Sau quãng đường dài một ngày một đêm rốt cuộc hai người cũng tới được kinh thành vào buổi sáng hôm nay. Đỗ Nhạc đưa cho phu xe  1 lượng bạc, là tiền công của gã. Sau đó nàng và hắn cùng nhau lên đường tìm đến quán trọ mà Phác Luân đã hẹn trước. Đối với họ kinh thành mặc dù không quá mức quen thuộc nhưng cũng không đến nỗi xa lạ. Tô Phá Nguyệt đã đến kinh thành ở vài kiếp trước, nên không ngạc nhiên gì với phong cảnh ở đây, còn về Đỗ Nhạc thì đây là lần thứ hai hắn đến kinh thành, lần trước chính là lúc phụ mẫu hắn cùng nhau dắt tay đi xuống Hoàng Tuyền, lần này hắn dắt theo cả Manh Manh, có thể yên tâm vào phần rồi. Đỗ Nhạc có ý định sẽ mua một vài món đồ chơi hay thức ăn cho nàng nhưng khi nhìn thấy nàng không tỏ ra chút hào hứng nào thì hắn lại cảm thấy kỳ lạ, nội tâm bắt đầu có chút nghi ngờ. Chưa kịp hỏi han gì hắn đã mau chóng ôm lấy nàng né sang một bên, trước mặt họ là một cỗ xe ngựa đang thắng gấp. Chủ nhân trong xe hình như là một vị quan chức quyền quý nào đó nên phu xe mới ỷ thế kiêu ngạo như vậy. Phu xe hung hãn nhào xuống đường, xấc láo vênh mặt đi tới đứng đối diện với hai người, nhìn dáng vẻ thô tục của hắn, Đỗ Nhạc hơi híp mắt, toàn thân đều là một mảnh u ám. Ngược lại Tô Phá Nguyệt không có quá chú ý đến tên phu xe kia bởi vì nồng lượng sát khí của người bên cạnh đã gần như là đạt tới đỉnh cao rồi. Trên xe bức màn bị vén ra, một tiểu nha đầu cẩn trọng đỡ lấy bàn tay xinh đẹp, dìu người bên trong xuống xe. Đối phương cũng không có vẻ gì là quá hiền lành, ngược lại còn có chút hung hăng. Tô Phá Nguyệt nhìn chủ tớ hai người thân đầy màu sắc rực rỡ kia, ánh mắt nàng xoáy chặt vào miếng ngọc bội đeo bên hông của nữ nhân hung hãn, nàng nhếch mép cười, thầm nghĩ. Chà, gặp phải cao nhân rồi đây! Tuy nghĩ vậy nhưng nàng lại không chút sợ hãi, tay giật giật mép áo của hắn, thấy nàng gọi hắn lập tức quay đầu ôn nhu nhìn nàng, một thân xác khí kia như chưa từng có. Nàng hất cằm về phía nữ nhân hung hãn, ý lộ rõ. Chàng xem, hoa đào đã dâng tới cửa! Đỗ Nhạc theo phía nàng chỉ quay lại nhìn, hắn nhíu mày nhìn nữ nhân lộ rõ vẻ si mê đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt ả khiến hắn thật kinh tởm. Thấy được hắn nhìn ả vờ vịt diễn trò, quay sang gã phu xe hung hăng nạt nộ, thậm chí còn đá cho gã một phát: " Ngươi mắt mù rồi sao, không thấy phía trước còn đang có người hả? Không biết đánh xe thì cút về quê làm ruộng đi, đừng có đứng ở đây mà làm ô uế ta." Vẻ mặt gã phu xe như đang cố kìm nén nỗi uất hận, hắn nhanh chóng lùi sang một bên, tránh không để cho ả nhìn thấy. Hình như còn chưa thoả mãn mong muốn diễn kịch, ả quay sang làm mặt ngọt ngào, giọng e thẹn nói với hắn, trực tiếp xem nàng đứng bên cạnh là không khí. " Ngươi là ai? Tên gì? Đến ở với ta đi? " Mày của hắn càng lúc càng nhíu chặt, hắn cảm giác được một cỗ rờn rợn ở sau lưng, quay sang nhìn nàng hắn tưởng chừng như đang thấy một bình dấm chua cực đại, con thỏ nhỏ cũng bắt đầu biết xù lông rồi. Đúng như hắn dự đoán nàng lập tức hành động. Con thỏ nhỏ vươn tay dài kéo đầu con sói lớn xuống, ấn chặt môi mình vào, đây chính là hành động thể hiện sự chiếm hữu con sói lớn của con thỏ nhỏ. Ả tức điên lên, cứng họng chỉ vào hai người đang quấn lấy nhau, quát lớn: " Các ngươi dám...." Tô Phá Nguyệt thả hắn ra, vênh mặt nhìn ả, bộ dạng kiêu ngạo hống hách này thật sự khiến cho hắn buồn cười không chịu nổi. Ả quát lên: " Người đâu, bắt con tiện nhân này lại cho ta." Lập tức một đám binh lính chạy đến bao quanh lấy nàng và hắn. Ả cười khinh bỉ, chưa kịp nói tiếp thì đã bị một giọng trầm lạnh ngăn cản: " Quỳnh Hoa, chớ vô lễ." Binh lính tự động tách ra, bước tới là một nam nhân khoác hắc y, màu áo của hắn khiến nàng có cảm giác hơi đối chọi với Đỗ Nhạc, nàng cực kỳ không thích sự đối chọi này. Đỗ Nhạc cảnh giác nhìn nam nhân kia, nội tâm bất giác cảm thấy khó chịu, tay theo bản năng ôm chặt nàng vào lòng. Nam nhân kia lướt mắt quanh một vòng, hơi ngừng lại ở chỗ bàn tay rồi lập tức dời mắt đi. Hắn trầm mặt nhìn ả: " Quỳnh Hoa, mau để binh sĩ lui đi. " Ả mặc dù có chút không đành nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của nam nhân kia thì đành phất tay áo, ra hiệu lui binh rồi ả hậm hực lên xe ngựa, đi mất. Nam nhân lập tức thay đổi bộ mặt hiền hậu, cười nói với hắn: " Vị này, ta thay mặt muội muội thành thật xin lỗi hai người." Đỗ Nhạc đương nhiên theo lễ nghĩa, giọng lạnh đáp lại, nói cho có lệ: " Ngươi nên quản tốt muội muội đi." Nói xong câu này hắn liền mặt lạnh dẫn người đi, không để cho nam nhân kia chút thời gian phản ứng. Tô Phá Nguyệt nhíu mày nhìn nam nhân rồi quay đầu đi mất, lòng thầm nhếch môi cười. Nếu nàng đoán không lầm thì nam nhân này chính là....