến cửa đã chợt dừng lại, quay mặt lại nhìn. "Ta mong khi ta quay lại cái mạng hèn của cô vẫn còn!" "Ta vẫn luôn đợi cô!" Nói rồi không chần chừ tiểu thư ấy rời đi, bà Hậu nhìn vào cô rồi lại nhìn theo tiểu thư ấy, sau đó bà liền ngồi xuống. "Phụ thân tiểu thư Ánh Dương thì liên quan gì đến người nhà họ Hoàng? " Cô thở dài một cái, chuyện này càng lúc càng phức tạp, thật sự nhà họ Hoàng này là cái gì vậy? Chẳng khác nào một mớ hỗn độn là bao, cả người ở lâu như bà Hậu mà còn không biết gì? Liệu chuyện cậu Gia Minh là con ruột của một phu nhân khác bà có biết không, cô quay qua nhìn bà, sau đó bà liền nhìn cô, bà nói: "Có chuyện gì vậy? " "Bà Hậu, chuyện của cậu Gia Minh! " Nhắc đến Gia Minh bà lại bồi hồi cảm xúc, bà cười gượng nói: "Cô đã thấy Gia Minh rồi có phải không? " Cô liền gật đầu, bà mỉm cười cái rồi nắm lấy tay cô. "Thằng nhãi đó còn không thèm quay lại tìm ta, thế mà lại tìm cô!" "Thật ra Gia Minh luôn ở cạnh chúng ta! Bảo vệ chúng ta!" Bà liền gật đầu mỉm cười, bà nói: "Ta đã sớm đoán ra được rồi! Nhưng ta vẫn chưa tin được Gia Minh còn sống, ta chưa bao giờ tìm thấy thứ gì chứng tỏ nó còn tồn tại trêи đời này!" "Đúng là nghịch ngợm! Luôn cho người khác bất ngờ! Tôi không biết tại sao hôm ấy Gia Minh lại nhảy xuống vực với Cảnh Minh, nhưng mà..." "Tình cảm của Gia Minh đối với Cảnh Minh rất tốt! Từ nhỏ đã rất tốt rồi!" "Đúng vậy! Tôi nên phát hiện ra sớm hơn, tránh nói những lời khó nghe làm chàng ấy đau lòng! Đến cuối cùng khi tôi nhìn thẳng vào mắt chàng ấy, chính là một nỗi buồn vô hạn!" Nói rồi bà Hậu cũng lặng im, cô nói gì thì chắc chỉ có cô hiểu, bà không hiểu được, bà cũng không hỏi, nhưng bà vẫn đoán ra được cái gì đó. "Vài hôm nữa thôi phụ thân của tiểu thư Ánh Dương sẽ đến đây, cô đã hứa sẽ dẫn cô ấy đi tìm Cảnh Minh, có thật không? " "Là thật đó!" "Cảnh Minh không sao đúng không? " Bà Hậu nhìn cô, hỏi với giọng điệu lo lắng, cô liền mỉm cười, nói sao nhỉ, trong cơn mơ hồn cô đã đi đến rất nhiều nơi, nơi đó là nơi cô chưa bao giờ nhìn thấy được, nó lạ lắm, những con người ở đó cũng lạ. Cô nhìn thấy cậu Cảnh Minh trôi dạt trêи một dòng sông, rồi một người con gái đang giặt đồ liền nhìn thấy cậu, sau đó còn cứu cậu, cô như một bóng ma chỉ có thể đứng nhìn, chỉ có thể nghe thấy họ hô hoán lên. "Còn sống còn sống!" Cô mỉm cười cái rồi gật đầu. "Cậu Cảnh Minh còn sống!" "Vậy...Gia Minh? Gia Minh đâu?" "Gia Minh? Chỉ còn nhìn thấy một chiếc áo choàng đen! Chẳng nhìn thấy gì cả!" Bà Hậu liền im lặng, sau đó cô nhìn ra cửa sổ, cô nheo mắt rồi nói: "Hình như chàng ấy đã biến mất khỏi thế gian này rồi, lúc ấy chàng nhìn ta rõ ràng đó chính là ánh mắt li biệt!" "Chàng ấy thật sự đã biến mất rồi bà Hậu ạ!"