Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 42 : Chị Có Tin Tưởng Vào Tình Yêu Không? [2]

Sáng sớm hôm sau, Ninh Vũ ôm sách, vừa đi đến lớp, vừa gọi cho Dương Mục. “Sớm vậy.” Dương Mục nói. Thật sự rất sớm, tuy ngoài cửa sổ trời đã sáng, nhưng còn chưa đến tám giờ, Dương Mục hơi xê dịch thân thể có chút cứng ngắc, cô đã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách sạn suốt một đêm. Chiếc gạt tàn đặt bên cạnh đã đầy đầu mẩu thuốc lá. “Buổi sáng em còn có lớp, cho nên nếu chị tiện thì hai giờ chiều chúng ta hẹn gặp nhau.” Thanh âm Ninh Vũ nói chuyện rất lớn, vì lúc này vừa vặn còn mười phút vào học nên trên hành lang nơi đâu cũng đầy sinh viên, rất ồn. “Được.” Dương Mục cảm thấy mình chưa bao giờ suy yếu như thế, cô rúc mình trên ghế, trong thân thể tựa hồ đã không còn bao nhiêu khí lực. Có lẽ vì suốt một đêm không ngủ, có lẽ là bởi đến đây một chuyến đã dập tắt hết toàn bộ hy vọng của mình. Ninh Vũ ăn cơm trưa xong liền một mình đi gặp Dương Mục. Chuyện hai người hẹn gặp nàng không nói cho Lan Hinh biết. Hôm qua trạng thái của Lan Hinh không tốt lắm, hôm nay tuy đã tỉnh rượu, nhưng vẫn hơi đau đầu. Nàng không muốn khiến Lan Hinh phải suy nghĩ về vấn đề này nữa. Ninh Vũ nghĩ, đợi đến khi gặp Dương Mục nói chuyện cùng cô rồi hẵn nghĩ đến việc có nên kể cho Lan Hinh biết không. Hai người hẹn gặp ngay ở khách sạn mà Dương Mục ở. Chính xác thì ngay trong phòng của Dương Mục. Dương Mục vốn chuẩn bị buổi sáng trả phòng, sau đó đến trưa đón máy bay về nhà. Đối với chuyện tối qua Ninh Vũ muốn hẹn gặp căn bản thật ra không để trong lòng. Không nghĩ tới sáng sớm Ninh Vũ liền gọi tới hẹn gặp. Dương Mục cũng liền sửa lại lịch trình. Thật ra cô có thể từ chối ninh Vũ, bởi vì mình và cô bé kia bất quá chỉ gặp mặt một lần mà thôi. Thật sự không có gì để nói chuyện cả, nhưng cô vẫn kéo dài thời gian mướn phòng. Có lẽ vì thành phố này tuy khiến cô cảm thấy đau xót, nhưng cũng có vô số lưu luyến. Ninh Vũ tới rất đúng giờ. Dương Mục cũng đã xốc lại tinh thần đi tắm rửa, thay một chiếc áo phông màu đen, khiến cô nhìn có chút tinh thần hơn. “Khuyên chị sau này đừng mặc màu đen nữa, màu đó nhìn không tốt lắm.” Ninh Vũ vào cửa, thực tuỳ ý ném ba lô lên sô pha, sau đó bắt đầu bình luận quần áo của Dương Mục. Chiều nay không có lớp, Ninh Vũ có nhiều thời gian rảnh. “Tìm tôi có chuyện gì?” Dương Mục cầm hay chiếc cốc giấy, rót hai cốc trà. “Tuy em cảm thấy con gái không nên hút thuốc sẽ tốt hơn, nhưng nếu chị muốn hút thì em cũng không phản đối.” Ninh Vũ nhìn quanh đánh giá căn phòng, ánh mắt đảo qua gạt tàn thuốc, sau đó tiếp tục nói. Dương Mục bất đắc dĩ cười cười. Đầu mẩu thuốc lá đầy trong gạt tàn mà cô hút