Bầu Trời Elderland
Chương 8 : Những chuyện xa xưa (5)
Nhiều năm man di Osashu và vương quốc Adriano giao phong, thường thường sẽ có nhân vật quan trọng bị đối phương bắt được, để khi chiến tranh kết thúc, vương quốc Adriano buộc phải đưa ra cái giá tiền chuộc trên trời để trao đổi những tù binh này. Cho nên trong tác chiến sau này, người Osashu đặc biệt chú ý đến những nhân vật trọng yếu của quân đội Adriano, bởi vì đối phương chính là một đống vàng di động, tự tiện giết đi quá lãng phí.
Báo cáo của vệ binh khiến Horsan nghĩ bộ hạ của mình đang tức giận vô cùng. Quân đoàn trưởn à, nhân vật như vậy có thể đổi được bao nhiêu tiền đây? Nhưng dù cơ hội như vậy, bộ hạ lại đưa ra đề nghị giết chế đối phương. Vị quân đoàn trưởng Nafar kia khó nhằn đến mức nào mà bộ hạ của mình quyết định như vậy? Horsan nổi hứng thứ muốn tự mình đến xem tình hình bên đó.
Quảng trường trung tâm của Lydan giờ khắc này đã biến thành chốn địa ngục nhân gian, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, thi thể người Osashu ngang dọc chồng chất. Nafar dùng Liệt Phong chống đỡ nhìn vòng vây binh lính xung quanh. Từ lúc chiến đấu bắt đầu, thủ hạ, vệ binh, sĩ quan phụ tá đã tuẫn quốc trong làn sóng quân lính Osashu mãnh liệt. Nếu đám quân lính kia không có tâm tư bắt ông làm tù nhân, chắc ông cũng không chịu được đến bây giờ.
Một giọt mồ hôi chảy xuống trên gương mặt phong sương của Nafar, khôi giáp dính đầy máu tươi, áo choàng đỏ thẫm từ lâu đã rách nát. Chiến đấu liên tục đã bào mòn sức lực của một vị kiếm sỹ cấp cao. Nếu không có Liệt phong, trận chiến này sẽ càng thêm gian khổ, với một chiến sĩ, một thanh vũ khí ưu tú chính là vật giúp phát huy thực lực mạnh mẽ nhất.
Nafar đã đẩy lùi mấy đợt tấn công rồi, ông không biết mình chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu đối phương mặc kệ tiền chuộc mà quyết tâm giết chết, Nafar biết mình không thể tiếp tục nữa. Đột nhiên đám binh lính Osashu đồng loạt hống to, ánh mắt trôi về đài cao phía xa.
Hình như có đại nhân vật đến đây, cũng để ý mình quá chứ.
Horsan đứng trên đài chỉ huy phía xa nhìn tình cảnh khốc liệt dưới quảng trường. Giờ này gã đã hiểu sự tức giận của bộ hạ với tên sỹ quan trưởng kia. Nhìn bộ hạ bồn chồn tiến lên xin lệnh giết chết, Horsan chỉ nhàn nhạt gật đầu. Kế hoạch phục hưng Osashu vĩ đại không thể bị chướng ngại vật nhỏ nhoi kia làm vướng bận, tấn công thần tốc, hoàn thành nhiệm vụ mới là mục tiêu hàng đầu, cần gì vì chút lợi nhỏ mà cản trở bước chân đại quân.
Osashu là một liên minh. Bộ tộc Aure mạnh nhất đã thống nhất thảo nguyên phương bắc, thành lập liên minh Osashu. Là một bộ máy chính trị của người Man được phỏng theo vương quốc loại người. Các thủ lĩnh bộ tộc nắm quyền lớn nhất trong bộ tộc của mình, nhưng phải vâng theo lãnh đạo của người tộc Aure. Kẻ vi phạm điều luật này sẽ bị tất cả các tộc trong liên minh diệt trừ.
Là chỉ huy của một đạo quân quan trọng nhất, Horsan đương nhiên là thành viên trọng yếu của tộc Aure. Đại quân phải theo lời hắn hành động, đánh chết hay cầm tù nhân vật trọng yếu của đối phương cũng phải theo ý của Horsan. Mỗi lần Osashu cướp bóc vương quốc Adriano, thì bộ tộc Aure sẽ chiếm một phần ba thu hoạch, chẳng may đánh chết đối phương mà không hỏi, không chừng sau này người Aure sẽ kiếm cớ cướp hết thu hoạch cho những phi vụ sau này.
