Bầu trời đêm

Chương 62 : minh quân

“Có chuyện gì vậy?!” Tề Nhĩ Đức · Phùng cau mày “Điều chỉnh lại màn giám sát vừa cắt xem lại đi, Thiệu Hành dù gì cũng là đội trưởng lực lượng an ninh, luận về vấn đề chỉ huy hay chiến đấu độc lập đều không phải nói chơi, trên Bạch Lang Hạm này có mấy người không rên một tiếng mà trói hắn lại chứ? Đùa giỡn cái gì vậy! “ Giám sát viên cũng không dám nhiều lời, lập tức luống cuống tay chân chỉnh lại đoạn cắt bỏ giám sát vừa rồi. Thấy trên màn hình Thiệu Hành đầu tiên là bị gọi lại nói vài câu, tiếp theo một số đội viên an ninh ở cổng bay vị trí số 7 bị điều khỏi, sau đó giám sát nhấp nháy một lúc, hẳn là bị can thiệp, màn hình hiển thị ở Trung tâm Chỉ huy chính lúc này bị thay đổi. Bất quá hình ảnh giám sát thực tế cho thấy sau khi rung chuyển, Thiệu Hành thực sự bị một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen chế trụ lại trong ba chiêu, ngay lúc cổng an ninh được mở liền nhảy ra ngoài. Còn về người đàn ông cao lớn là ai thì… khỏi nói cũng biết. Toàn bộ Trung tâm Chỉ huy rơi vào im lặng chết chóc, ngay cả Sở Tư cũng không nghĩ ra được con mẹ nó bịa ra chuyện vô nghĩa nào để tẩy trắng tên bắt cóc họ Dương đây. Một lúc lâu sau, Tề Nhĩ Đức · Phùng và hai phó quan chỉ huy khác mới vừa cầm quyền hạn ký tự B cùng nhìn Sở Tư, “Trưởng quan, chúng tôi có phải hoa mắt rồi không…” Các người sao không mù luôn đi… Sở Tư bực mình nghĩ. Trong thâm tâm, anh muốn trước mặt mọi người đem Tát Ách · Dương trói lại đánh cho một trận, trên mặt vẫn không biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào. Anh cau mày nhìn chằm chằm cổng bay số 7 đóng mở trên đoạn video giám sát một lúc, vỗ vỗ giám sát viên nói: “Phát lại lần nữa.” Khi giám sát viên điều chỉnh video, anh quay đầu liếc nhìn Tề Nhĩ Đức · Phùng và hai phó quan chỉ huy, rồi nói: “Không hoa mắt, tôi đã nhờ hắn tìm Thiệu Hành, nhưng không ngờ hắn lúc này còn muốn pha trò công khai ”. Mấy người khác: “…” Vào lúc này, nếu Sở Tư không phải cấp trên của bọn họ, bọn họ đại khái sẽ mở miệng mắng chửi rồi. Càng là loại thời điểm này, thì càng phải bình tĩnh, càng phải tiết chế. Sở Tư chỉ vào đoạn video được phát lại nói: “Nhìn xem, biểu cảm của hai người này thực sự là bị ép buộc sao? Tôi bắt đầu từ việc này, phương thức của Dương tiên sinh quả thực có vấn đề, nhưng không thể nói là hành vi có mục đích. Sợ mọi người nghĩ lung tung nên giải thích vài câu, nếu không đã trực tiếp kết thúc chủ đề trong một câu rồi.” Tề Nhĩ Đức · Phùng, hai phó quan chỉ huy, và cả giám sát viên gần như dán mắt vào màn hình, nhưng thành thật mà nói thì… Ở cái loại góc độ giám sát này thì con mẹ nó nhìn thấy biểu cảm ở đâu chứ? ? ? Vẻ mặt của bọn họ vẫn cổ quái như cũ, có chút do dự muốn nói lại thôi. Sở Tư suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên chỉ vào màn hình lớn nói thêm: “Nhìn cái gì vậy? Đây là lý do tôi yêu cầu đồng bộ hóa bản đồ sao Long Trụ.” Dù sao khi