Bảy Năm Sau
Chương 63
- Ba ổn chứ ạ? Jeremy lo lắng hỏi.
Sebastian đáp lại bằng một cái nháy mắt trấn an, nhưng con trai anh đâu dễ bị lừa. Bố cậu nhễ nhại mồ hôi, sốt run cả người, cổ và mặt đầy những nốt mẩn đỏ.
Họ đã đi vào rừng được hai tiếng đồng hồ. Mỗi tên cầm một con dao rựa, hai tên lính đang mở đường trong khi tên thứ ba vừa đi vừa gí súng vào tù binh. Nikki đi cuối đoàn dưới họng súng của Flavia. Cô đã cho cô ả biết tọa độ mới, ngay lập tức chúng được nhập vào một thiết bị GPS cầm tay. Cô lợi dụng khoảng cách gần với Flavia để liên tục liếc mắt vào thiết bị đó và nhờ vậy theo dõi được đường đi của cả nhóm qua màn hình. Dựa vào bản đồ mà cô đã nghiên cứu thì khoảng cách từ đây tới chỗ xác chiếc máy bay DC-3 đó vẫn còn xa.
Lúc này, họ đã xa khỏi nền văn minh, mất hút trong một mạng lưới dày đặc toàn cây cối. Mối nguy hiểm rình rập khắp nơi. Cần phải tránh xa các gốc cây, rễ cây, hố nước. Tránh xa rắn rết và nhện. Phải chịu đựng cơn mệt mỏi, cái nóng, rồi từng đàn muỗi lao vào chích đốt xuyên qua cả quần áo.
Càng tiến sâu vào trong rừng cây cối càng trở nên thù địch, rậm rạp, bám dính hơn. Cứ như đang ở trong một chiếc nồi khổng lổ, cánh rừng run rẩy, sôi sục, rì rầm hơi thở. Không khí đậm đặc mùi hâm hấp nóng trong đó phảng phất thứ mùi nặng nề thum thủm của đất.
Trong lúc họ đang xuyên qua một đường hầm tạo nên từ cành lá, một cơn mưa rào bất chợt ào xuống cánh rừng, nhưng Flavia không chịu dừng lại. Cơn mưa kéo dài tầm hai mươi phút, nhấn chìm nền đất trong nước khiến bước tiến của họ càng thêm chật vật.
Họ dừng lại một lúc vào giữa trưa, sau năm tiếng liền đi bộ. Sebastian run lẩy bẩy và tưởng như co thể ngất ngay được. Độ ẩm khắp nơi đều bão hòa. Kết hợp với cơn sốt, nó khiến anh ngộp thở. Anh đã uống hết chỗ nước của mình và đang khát khô họng. Camille nhận ra điều đó nên đưa bình nước của cô bé cho anh nhưng anh từ chối.
Anh ngồi tựa vào một gốc cây, rồi ngẩng lên nhìn ngọn cây vươn cao tới hơn bốn chục mét. Trong lúc mê man, những khoảng trời ló ra dường như lại khiến anh thấy dễ chịu. Nhưng mẩu xa xăm của thiên đường…
Đột nhiên, anh cảm thấy ngứa ngáy: một đàn kiến lửa đang bò dọc cánh tay anh, luồn vào trong tay áo sơ mi, anh cố xua chúng đi bằng cách cọ tay và thân cây; những con côn trùng bé xíu bị lực ép nghiền nát thành một vệt nước màu ửng đỏ.
Một tên vệ sĩ tiến đến ngang tầm anh rồi giơ con dao rựa lên. Sebastian hoảng sợ co rúm người lại. Gã chém dao vào thân cây rồi bảo Sebastian nếm thử nhựa cây. Từ thân cây chảy ra một dòng nhựa màu trắng nhớt dính có vị sữa hơi giống nước dừa. Gã lông lá đó cắt dây trói để anh có thể hứng đầy nhựa vào bình nước.
Họ tiếp tục đi thêm một tiếng nữa thì tới được địa điểm mà Memphis Decker đã chỉ trên bản đồ.
Không có gì.
Không có gì đặc biệt ở đây.
Chỉ có một mạng lưới cây cối chằng chịt.
Những sắc thái khác nhau của màu lục cứ trải dài đến bất tận.
- Você acha que eu sou um idiote[1]! Flavia hét lên.
[1]. Tiếng Bồ Đào Nha trong nguyên bản: Mày tưởng tao là đồ ngốc đấy à! (ND)
- Phải có một con sông ở chỗ này chứ! Nikki phản kháng.
Vẻ lo lắng, cô kiểm tra tọa độ trên màn hình GPS. Thiết bị định vị vô cùng nhạy bén vẫn hoạt động tốt dưới các tán cây. Đèn hiệu cho thấy kết nối với vệ tinh rất tốt. Vậy thì vấn đề nằm ở đâu?
