Ta còn nhớ như in trước trận đánh lộn tung trời này, mình từng nói với tên ác mộng kia rằng: “Ta là đám mây xui xẻo khiến đời ngươi từ nay trở nên u ám.” Sau này ngẫm lại, ta nói quá phiến diện rồi. Khi hai chúng ta cùng vác cái mặt bầm dập quỳ trước Ngọc Hoàng đại đế, Ngọc Hoàng nghe việc chúng ta làm lộn tung đống tơ hồng trong điện Nguyệt lão xong bèn trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói cái gì mà “dĩ hòa vi quý”, “làm sai tất bị phạt”, cuối cùng hờ hững nhả ra một câu: “Hai ngươi đã phá hỏng tương lai của những người có tình trong thiên hạ, vì vậy phạt hai ngươi trải qua bảy kiếp tình duyên, nhân tiện hóa giải luôn mâu thuẫn giữa đôi bên.” “Khoan đã…” Tên khốn quỳ bên cạnh liều chết chặn lời Ngọc Hoàng, “Ý người là, đề thần và… nó? Cái đồ đà… đà… đàn ông đó cùng trải qua bảy kiếp tình duyên?” Giọng hắn hơi lạc đi, chắc là sốc lắm đây. Ta cũng rất sốc, đảo cặp mắt cá chết kinh hãi nhìn Ngọc Đế chằm chằm. Thấy Ngọc Đế gật đầu xác nhận, người ta mềm oặt, chỉ thấy tất cả hy vọng đang rời xa, lúc đó ta mới biết, trong một khoảng thời gian nữa, không chỉ có ta thành đám mây xui xẻo của đời hắn, mà hắn cũng thành đám mây ám ảnh của đời ta, hai chúng ta đập vào nhau, cọ ra điện, thành một đám mây giông tố. “Tiểu Tường Tử là thuộc hạ của Nguyệt lão, bảy kiếp tình duyên này không thể để Nguyệt lão làm.” Ngọc Đế trầm ngâm một lát: “Thác Tháp Lý Thiên Vương đâu?” Một người đàn ông vạm vỡ tay nâng tháp vàng, bước ba bước tới trước điện, chắp tay, âm thanh trầm trầm vang lên: “Có thần!” Ngọc Đế vuốt chòm râu dài, thản nhiên nói: “Ừm, việc này giao cho khanh.” “Tuân chỉ.” Câu trả lời sung sướng của ông ta khiến lòng ta dấy lên một nỗi kinh hoàng. Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Vương, cuộc sống sung túc và bình yên trên Thiên giới khiến ông ta béo múp. Hình như biết ta đang nhìn, ông ta cũng ngoái đầu qua, cái miệng chôn sâu trong đống râu ria xồm xoàm không biết nở thành vòng cung bao nhiêu độ, đẩy hết đống thịt trên mặt lên. Chú già cười đẹp thật… Ta chỉ thấy người mình giật thon thót, vội vàng vỗ ngực, hít thật sâu, xưa nay ta vốn khỏe mạnh nhưng giờ này bỗng thấy mình sắp ngoẻo rồi… Ngọc Đế hài lòng gật đầu: “Ừm, nếu đã vậy Tiểu Tường Tử còn điều gì muốn nói không?” Ta muốn nói, tơ hồng trong điện Nguyệt lão là do chính lão già kia say rượu buộc lung tung, đã lung tung rồi thì để lão buộc lung tung nốt đi, cần gì phải dùng cái chiêu độc ác đó làm khổ ta! Ta quay đầu nhìn Nguyệt lão cúi đầu đứng trong hàng đại thần bên phải điện Lăng Tiêu, lão cũng đang tội nghiệp nhìn ta, trưng ra vẻ xin ta đừng vạch tội lão. Ta quay đầu đi, hít sâu liên tục, mất một lúc mới trở lại bình thường: “Thần có thể chửi đổng không?” “Không thể.” “Thần… không còn gì để nói.” Ngọc