Nafar híp mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt giật nhẹ một cái, ông có linh cảm không lành. Đến khi người Osashu cùng gào thét lao đến, ông biết linh cảm xấu nhất của mình đã thành hiện thực.
Không còn tấn công dè chừng vì muốn bắt tù binh như trước, lần vây công này người Osashu công kích dữ dội, từng đường vũ khí lóe lên đánh vào chỗ hiểm, bày ra mục đích trực tiếp đánh chết của chúng.
Không thể chờ chết tại chỗ, Nafar mở trừng hai mắt, minh văn trên thân kiếm Liệt Phong tỏa sáng, khí lưu trên thân kiếm từ từ trở nên cuồng bạo.
Xung phong!
Nafar tự biết mình khó thoát khỏi cái chết, khi nhìn thấy đài cao nơi phương xa, ông nổi lên ý định khác. Dù có chết cũng phải kéo vị đại nhân vật kia đi cùng, nói chừng có thể giảm được chút phiền phức trong tương lai khi đại quân vương quốc kéo tới đây.
Vào thời khắc Nafar xung phong tiến lên, vô số đoản mâu từ xung quanh bắn vọt tới, đầu đoản mâu nhọn hoắt xé rách không trung, nháy mắt đã tiếp cận Nafar.
- Cút hết đi!
Nafar gầm lên giận dữ, tay cầm Liệt Phong chém xuống, một luồng gió xoáy sắc bén như lưỡi kiếm tỏa ra tứ phía, vô số đoản mâu đang phóng tới bị gió xoáy lay động lắc lư như say rượu, tất cả đều trượt khỏi mục tiêu.
Tốc độ của Nafar rất nhanh, người Osashu vừa ném mâu chưa kịp phản ứng đã bị ông đột kích. Mỗi lần Liệt Phong chém trúng kẻ địch sẽ sản sinh ra khí lưu mãnh liệt đánh bay đối phương. Binh lính Osashu mấy lần giao thủ đã biết thủ đoạn của đối phương, nhưng bây giờ không cẩn thận bị trúng chiêu, binh lính lần lượt ngã rạp xuống như lúa mạch vào mùa, đại thể là bị xung kích của Liệt Phong đánh văng.
Horsan hứng thú nhìn tay quân đoàn trưởng đang cố dẹp đường lao đến đây. Mục tiêu của đối phương có vẻ đã nhắm vào mình, Horsan không cảm thấy mình sẽ gặp nguy hiểm, vì đối phương quá coi thường dũng sĩ Osashu.
Xung phong được nửa đường, Nafar đã nhìn thấy mục tiêu, đám binh lính cản trở không mang lại cho ông bao nhiêu áp lực. Nhưng vừa đánh bay tên binh sĩ trước mắt, ông bỗng nhiên dừng lại, trực giác của một kiếm sĩ cao cấp báo cho ông, phía trước nguy hiểm.
Một chiến sĩ Osashu cao to cầm hai thanh đại đao từng bước từng bước đến gần, đám binh lính quanh như cảm nhận được uy hiếp, lập tức đình chỉ la hét.
Rất nguy hiểm! Đây là cảm giác của Nafar khi thấy kẻ đó tiếp cận.
Không biết bao lâu, Nafar nhìn thấy kẻ khiến ông cảm nhận được nguy hiểm, là một tên chiến sĩ người Osashu.
- Dừng ở đây thôi, đầu của mi sẽ bị ta lấy đi, hãy nói ra lời trăn trối cuối cùng đi, dũng sĩ phía nam!
Chiến sĩ cầm đại đao bước lại, đối mặt Nafar dùng tiếng Elderland phổ thông bình tĩnh nói.
- Hừ!
Nafar không nói, mặc dù ngạc nhiên vì có người man di nói được tiếng Elderland phổ thông, nhưng sự tự đại của đối phương khiến ông khinh thường. Nói vài lời to tát không bằng dùng thực lực chứng minh!
- Tuy món vũ khí kia của mi không sai, nhưng không thể thay đổi chênh lệch thực lực đâu.
-...
Nafar dùng một chiêu đột kích để trả lời, ông không muốn tiếp tục dông dài, chỉ dùng thực lực để nói chuyện.