nói những lời bậy bạ thuận miệng nói thêm hành vi và hiện tượng trước đó, cưỡng ép lôi kéo quan hệ, làm cho lời nói bậy bớt mù quáng hơn. Bằng cách đánh lừa hai câu cuối một cách khó hiểu như vậy, một số người dễ bị dao động thường bị thuyết phục như thể họ hiểu. Tất nhiên, cũng có những loại chày gỗ như Tề Nhĩ Đức · Phùng. Tề Nhĩ Đức · Phùng: “Lý do gì?” Sở Tư: “…” Quỷ mới biết mẹ nó là cái lý do gì. Nhưng Sở trưởng quan, với tư cách là một người đàn ông quanh năm nói dóc, có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Anh kiềm chế được biểu cảm trên mặt mình ngay cả khi không nói nên lời, ở trong trạng thái có chút nóng nảy, lộ ra vẻ “Tôi đã nói như vậy, tại sao còn không hiểu?” Khi anh tỏ ra đặc biệt đúng lý hợp tình, người đối diện sẽ vô thức ngẫm nghĩ “Chẳng lẽ tôi thực sự nghĩ sai rồi?” Lúc này Sở Tư lại lên tiếng, hỏi ngược lại: “Ông nghĩ biểu đồ sao Long Trụ này từ đâu mà có?” Tề Nhĩ Đức · Phùng sửng sốt, lần này không cần giải thích thêm, “Dương tiên sinh tìm người làm ra bản đồ sao này?” Sở tư trong lòng tự nhủ, lão tử xem trời chặn người rốt cuộc quen tay luôn rồi, anh chế nhạo nói: “Hắn tự mình làm ra, lúc đó tôi đem vé cho người Huấn Luyện Doanh, hắn là một người toàn năng, thực sự không ai có thể làm được. Ông hẳn đã tính toán xem bản đồ sao này có thể rút ngắn thời gian giải cứu cả hành tinh đến mức nào rồi, để người có năng lực lại có tâm lên Bạch Lang Hạm tiến vào khu trung tâm, nhàn rỗi đến không có việc gì làm đi trói Thiệu Hành?” Nhờ thực tế Tát Ách · Dương luôn làm những việc rất phi thường, không phải tư duy mà người thường có thể lường trước, cho nên dùng tư duy của người thường để giải thích, ngược lại có thể vớt hắn ra khỏi vòng tạo phản. Mọi người vừa nghe, đúng là vậy thật, đều đã vào khu văn phòng trung tâm Bạch Lang Hạm, có thể ở trong cùng một văn phòng với trưởng quan quyền hạn tối cao nhất Tòa nhà an ninh, còn trói Thiêu Hành làm gì? Nếu muốn trói thì cũng nên trói Sở Tư ban lộc ngay cạnh kìa. Đương nhiên loại hoạt động tâm lý này không thể nói ra. Sở Tư đảo mắt nhìn xung quanh, đọc biểu hiện của mọi người, cuối cùng giọng điệu đều đều: “Tôi chỉ để Dương tiên sinh và Thiệu Hành cùng đi bàn bạc chuyện khác.” Rốt cuộc thì trước kia hai phó quan chỉ huy đã tách khỏi Sở Tư mà đến các văn phòng khác nhau, không như Tề Nhĩ Đức · Phùng thích tìm chết, vừa nghe Sở Tư nói đã hiểu ngay dù tình hình thực tế có như thế nào thì Dương tiên sinh cũng ở đây, không có vấn đề gì, và sẽ không có vấn đề nào được phép xảy ra. Cả hai dựa bậc thang leo xuống mà gật đầu, ngay khi họ định đáp lại, Tề Nhĩ Đức · Phùng chày gỗ lại đến nữa. Ông già suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như vậy, chúng ta kết nối với kênh liên lạc của đội trưởng Thiệu Hành một chút đi.” Vừa nói, ông vừa quay đầu liếc nhìn hai vị phó quan chỉ huy, nói: “Như vậy hai vị phó quan chỉ huy mới có thể yên tâm.” Hai người chỉ huy: “…” Lỗ tai nào