Đế hài lòng gật đầu, liếc mắt sang tên khốn bên cạnh: “Sơ Không, ngươi còn gì muốn nói?” Sơ Không… Thì ra gã này đúng là kẻ cầm đầu mười hai tên đồng tính trong phủ Mão Nhật Tinh Quân, coi sóc tháng đầu tiên trong năm ở nhân gian. Giờ mới biết được thân phận của kẻ cùng trải qua bảy kiếp tình duyên với mình, ta ngửa đầu nhìn cái trần gỗ hào nhoáng trên điện Lăng Tiêu, cái thế giới này nực cười tới cỡ nào chứ? Tên thối tha bên cạnh ta trầm mặc hồi lâu, tới khi ta cũng tò mò nhìn hắn, tên đó mới phờ phạc nói: “Lần này làm rối tơ hồng của điện Nguyệt lão, quả thật là lỗi của chúng thần, nhưng thần có thể thề với Mão Nhật tinh quân, chắc chắn nàng ta làm rối tơ hồng nhiều hơn thần, vậy nên, có thể khiến kiếp nào nàng ta cũng thê thảm hơn thần không?” Ta điên tiết, lại muốn lột quần hắn ra. Vai bỗng nặng trịch, hóa ra là Lý Thiên Vương đi tới bên ta, đè ta xuống, bình tĩnh đáp: “Ta sẽ suy xét công bằng ưu nhược của từng người.” Tuy hình dáng đã thay đổi, nhưng tính cách công minh chính trực của ông ta vẫn vẹn nguyên, ta xót xa mà cảm kích gật đầu, bỗng thấy thế giới này vẫn còn tình thương. Chuyện này đã phán quyết xong, ai về nhà nấy, bước ra khỏi cửa lớn của điện Lăng Tiêu, dù cách rất xa nhưng ta vẫn nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lý Thiên Vương: “Ta thích coi màn nàng dâu nhỏ vất vả theo đuổi tướng công lắm. A ha ha ha ha!” Ta đứng trong tiếng gió rì rào của Thiên giới, dần dần hóa đá thành một hình bóng cô đơn. Sau khi đưa ta tới Địa phủ, Nguyệt lão vỗ vai ta, thở dài thườn thượt: “Tiểu Tường…” Ta lừ mắt nhìn lão, Nguyệt lão thức thời nuốt từ “Tử” vào trong bụng, rồi lại buông tiếng thở dài: “Con đi chuyến này, điện Nguyệt lão biết bảo ai trông coi, lão già ta biết xoay sở sao đây?” Ta bĩu môi: “Lão uống ít rượu đi một tí là đã tích đức cho con rồi.” Nguyệt lão cô đơn mân mê chòm râu bạc, ta cũng thấy hơi không đành lòng. Lão già này tuy bình thường hơi ki bo, hơi ngẫn ngờ, hơi không đáng tin, nhưng nói chung vẫn đối xử tốt với ta, không nghiêm khắc hay rầy la như những Tiên Quân khác đối xử với tiên đồng của mình, ta mềm lòng an ủi lão: “Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, bảy kiếp tình duyên cùng lắm cũng chỉ mất một năm, chẳng mấy chốc con sẽ về thôi.” Nguyệt lão lắc đầu thở dài, cô đơn còng lưng đi về. Nhìn bóng lão khuất hẳn trong bóng tối u ám của Địa phủ, ta mới quay lại quan sát tòa điện thờ cao sừng sững, bốn chữ “U Minh Địa Phủ” có vẻ cực kì u ám. Lấy bầu rượu bên hông ra, ta ngửa đầu uống một ngụm lớn, cất bước tới điện thờ. Ta nghĩ, có gì đáng sợ chứ, coi như trải sự đời tí thôi mà. Số lượng quỷ ngày càng nhiều hơn, xếp thành sáu hàng nghiêm chỉnh trước cầu Nại Hà. Sáu tên tiểu quỷ phân công nhau chia canh cho đám quỷ hồn đang xếp