Người Osashu cao to lắc đầu, tựa hồ bất mãn với hành vi của Nafar. Thế nhưng hắn không hề coi thường chiêu kiếm đột ngột kia, đại đao giơ lên mãnh liệt chặn lại.
Tiếng đao kiếm chạm nhau vang vọng trên bầu trời chiến trường, để lại những đốm lửa văng tung tóe.
Một chiêu chưa thành, ngược lại bị áp chế, Nafar lập tức biến chiêu sau giây phút cả kinh, hóa giải bớt sức mạnh trên thân đại đao. Liệt phong chuyển hướng tiếp tục công kích, nhưng đối phương linh hoạt hơn ông nghĩ, lúc ông đang ra tá lực thì đối phương thu lại sức mạnh, cấp tốc phản ứng đối mặt với công kích lần hai.
Song phương không ngừng giao thủ, Nafar không dám bất cẩn. Công kích của ông đều bị đối phương chuẩn xác đỡ lấy. Ông giả bộ lộ ra sơ hở, cũng không bẫy được đối phương. Một đối thủ khó giải quyết, Nafar không dám thả lỏng.
Horsan hứng chí nhìn trận đấu đặc sắc phía trước, gã vung tay gọi binh lính lại gần, hỏi dò vị dũng sĩ kia đến từ bộ lạc nào, rõ ràng Horsan có ý thu nạp người nọ.
- Hồi bẩm đại nhân, đối phương là con trưởng của thủ lĩnh bộ lạc Kashas, thái tử Oleg.
Bẩm báo của binh lính làm Horsan thấy hơi tiếc nuối. Nếu đối phương chỉ là một tộc nhân bình thường, gã có thể thu nạp. Nhưng nếu là người thừa kế tương lai của bộ lạc, thì khó rồi.
Có điều ông lão của bộ lạc Kashas quyết đoán để con trai mình đối mặt người kia, chắc là muốn dựa vào chiến tranh lần này rèn luyện năng lực và nâng cao uy vọng cho con trai, lẽ nào định truyền ngôi sau khi chiến tranh kết thúc? Horsan không khỏi hứng thú nhìn kỹ Oleg đang miệt mài chiến đấu bên dưới.
Đại đao của Oleg hiển nhiên không phải binh khí thông thường, giao chiến với Liệt phong mà không hề bị tổn hại, mà khí lưu của Liệt phong mỗi lần phát ra đều bị đại đao đánh tan.
Thân thể không ngừng bị ép đến giới hạn của Nafar sắp không chịu nổi nữa. Từ lúc bị vây công cho đến khi xung phong, Nafar vẫn chiến đấu liên tục, giới hạn cơ thể không ngừng bị khiêu chiến, mà bây giờ, nó cũng sắp đến cực hạn rồi.
Khí thế trên đường quyết chí tiến lên bị chặn lại, cơ thể bị hao mòn đang dần suy yếu, nhưng đây là chiến tranh, mà chiến tranh thì không có cớ để bỏ cuộc.
Sống hoặc chết, thành hoặc bại.
Oleg đột nhiên biến đổi thế đao trước đòn đánh của đối phương. Nafar không né kịp bị đại đao chém trúng, máu tươi phun ra ào ào, đau đớn kịch liệt truyền đến.
Ngực bị chém rách một đường không ngừng chảy máu, Nafar lui lại, nhưng Oleg không cho ông cơ hội đó.
Nafar cảm nhận cơ thể đang dần khô kiệt, không thể phòng thủ chặt chẽ như trước nữa. Chẳng lẽ cứ không cam lòng chết đi như vậy? Không thể làm gì được sao?
Oleg chém tới, nhạy cảm cảm nhận được đối phương không có ý muốn phòng thủ, chẳng lẽ muốn đồng quy vu tận? Nhưng đao thế của hắn vẫn không hề dừng lại.
Khi đao của Oleg dễ dàng chém trúng đối phương, người kia chỉ cười quái dị. Trường kiếm trong tay tích trữ chút sức mạnh cuối cùng bị ném về phía nơi xa phía sau hắn.
Lẽ nào hắn muốn? Oleg trừng lớn hai mắt quay đầu lại, trường kiếm Liệt Phong biến thành một tia chớp bạc, đang lao thẳng đến Horsan trên đài chỉ huy.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
142 chương
35 chương
7 chương
64 chương
614 chương
555 chương