tối qua đã đổ sạch rồi, gạt tàn cũng đã rửa, phục vụ phòng của khách sạn cũng đã đến quét tước dọn vệ sinh, không để lại dấu vết gì, bất quá trong không khí trong phòng vẫn còn mùi khói thuốc nồng đậm. “Vậy, mời em ngồi.” Dương Mục đặt trà lên bàn, sau đó ngồi xuống sô pha. Ninh Vũ mỉm cười nói cảm ơn, ngồi xuống rồi nói: “Thật vui khi được gặp chị.” Nàng nói xong liền vươn tay về phía Dương Mục. Dương Mục kinh ngạc, bất quá vẫn bắt tay với Ninh Vũ: “Tôi cứ nghĩ là mình không được hoan nghênh chứ.” Dương Mục tự giễu cười cười. “Con người đôi khi luôn như vậy, người bỏ đi chỉ mong được ở lại, người miệng nói quên đi lại làm thế nào cũng không buông bỏ được người trong lòng. Chị cho là mình không được hoan nghênh, nhưng vừa mới rồi, chị lại là người được chờ đợi.” Ninh Vũ thổi nước trà, hơi nóng. “Nghe như thể những lời chỉ triết học gia mới nói.” Dương Mục không hiểu ý đồ của Ninh Vũ, cũng không rõ ý tứ của nàng. “Ít nhất, chị có em chờ đợi.” Ninh Vũ đặt chén xuống, nghiêm túc nhìn Dương Mục: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy bể cá [Yêu chẳng phân biệt], em đã chờ đợi sự xuất hiện của chị rồi.” “Được rồi, có thể nói vào trọng điểm không?” Dương Mục cảm thấy những lời biểu đạt của Ninh Vũ có phần vượt quá tưởng tượng của mình. Tư duy của nàng cô rất khó tiếp thụ. “Chị có yêu Tiếu Kiền không?” Ninh Vũ nhìn Dương Mục, đây là trọng điểm. Thân mình Dương Mục cứng đờ, sau đó lại mềm nhũn xuống, một câu mang theo u buồn cùng đau xót, kèm theo nỗi u sầu khó nói thành lời bật thốt lên: “Tôi yêu cô ấy.” “Đã từng hay là hiện tại?” Ninh Vũ tiếp tục chăm chú nhìn Dương Mục. “Đã từng và ngay cả hiện tại.” Dương Mục nói: “Còn có tương lai.” Thanh âm của cô rất nhẹ, nhưng rất kiên quyết. “Cô ấy cũng yêu chị.” Thanh âm của Ninh Vũ chắc chắn mà ôn hoà. Đây cũng là trọng điểm. Dương Mục không nói nữa, ngây người một lát, rồi rút một điếu thuốc trong bao ra, châm lửa. “Em muốn biết vì sao chị chia tay với cô ấy.” Đối với Tiếu Kiền mà nói, đây là trọng điểm. “Chuyện qua rồi, đã qua rồi……” Dương Mục hút điếu thuốc, chuyện đó đã là quá khứ, đã khiến trái tim vỡ nát, nhớ tới chỉ đau đớn, cần gì phải nhắc lại làm gì? Ninh Vũ gật gật đầu: “Nghe nói chị kết hôn.” Dương Mục cười lạnh: “Đã ly hôn ba tháng trước.” “Vì sao?” Ninh Vũ có chút kinh ngạc, giọng nói cũng đề cao. Mới kết hôn hơn một năm mà. “Không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc cưới vợ đã hơn một năm mà người đó vẫn không đồng ý lên giường cùng hắn.” Lời của Dương Mục nằm ngoài dự kiến của Ninh Vũ, nhưng nghĩ tới lại có chút vui mừng thoải mái. “Chị có thương anh ta không? Em nói là người đàn ông đó.” Ninh Vũ cảm thấy câu này rất vô