hàng, Mạnh bà to béo chỉ ngồi một bên nhàn nhã ngủ gật. Ta chọn bừa một hàng rồi đứng vào ngay ngắn, dòng người chậm rãi chuyển dịch. Mãi đến khi canh đã phát tới tận tay mà ta vẫn không thấy tên nhãi Sơ Không đâu, đang nghĩ có phải hắn đã đầu thai rồi hay không thì đột nhiên một ánh sáng vàng bùng lên giữa Địa phủ tối tăm, khiến lũ quỷ lóa cả mắt. Sau đó ta nhìn thấy một tên ngang ngược áo đỏ, không phải kẻ đó thì là ai? Lúc này bên cạnh hắn còn một cô gái mặc váy hồng, Sơ Không không còn vẻ hung hãn khi đánh nhau với ta nữa, mà thay vào đó là ánh mắt dịu dàng nhìn nàng ta, trong Minh phủ lặng ngắt, ngoài tiếng nước sông Vong Xuyên chảy róc rách thì không còn âm thanh gì khác, giọng hắn vọng rõ ràng vào tai từng con quỷ. “Oanh Thời, đừng lo, huynh sẽ về nhanh thôi. Cùng là đàn ông với nhau, Lý Thiên Vương sẽ không làm khó huynh đâu.” “Dẫu thế Sơ Không ca ca vẫn phải chú ý an toàn, nghe nói Tiểu Tường Tử ở điện Nguyệt lão kia rất lập dị, huynh… huynh ở cạnh nàng ta, nhớ cẩn thận đề phòng…” Ta nhìn trời, ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã làm ra cái trò lập dị gì mà khiến con nhóc xinh đẹp ngây thơ này lại nghĩ như thế. Tiểu quỷ khục khặc hai tiếng, nhắc ta nhận bát canh. Ta cười gượng, đang định ngoan ngoãn ngẩng đầu uống hết thì chợt nghe thấy thằng nhãi Sơ Không kia ngông cuồng nói: “Muội yên tâm, mặc dù con nhóc đanh đá đó lập dị, nhưng cả trí lực và vũ lực đều không bằng huynh, chỉ dựa vào nó thì không làm gì được huynh đâu.” Gân xanh trên trán nổi lên, ta nheo mắt lại, ngoảnh đầu nhìn về phía tên khốn kiếp kia. Sơ Không lại nói: “Đợi sau khi huynh sai bảo Tiểu Tường Tử như thái giám bảy kiếp xong quay về…” Hai chữ “thái giám” như kim đâm nhói thần kinh của ta, canh Mạnh Bà trong tay cũng sánh ra, tên Sơ Không kia lại tiếp tục nói, “Huynh lại đưa muội đến điện Thần Tinh đếm sao.” “Đếm cái con khỉ…” Ta gào lên, ném thẳng bát canh lành lạnh trong tay về phía Sơ Không trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu quỷ. Nước canh văng tung tóe, cái bát trúng ngay vào má Sơ Không. Hắn ré lên đau đớn, bưng kín mặt, Oanh Thời sợ quá hét to. Ta chỉ vào đôi mắt bị ta đấm cho tím bầm lúc “giao đấu” rồi mỉa mai: “Mở to cái đôi mắt gấu đó nói dối mà không sợ đau trứng hả?” Sơ Không phải mất một lúc mới nhịn được đau, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt chất chứa giông tố đáng sợ. Oanh Thời váy hồng đang ríu rít gọi hắn, nhìn mặt hắn mà xuýt xoa đau đớn cứ như thể cái bát đó đập vào mặt nàng ta vậy. Ta khịt mũi hừ lạnh, Sơ Không nghiến răng ken két nhìn ta. Ta thấy tay hắn đang dùng pháp lực tụ khí, hình như muốn quất ta một cái chết tươi. Ta bỗng dưng thấy sợ, dù sao nếu so về đấu pháp, quả thật ta không bằng Sơ Không. Đúng lúc đó, tên tiểu quỷ bên