Cô dò xét quang cảnh xung quanh. Lũ chim màu xanh dương với bộ lông rậm đang kêu quàng quạc như vẹt. Một đàn lười đang đi tìm những cành cây thoáng đãng để hong khô bộ lông sau cơn mưa. Đột nhiên, Nikki phát hiện một gốc cây có đánh dấu một mũi tên. Để tìm lại được đường đi, Memphis đã dùng dao khắc lên thân cây! Flavia ra lệnh cho nhóm người thay đổi hướng đi. Cả nhóm đi thêm khoảng chục phút nữa thì đến trước một dòng nước sếnh bùn.
Dù đang là mùa khô nhưng mực nước sông không cạn tới mức có thể lội bộ qua được. Họ vừa men dọc mép nước ngược lên hướng Bắc vừa canh chừng lũ cá sấu đang nổi lềnh bềnh, lờ đờ trên mặt sông. Dù hai bên bờ đầy bụi rậm nhưng khu vực này quang đãng hơn nhiều so với quãng đường từ đầu cho tới giờ, điều đó giúp họ dễ dàng đi hơn tới tận một cây cầu treo.
Những dây leo lớn quấn quanh với nhau tạo thành hình triện tròn đan xen với các cành cây. Ai đã làm cây cầu này? Memphis ư? Ít có khả năng, vì công trình này đòi hỏi không ít thời gian. Có lẽ là người da đỏ.
Flavia là người đầu tiên lao lên cầu, rồi dần dần, những người khác cũng thận trọng vượt qua cây cầu. Cây cầu đung đưa trên khoảng không cách mặt nước khoảng chục mét. Sau mỗi lượt người qua, công trình mỏng manh này lại toạc ra thêm, có nguy cơ đứt giữa chừng. Sau chướng ngại vật này, họ còn đi tiếp hơn một tiếng nữa, dẫn bước vào sâu thêm cánh rừng màu lục bảo cho đến khi tới một khoảng rừng trống khác, một trong những nơi hiếm hoi trong rừng rậm này có đủ khoảng trống để ánh nắng có thể sưởi ấm mặt đất.
- Chính là ở đây! Nikki tuyên bố. Trên bản đồ, xác máy bay DC-3 nằm cách khoảng rừng trống này chưa tới ba trăm mét về phía Đông Bắc.
- Siga a seta[2]! Một tên thuộc hạ vừa reo lên vừa chỉ một thân cây nữa được khắc mũi tên.
[2]. Tiếng Bồ Đào Nha trong nguyên bản: Đi theo mũi tên! (ND)
- Vamos com cuidado[3]! Flavia ra lệnh đồng thời rút khẩu Glock ra.
[3]. Tiếng Bồ Đào Nha trong nguyên bản: Chúng ta sẽ đi thận trọng. (ND)
Dường như có rất ít khả năng nơi này đã bị cảnh sát bao vây nhưng từ sau vụ bắt giữ cha mình, cô ta vẫn bị ám ảnh. Cô ta dẫn đầu đoàn tùy tùng, yêu cầu thuộc hạ phải hết sức cẩn trọng.
Sebastian khó nhọc đi nốt những mét cuối cùng. Mắt anh díp lại còn mũi thì đang chảy máu. Toàn thân run lẩy bẩy và vã mồ hoi, anh gần như đã lịm đi. Lần này, cơn đau đầu vốn hành hạ não anh đã buông tha cho anh. Gần như lả đi, anh ngã quỵ.
- Levante-se[4]! Một tên lính gào thét đồng thời tiến đến ngang chỗ anh.
[4]. Tiếng Bồ Đào Nha trong nguyên bản: Đứng dậy! (ND)
Sebastian quệt mồ hôi trên mặt đất rồi khó nhọc đứng dậy.
Anh uống vài ngụm từ bình nước, kiếm tìm ánh mắt Nikki và hai đứa con. Những hình ảnh nhập nhòe, nhưng anh có thể nhận ra các thành viên trong gia đình mình đang bị trói chặt với nhau, vẫn bị đám vệ sĩ của Flavia chĩa súng đe dọa.
Trong khi đang truyền một tín hiệu nhỏ tới cha, Jeremy bị một tia sáng làm cho lóa mắt. Một vật gì đó, lấp ló dưới bụi rậm, đang lóe sáng. Cậu thiếu niên kín đáo nhặt nó lên dù hai cổ tay bị trói chặt. Đó là một cái bật lửa bằng vàng trắng bọc da. Khi xem xét nó, cậu nhận ra hai chữ viết tắt L.S lồng vào nhau dưới nắp màu bạc.
Lorenzo Santos…
Đó là cái bật lửa mà mẹ cậu đã tặng cho Santos! Cậu nhét nó vào túi mà trong lòng tự hỏi không hiểu làm sao nó có thể rơi xuống giữa rừng rậm này được.
Rồi cả nhóm tiếp tục tiến về phía trước, lặng lẽ đi theo con đường mòn mà Memphis Decker đã khai phá qua loa cách đây vài tuần.
Sau khoảng chục phút đi bộ, Flavia phạt thêm một nhát dao nữa rồi vạch cành cây cuối cùng ra.
Một xác máy bay nằm dài trước mặt họ.
Bề thế, gây xúc động lẫn khiếp sợ.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
8 chương
23 chương
19 chương
43 chương
125 chương
101 chương
905 chương