Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt
Chương 27 : Học bài
Đợi nàng ngồi ngay ngắn chỉnh tề Đỗ Nhạc mới bắt đầu lật sách, dạy học. Giọng hắn trầm ấm, nghiêm túc, giảng bài dễ hiểu, đi vào trọng tâm, có chút kỹ càng, giảng rất rõ từng điểm một. Nét mặt anh tú, sóng mũi cao cao, cả thân toát ra một mùi khí chất oanh liệt, Tô Phá Nguyệt si mê nhìn hắn, trong đầu chữ có chữ không, hoàn toàn là dáng vẻ của một cây si đại thụ.
Trái ngược với tâm tình hạnh phúc của nàng, 12 người ở lớp học càng lúc càng khó hiểu kèm theo chút nghi ngờ, họ cảm giác lão sư hôm nay là một người hoàn toàn xa lạ, sự ôn nhu dịu dàng cũng kỳ lạ khác người, ngay cả việc giảng bài rất chậm cũng khác xa với mọi hôm, biểu hiện của hắn chẳng giống với một lão sư ngày thường mỗi khi giảng bài là điên cuồng không dứt.
Ở cuối góc, ngồi bên tay phải nàng là Thập Nhị, tên này khoác cỗ thanh y, tóc búi cao, khuôn mặt trẻ trung sáng sủa, tuổi vừa bằng với nàng. Hắn ngạc nhiên nhìn nàng cười híp mắt khoá chặt ánh mắt vào ai đó, hiếu kỳ đưa tay đụng đụng bả vai nàng.
Nàng từ từ dời mắt sang bên phải, nhướn mày ra hiệu hỏi. Hắn bỗng ngây người nhìn nàng rồi lại chậm chạp mở lời:
" Ngươi thích lão sư sao?"
Nàng hứng thú nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi lại:
" Ngươi thích không? "
Hắn lập tức như con chó con, hai mắt long lanh nhìn nàng, bộ dạng điên cuồng gật đầu không dứt. Nhìn vẻ hâm mộ cuồng nhiệt của hắn, nàng tà tà cười nói:
" Vậy thì ngươi đừng thích nữa."
Hắn ngây ngốc nhìn nàng, mở miệng hỏi, giọng có chút thẫn thờ:
" Tại sao?"
Nàng cuối người xuống, ngoắc ngoắc ngón tay ngụ ý kêu hắn cuối theo, giọng thần bí, tự hào nói:
" Bởi vì, hắn, là, của, ta."
Nói xong nàng thích thú nhìn dáng vẻ ngây người của Thập Nhị, mắt nhỏ như cáo già quyến rũ, hắn nhảy cẫng lên, vừa định lên tiếng đã bị một vật bằng gỗ đập thẳng vào đầu. Thập Nhị kêu lên một tiếng rồi ôm đầu rên rỉ, mặt oan ức nhìn người kia. Đỗ Nhạc mặt tối nhìn hắn, giọng lạnh lẽo nói:
" Ngươi còn nói chuyện nữa thì lăn ra ngoài cho ta."
Nói xong hắn quay đi trước 12 ánh mắt cảm thông, chỉ có điều không ai chú ý rằng phía sau vành tai hắn đã có chút đỏ ửng, hô hấp cũng có phần gấp gáp, mắt lờ đờ, vẻ mặt có chút mất hồn mất vía.
Hắn đứng giữa lớp, quay mặt lại, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, giọng khàn khàn nói:
" Lấy giấy ra, chúng ta luyện chữ."
Trong khi mọi người đang tất bật chuẩn bị giấy mực, một cánh tay nhỏ ở cuối góc thò lên, giọng nói êm ái vang lên:
" Lão sư, Ái Ái không biết mài mực."
Ngoại trừ hắn đang đứng sững ra ở kia thì ai nghe thấy câu này đều có chung cảm giác sai sai, câu này vốn dĩ không có lỗi gì, nhưng vì hai từ " Ái Ái " mà trở nên kỳ quặc.
Thập Nhị nhanh nhảu lên tiếng, vẻ mặt tận tình sẵn sàng giúp đỡ:
" Để ta giúp ngươi."
Tô Phá Nguyệt dường như không nghe được lời của hắn, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Đỗ Nhạc, miệng làm khẩu hình đối với hắn:
" Ca ca "
Lập tức lửa dục bùng cháy, hắn vẻ mặt vui sướng, chân vừa tiến về phía nàng lại giống như nghĩ đến cái gì, bước chân ngừng lại, mặt rạn nứt, hắn ngập ngừng quay lưng lạnh nhạt bỏ lại một câu:
" Thập Nhị ngươi giúp hắn."
Vẻ tươi cười trên mặt nàng lập tức cứng ngắc, lửa giận bùng cháy, chậm rãi quay đầu nhìn nghiên mực đang được Thập Nhị mài, ánh mắt toé lửa, đối với khuôn mặt vui tươi của Thập Nhị là một trời khác biệt, Thập Nhị non nớt khoe thành quả của mình:
" Của ngươi."
Đối với khuôn mặt nhỏ kia, Tô Phá Nguyệt càng nhìn càng tức giận, sát khí như có như không ám quanh người, " thỏ bạch " Thập Nhị bị doạ sợ, yếu ớt rụt tay lại, mặt như muốn khóc tới nơi, tiếng lòng nhỏ bé vang lên một câu.
Thật đáng sợ a!!!!
Khung cảnh bàn cuối hiện tại là như thế này. Thập Nhị yếu ớt cầm bút viết lên mặt giấy, tay run run, chân run run, toàn thân đều run, hắn ngồi sát mép ghế, hận không thể chạy ngay lập tức.
Bên kia ghế ngồi, Tô Phá Nguyệt thân đầy sát khí, nhiệt độ quanh nàng bỗng chốc hạ xuống tới âm độ, bão tuyết hận không thể thổi ngay lập tức, mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy, tay cầm bút cứng rắn viết từng nét, nhìn kỹ sẽ thấy cây bút lông giống như nứt một vài đường chỗ tay cầm.
Khung cảnh bàn cuối " non sông hữu tình " đến mức 11 người ngồi phía trên đều cảm thấy toàn thân không thoải mái, lão Thất lén lút quay đầu lại nhìn, hoảng hồn quay lên, không dám ngó ngoáy động đậy gì nữa, lão Bát ngồi bên cạnh, hiếu kỳ nhìn xuống rồi lại một bộ dạng y như lão Thất, lần lượt 11 người cứ vậy quay xuống nhìn rồi lại chung một biểu cảm quay lên, chỉ duy có Đỗ Nhạc là không ảnh hưởng gì bởi vì hắn còn đang bận.... ngây người à nha.
Một buổi học cứ như vậy trôi qua cho đến khi hết giờ, hôm nay quả là một ngày thú vị.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
41 chương
56 chương
90 chương
15 chương
213 chương