cạnh giật mình tỉnh lại: “Ngươi… ngươi ném canh Mạnh Bà! Ngươi muốn tạo phản!” Chất giọng the thé của gã chọc vỡ luôn bong bóng mũi trong giấc ngủ của Mạnh Bà. Cơ thể to béo của Mạnh Bà khẽ cựa quậy, có vẻ sắp tỉnh, hơi thở thấm nhuần sự u ám của Địa phủ bao năm vừa động đậy đã khiến chân áng tường vân bé nhỏ ta đây lập tức mềm nhũn, mặt lạnh te, chỉ thẳng tay về phía Sơ Không nói: “Là hắn! Hắn muốn tạo phản! Thằng nhãi đó không muốn uống canh Mạnh Bà, vì thế hắn đã ép ta tới thử trước, muốn xem không uống sẽ bị phạt thế nào! Ta bị ép cả thôi!” “Hửm?” Một giọng nữ trầm trầm mang theo tiếng khàn mới tỉnh ngủ vang lên trong Minh phủ u ám, trầm tới mức khiến người khác nghẹt thở, “Ai không uống canh ta nấu?” Chúng quỷ hoảng hốt đứng thẳng tắp. Cơ thể to béo của Mạnh Bà bật dậy, có khi cao tận hai trượng! Lập tức cả cầu Nại Hà phủ trong bóng đen. Hình như Mạnh Bà thấy cái bát lăn lóc trước mặt Sơ Không, bà ta nổi xung, gầm lên: “Ai dám bỏ canh! Bà đây nấu canh suốt ngày vất vả bao nhiêu, thế mà đám nhãi ranh chúng mày dám lãng phí tâm huyết của bà!” Nói xong cơ thể vạm vỡ giẫm đạp lên lũ quỷ hồn lao thẳng về phía Sơ Không, tốc độ cực kì nhanh, không xứng với thể trọng của bà ta một tí nào. Oanh Thời sợ quá tròn mắt đứng như trời trồng, mặt tái mét, Sơ Không cũng sửng sốt. Chúng quỷ hồn sợ tới mức hồn vía lên mây, chạy tán loạn khắp nơi. Ta nhìn xung quanh, thấy không ai để ý tới mình, chạy vụt qua cầu Nại Hà đâm thẳng về phía lục đạo luân hồi. Trước khi vào luân hồi, ta ngoảnh đầu lại, chỉ thấy bụi đất mù mịt trước cầu Nại Hà, kẻ chạy, kẻ hét, Mạnh Bà tóm chặt Sơ Không luôn miệng dạy dỗ, văng hết mưa xuân lên mặt hắn, mà Sơ Không lại nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt căm thù như muốn băm ta ra thành nghìn mảnh. Ta ngừng một lát, bỗng thấy mình làm thế hơi bất ổn… Vì thế trước khi vào đường luân hồi, ta giơ ngón tay cái lên với hắn, rồi chúc nó xuống. Cái bản mặt bị Mạnh Bà túm của hắn càng trở nên khó coi hơn, ta vỗ mông, cực kì vui vẻ chạy vào luân hồi. Sơ Không chắc chắn không thoát nổi cảnh uống canh Mạnh Bà, kiếp đầu tiên này ta sinh trước hắn, lại có kí ức của tiền kiếp, ta mạnh hơn hắn. Hay nói cách khác… Nhãi ranh, chờ chết đi! “Tiểu thư! Tiểu thư của tôi ơi!” Tiếng hét the thé hoảng loạn của a hoàn vọng tới gần. Ánh nắng lọt qua mí mắt, ta lười biếng ngáp một cái, vặn người, quãng thời gian này thoải mái như hồi ta chỉ là một áng tường vân, ngày ngày coi phơi nắng là nhiệm vụ, ngủ ngon là mục đích, chẳng phải lo âu điều chi, không có Nguyệt lão keo kiệt, không phải tính toán chi li dành tiền mua quạt tròn, không có bản mặt xúi quẩy của tên khó ưa áo đỏ kia. Tên áo đỏ… Ta mở mắt, lộ ra bản mặt như hung thần ác sát. Chỉ cần nhớ tới bóng kẻ đó thôi đã có thể khiến