“Cô định nói gì? Đi thẳng vào vấn đề đi.” An Nhiên không ngờ cô đưa Ân Hữu về nhà trẻ lại bị người phụ nữ này nhìn thấy, đi theo suốt từ lúc ấy. Khoé miệng Phỉ Nhi khẽ nhếch nói: “Vậy tôi cũng nói thẳng. Cô hãy rời xa Mạc Ngôn, rời khỏi thành phố W đi.” Phỉ Nhi nhận ra được Mạc Ngôn yêu người phụ nữ này. Tuy ở ngoài mặt thì hành hạ, làm nhục cô ta, nhưng chỉ là vì anh ấy quá yêu cô ta mà thôi. “Cô không tự tin vào bản thân như vậy sao? Cô cũng thấy rõ rồi đấy, anh ta rất hận tôi.” “Tự tin hay không là chuyện của tôi. Việc của cô là biến đi, thế thôi.” Phỉ Nhi vẫn một mực nói thẳng. An Nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, nói: “Vậy thì đi hay không cũng là việc của tôi. Không còn việc gì nữa, tôi đi trước.” “Tôi nghĩ cô không còn lựa chọn nào nữa đâu. Nếu cô không muốn thằng nhóc kia bị mọi người phát hiện ra thì tốt nhất là hãy làm như tôi nói.” Cả người An Nhiên run lên: “Cô biết được những gì?” Phỉ Nhi tỏ rõ vẻ đắc ý: “Cái cần biết tôi đã biết. Thằng nhóc kia chính là con riêng của cô với Mạc Ngôn. Không cần hỏi sao tôi biết. Nếu cô không theo lời tôi, tôi sẽ công khai với mọi người rằng nó là con rơi của Đường gia. Cô nghĩ xem mọi người sẽ đối xử với nó thế nào.” Nói xong lại đắc ý cười. An Nhiên không cho phép, không cho phép kẻ khác làm tổn thương con mình. Cô càng không muốn con mình lớn lên phải mang nỗi ám ảnh trong tâm lí. “Đương nhiên, nếu cô theo đúng ý tôi, tôi một khi thành Đường gia thiếu phu nhân rồi, sẽ hết lòng chăm sóc con của cô, đối với nó như con ruột của mình.” “Cô cho là cô có thể gả vào Đường gia sao?” “Chuyện đó cô không cần xen vào. Việc duy nhất cô phải làm là biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.” An Nhiên nhớ lại những gì Phỉ Nhi vừa nói. Việc duy nhất cô có thể làm là rời đi. Đây dường như cũng là cách tốt nhất, ít gây tổn thương nhất với mỗi người. Ngày đó tưởng rằng mình sẽ chết, quay đầu nhìn lại những gì đã qua, tự thấy có cái ngọt ngào, có cái thống khổ, có cái bất đắc dĩ, nhưng chẳng còn quá để tâm nữa. Một người đã đến gần với cái chết, mới phát hiện ra mình lưu luyến cái thế giới này đến thế nào. Có những người lại dám yêu mà không dám nói. An Nhiên chính là một người như vậy. Lần này, đã đến lúc thật sự phải ra đi, đi đến một nơi xa thật xa. An Nhiên một mình đi đến rất nhiều chỗ, cô muốn lưu lại thật sâu trong đầu ấn tượng cuối cùng của mình về thành phố này. Cô cũng đi trộm ngắm rất nhiều người từ phía xa, có người cô yêu, có người yêu cô, nếu có kiếp sau, chỉ mong sẽ được gặp lại mọi người.