nghĩa, nhưng nàng vẫn muốn hỏi. Dương Mục có chút kỳ quái liếc nhìn Ninh Vũ, sau đó cười: “Đương nhiên không. Người tôi yêu là Tiếu Kiền.” Lúc cô nói những lời này, dĩ nhiên lại lộ ra chút trẻ con. “Vậy nói cho em biết, mục đích lần này chị đến đây là gì.” Ninh Vũ cảm thấy đây cũng là trọng điểm, hơn nữa cực kỳ quan trọng. “Hai năm sau khi chúng tôi chia tay, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, ví dụ như chuyện tôi kết hôn, rồi sau đó ly hôn. Ba tôi cũng nghỉ hưu. Tôi không biết bên cạnh Tiếu Kiền đã có người khác chưa, cũng không biết tình hình hiện tại của cô ấy như thế nào. Tôi như thể một con thú bị nhốt trong phòng tối, không biết hiện tại là ban ngày hay ban đêm.” Lời Tiếu Kiền nói có chút thê lương. “Cho nên……” Ninh Vũ muốn nghe câu dưới. “Tôi đến tìm cô ấy, nếu có thể, tôi sẽ ở lại, nếu tôi ở lại đây đã chẳng còn giá trị gì nữa thì cuối tuần này tôi sẽ đi Mỹ. Tôi đến, là muốn có được một đáp án.” Tiếu Kiền tự giễu cười, nguyên bản kế hoạch hành trình lần này luôn có vài tình tiết bi tráng. Nhưng đến đây, thấy nơi ngày xưa người mình yêu từng làm việc, nơi từng ước hẹn vẫn còn đó nhưng Tiếu Kiền lại không ở đây. “Cô ấy xin nghỉ bệnh.” Ninh Vũ muốn nói gì đó, nàng nhìn ra được nỗi tuyệt vọng của Tiếu Kiền. Dương Mục lắc đầu: “Cô ấy không muốn gặp tôi.” “Không phải.” Dương Mục đề cao thanh âm. “Em nói không phải.” Ninh Vũ cũng chỉ có thể cao giọng theo. “Đúng là thế!” Thanh âm Dương Mục cất cao, kích động cả lên: “Cô ấy biết tôi đến, cô ấy là không muốn gặp tôi!” Ninh Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Dương Mục như bị tâm thần mất mấy giây mới bình ổn, cô hung hăng rút điếu thuốc, sau đó hạ giọng nói: “Xin lỗi.” “Sao cô ấy lại biết chị sẽ tới?” Ninh Vũ không nghĩ ra. Cho dù Tiếu Kiền đã từ bỏ phần tình cảm này, thì cô cũng không phải loại người thích né tránh. Cho dù có muốn né tránh cũng sẽ không tắt máy. “Tôi và ba mình có ước định.” Dương Mục lại ngồi xuống sô pha, thanh âm vừa mới rồi còn trào dâng nay trở nên có chút mỏi mệt vô lực. Suốt một đêm không ngủ khiến trạng thái tinh thần của cô không tốt, vừa mới kích động trên mặt liền đỏ ửng như có bệnh: “Tôi và cô ấy đã cắt đứt liên lạc, bởi vì chuyện tôi ly hôn, ba tôi mới bắt đầu nhìn thẳng vào chuyện tôi thích phụ nữ, bởi vì tôi nói với ông ấy, tôi không thể sống với một người đàn ông, cho dù ông ấy có ép tôi kết hôn mười lần đi nữa thì tôi cũng sẽ ly hôn cả mười, tôi sẽ không lên giường với một thằng đàn ông. Điểm này, dù tôi có ở bên Tiếu Kiền hay không thì cũng đều giống nhau cả.” “Chị không thể chấp nhận đàn ông?” Ninh Vũ hỏi. “Không, tôi là không thể chấp nhận bất cứ ai ngoài Tiếu Kiền.” Dương Mục đáp nhanh