của ông nghe thấy chúng tôi nói không yên tâm? ! Sở Tư đau não, anh nhớ khi Thái Không Giam Ngục kỷ niệm 150 năm tạo thành, Tề Nhĩ Đức · Phùng cái ông già chày gỗ này đã phát video bài phát biểu của anh lên màn hình lớn trong Thái Không Giam Ngục mà không hề bị gián đoạn, vì chuyện này mà kéo thêm thù hận. Nếu có thể, anh muốn tống cổ lão già ra khỏi văn phòng như đã làm trước kia, nhưng tình hình lúc này thực sự không thể thổi bay ông ta được. Vẫn là cấp dưới, vẫn là tính cách chày gỗ như vậy, muốn tiêu hao tuổi già của ông ta quả thật không dễ dàng chút nào, nhưng hễ thay đổi chỗ đều muốn bị đá xuống đài. Sở Tư thầm nói: Tôi thực sự là một minh quân. Sau khi nhận được mệnh lệnh, người phụ trách liên lạc thử kết nối với kênh liên lạc của Thiệu Hành. Dưới loại tình huống này, tất cả các liên kết đều là kênh công khai, tính bảo mật cao hơn nhiều so với các kênh riêng tư để không bị người khác chặn. Trong khi chờ kết nối, Sở Tư dọn xong biểu cảm và thần kinh căng cứng của mình, sẵn sàng dọn dẹp tình hình ở phía đối diện. Thật bất ngờ, vào thời điểm kênh được kết nối, khuôn mặt được phản chiếu trên màn hình ba chiều thực sự đúng là Thiệu Hành. Tề Nhĩ Đức · Phùng nói, “Thiệu đội, Trung tâm Chỉ huy vừa nhận được cảnh báo an ninh, cổng số 7 tạm thời mở, các người tính làm gì?” Thiệu Hành cười gượng một tiếng, nói: “Du lịch” Tất cả mọi người: “…” Sở Tư thầm nghĩ có thể bịa ra chuyện vô lý nào còn nực cười hơn thế này nữa được không? Đội trưởng Thiệu Hành bị lừa bán không biết là bị Tát Ách · Dương đe dọa hay tạm thời đạt được một sự hòa giải nào đó, sau khi nói nhảm nhí xong lại tiếp tục: “Đùa chút thôi mà, tôi cùng Dương tiên sinh ra ngoài xử lý chút chuyện, sẽ về sớm thôi.” Nghe anh ta nói như vậy, suy nghĩ trước kia của những người khác chỉ có thể bị nghẹn trở về —— Người nghi bị trói có thể kết nối liên lạc bình thường, còn nói đùa, xem ra tay vẫn có thể cử động không bị trói nên tạm thời không có vấn đề gì. Sở Tư ở đầu bên này gật đầu với hắn, nói: “Vất vả hai người đi một chuyến.” Ngay sau khi một cuộc trò chuyện như vậy xuất hiện, nghi ngờ đều biến mất. Bên cạnh đó, từ xưa đến nay cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*, Trung tâm Chỉ huy vẫn phải sử dụng bản đồ Long Trụ của Tát Ách · Dương. *Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Trước khi liên lạc cắt đứt, Sở Tư nói thêm, “Tôi lát nữa về văn phòng tìm các người.” ****** Trong biển sao mênh mông, một chiếc phi cơ màu bạc lặng lẽ lướt qua với ánh sáng lạnh lẽo. Đây là một chiếc máy bay cứu hộ, thoạt nhìn trông lớn hơn một chiếc máy bay chiến đấu một người, nó có cabin rộng. Bên trong cabin, máy truyền tin đặt trên bàn rung chuyển, màn hình nổi ba chiều lơ lửng trên đó đột ngột nhấp nháy và tắt hoàn toàn. Thiệu Hành, đội trưởng đội an ninh trẻ tuổi ngồi ở tư thế nghiêm chỉnh, mắt vẫn dừng trước nơi vừa chiếu màn hình ba chiều, anh vẫn chưa định thần lại: “Hình như