ta bực bội không ngủ nổi rồi. Ta xoay người ngồi dậy, a hoàn dũng cảm kia lại hét lên như đâm thủng màng nhĩ của ta: “Tiểu thư! Người đừng động đậy, để Thúy Bích tới cứu người! À không, Thúy Bích gọi người tới cứu người!” Dưới tàng cây, a hoàn thiết thân của ta sợ tái mét, nhìn khắp xung quanh tìm người hầu đi ngang qua. Ta hờ hững nói: “Ta tự xuống được.” Cái giọng trẻ con này vẫn khiến ta thấy là lạ, ta xoa họng cố nặn ra một giọng khàn chín chắn: “Ngươi, tránh ra, ta muốn nhảy xuống.” Gương mặt vốn trắng bệch vì sợ của Thúy Bích thoắt cái xanh lét: “Tiểu tiểu tiểu… thư… đừng đừng đừng… Người đừng làm tôi sợ! Người đừng bắt nạt Thúy Bích nhát gan!” Ta không để ý tới nàng, vươn người níu cành cây thuần thục đáp đất. Thoáng chốc đã đầu thai vào phủ Tể tướng được năm năm, là con gái nhỏ của tướng gia, ngày ngày được nâng niu chiều chuộng, không phải giặt quần áo, quét nhà, nấu cơm, đến trèo cây thôi mà cũng có a hoàn đứng dưới sẵn sàng hi sinh bảo vệ. Ta cực kì khó chịu, màn nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công của Lý Thiên Vương rốt cuộc sắp đặt thế nào đây? Vả lại… “tướng công” của ta có khi còn đang chịu phạt ở Minh phủ kia kìa, ta lén cười đắc ý, cứ nhớ tới ánh mắt căm thù pha lẫn mưa xuân của Sơ Không hôm đó là tâm trạng ta lại bay phấp phới. Trả đũa đúng là thú vui mà! Tới gần mặt đất, ta nhảy phốc một cái, Thúy Bích chảy mồ hôi lạnh đầy đầu càm ràm mãi không thôi, ta bình thản hỏi: “Có chuyện gì?” Thúy Bích mất một lúc mới thở được, rồi lại nói: “Tướng gia sai nô tì tới tìm người, bảo là muốn đưa người tới phủ Đại tướng quân.” “À.” Ta thờ ơ đáp, lau cái tay lấm bẩn vì trèo cây vào váy Thúy Bích, Thúy Bích cắn răng chịu đựng. Ta lại bảo: “Ngươi ra nói với cha ta cứ đi trước đi, ta biết rõ phủ Đại tướng quân lắm, tự tìm được.” Nghe nói đương kim hoàng đế và cha ta, đại tướng quân là bạn tốt từ nhỏ. Hơn nữa, Tống Cần Văn cha ta còn rất thân với đại tướng quân Lục Lương, phủ đệ thẳng mặt nhau, ngày ngày hai người cùng lên triều sớm, làm xong việc lại cùng về nhà. Gia quyến hai nhà cũng rảnh rỗi thường sang nhà nhau chơi, ta thông thuộc phủ tướng quân như khuê phòng của mình, quả thật không cần người dẫn đi. Ta vừa nói xong Thúy Bích đã nhíu mày khó xử: “Nhưng tướng gia nói hôm nay nhất định phải đi cùng tiểu thư…” Mấy lão già làm chính trị đúng là phiền phức. Ta bĩu môi, lau sạch tay vào áo Thúy Bích, chẳng còn cách nào đành nói: “Rồi rồi, ta đi là được chứ gì.” Chạy thẳng tới sảnh, cha ta đang ngồi trên ghế đẩu nhìn ta kỹ càng, sau đó thở dài với vẻ bất đắc dĩ: “Thôi vậy, đã tục thì cho tục luôn.” Ta kéo áo mình, chả thấy có gì bất thường cả, ta ăn mặc thế này đã chỉnh tề hơn khối lần lúc ở điện Nguyệt lão rồi đó, rốt cuộc ông ta đang bới móc gì thế không biết…