chóng. Ninh Vũ nghe được thực vui mừng. Đây là tình yêu. “Ba muốn cho tôi ra nước ngoài, bất quá cuối cùng đồng ý với tôi một điều kiện, để tôi tới tìm Tiếu Kiền, ba sẽ liên lạc với ba mẹ của Tiếu Kiền, nếu Tiếu Kiền nguyện ý tha thứ cho tôi, ở bên tôi, như vậy tôi có thể ở lại, nếu cô ấy không muốn gặp tôi, tôi sẽ từ bỏ, sẽ đi xa thật xa!” Dương Mục nói một hơi, có chút nhụt chí. Không gặp được Tiếu Kiền, chính là đáp án. “Chị thật khờ.” Ninh Vũ lại nở nụ cười. “Là ngốc. Tôi khiến cô ấy tổn thương sâu sắc đến vậy, sao cô ấy có thể tha thứ cho tôi được chứ.” Điếu thuốc đã gần cháy hết, Dương Mục lại tựa hồ vẫn chưa phát hiện. Ninh Vũ cẩn thận lấy đầu mẩu thuốc lá trên tay cô, dụi tắt vào gạt tàn. “Nói cho em biết, vì sao hai người chia tay.” “Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại.” Dương Mục không muốn nói. Cô sớm đã qua cái tuổi phải giãi bày hết mọi chuyện trong lòng mới có thể giải toả hết mọi nỗi thống khổ. “Để em đoán, là ba chị ép chị không thể không làm như vậy. Ba chị hẳn đã dùng hết biện pháp khiến chị không thể không khuất phục.” Ninh Vũ nhìn vào mắt Dương Mục. Dương Mục trầm mặc, nhưng sự trầm mặc này chính là cam chịu. “Năm đó ông ấy phản đối chị như vậy, tìm đủ mọi biện pháp chia rẽ hai người, vậy hôm nay vì cái gì chị lại dễ dàng tin tưởng lời ông ấy như thế? Chị dựa vào cái gì mà cho rằng chị và ba mình, cùng ba của Tiếu Kiền, tất cả đều giữ lời. Chị dựa vào cái gì cho rằng Tiếu Kiền đã biết chị tới, dựa vào cái gì xác định xin phép nghỉ là chủ ý của cô ấy, mà không phải giống như chị ngày trước, có nỗi khổ riêng?” Ninh Vũ nói xong một hơi, đến cuối cùng mang đầy chất vấn. Dương Mục nhìn Ninh Vũ, như thể lẩm bẩm: “Ông ấy là ba của tôi, ông ấy yêu tôi……Ông ấy nói hy vọng tôi hạnh phúc…..” “Chị nói ba chị hy vọng chị hạnh phúc, nhưng cái mà ông ấy cho là hạnh phúc so với hạnh phúc mà chị nghĩ có giống nhau không? Còn ba mẹ của Tiếu Kiền thì sao? Trong chuyện này, có phải ba mẹ cô ấy cũng xác định rõ hạnh phúc mà hai người cần là gì không?” Ninh Vũ đột nhiên dừng lại, uống một ngụm nước, sau đó nhẹ giọng hỏi Dương Mục: “Chị có tin tưởng vào tình yêu không?” Dương Mục không trả lời. Cô không biết nên trả lời thế nào. Cô tin tưởng vào tình yêu, cho nên đã bao năm qua như vậy, trong lòng chỉ có Tiếu Kiền, không ai có thể thay thế được. “Nhiều năm qua, tình yêu của chị dành cho Tiếu Kiền có thay đổi không?” Ninh Vũ hỏi. “Không, tôi yêu cô ấy.” Đó là một đáp án khẳng định, không cần lo lắng. “Vậy vì lý do gì chị không thể tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng cô ấy?” Ninh Vũ hỏi xong, đứng dậy, cầm lấy túi đặt trên bàn trà, xoay người rời đi. Đáp án mà nàng muốn đã có.