tôi nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi trong lời nói vừa rồi của trưởng quan thì phải, cho nên con mẹ nó có đúng là anh ta nói anh tìm tôi không?” Anh hỏi xong lời này đợi một lúc, nhưng không nghe thấy một phản ứng nhỏ nào. Thiệu Hành “Fuck” một tiếng thật thấp, một bên nói một bên điều khiển hướng đi: “Anh trói tôi lại còn nhờ tôi giúp anh lái máy bay, bản thân thì lười biếng dựa vào cửa sổ hóng gió phớt lờ câu hỏi của tôi, thứ cho tôi nói thẳng, Dương tiên sinh, anh quả thực là một kẻ khốn nạn đẳng cấp đấy.” Tát Ách · Dương đang ngồi trên bệ cửa sổ được xử lý đặc biệt với một đầu gối gập lại, nghe vậy nguyên bản là mặc kệ. Cuối cùng không biết hắn lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên lười biếng trả lời: “Cám ơn vì lời khen.” Thiệu Hành: “…” Mẹ nó sao câu trả lời giống Sở trưởng quan vậy. Anh quay đầu lại liếc nhìn Tát Ách · Dương lần nữa, vẻ mặt khủng khiếp nghĩ: Cảm giác đau thương giống như nhục nhã mất chủ quyền quốc gia chết tiệt này, thật mẹ nó kích thích! Lại sau một lúc lâu, Thiệu Hành nói: “Được rồi, đã chuyển tiếp hai lần liên tục, sau đó làm gì nữa? Tôi thực sự hoài nghi anh có thể tìm được Bệnh viện Quân đội Bạch Ưng trong nhiều mảnh vỡ như vậy, dựa vào bản đồ sao và bước nhảy? Tìm từng mảnh vỡ? Nói thật, tôi cho toàn bộ lực lượng an ninh ra ngoài, mỗi người một chiếc máy bay chiến đấu, trải thảm qua, so với máy bay chúng ta nhảy tới lui xung quanh còn nhanh hơn nhiều.” Từ khi bị Tát Ách · Dương trói nhảy ra khỏi Bạch Lang Hạm đến giờ, Thiệu Hành cảm thấy người đàn ông này quá điên rồi, tự sát còn muốn lôi người không thù không oán như anh theo nữa chứ! Sau lại phát hiện ra bên kia thực sự có mang theo một chiếc máy bay nén, anh thậm chí còn cảm thấy Dương tiên sinh là một kẻ mất trí —— Mẹ nó có máy bay bay còn không sớm mang ra một hai phải dùng nhảy làm gì? ! Chỉ cần chúng ta trì hoãn thêm vài giây nữa sẽ vĩnh viễn trở thành rác vũ trụ con mẹ nó có biết không? Vốn dĩ đã lên máy bay, việc đầu tiên muốn làm chính là hung hăng đánh một trận với Dương tiên sinh này, nhưng khi nghe câu sau, anh đã đổi ý. Vị Dương tiên sinh này nói rằng mục đích của hắn là tìm đến Bệnh viện Quân đội Bạch Ưng, kéo Thiệu Đôn trở lại Bạch Lang Hạm, ngay lập tức, ngay lập tức, càng sớm càng tốt. Hợp tác tốt thì mọi người đều vui vẻ, không hợp tác thì trực tiếp ném máy bay đi. Lúc đó Thiệu Hành đã cùng kẻ bắt cóc Dương bắt tay giảng hòa cấu kết làm chuyện xấu: “Hợp tác! Anh muốn hợp tác với cha tôi?! Nhưng… tại sao anh phải trói tôi? Ý tôi là trói tôi có lợi ích gì đâu?” Tát Ách · Dương lúc ấy cũng lười cho anh một cái liếc mắt, thản nhiên nói: “Không tìm anh làm sao tôi biết trông ông ta như thế nào mà tìm?” Thiệu Hành lúc này mới im lặng: “…” Tổ tông à, anh mẹ nó ban ngày ban mặt ở căn cứ Tòa nhà An ninh chơi trò bắt cóc, liều mạng bị truy nã, chỉ là muốn tìm người nhận mặt sao? Anh sao lại không biết điều như vậy?