Bầu trời đêm
Chương 58 : chỗ ở
Tuy rằng hiện giờ Bạch Lang Hạm trông rất phô trương, nhưng theo một khía cạnh nào đó, nó là một cái thùng rỗng, bởi vì chỉ có một bộ phận người thức tỉnh, hơn nữa bộ phận này còn rất nhỏ.
800.000 máy bay chiến đấu một người ban đầu được lực lượng an ninh và đội cảnh vệ sử dụng, nhưng thực tế chỉ sử dụng ít hơn 3.000 chiếc.
“Tình hình trước mắt là như vậy, lực lượng an ninh đã được tổ chức lại, 2.166 người thức tỉnh được tổ chức thành 3 đội, 2 đội bay luân phiên tuần tra, sẵn sàng tiến vào trạng thái chiến đấu và phòng thủ bất cứ lúc nào. Ngoài ra còn có một đội cảnh vệ bên kia điều động qua 500 người.” Đây là quy mô lực lượng an ninh hiện tại Thiệu Hành giới thiệu cho Sở Tư.
Thành thật mà nói, nếu đụng phải dân du cư hoặc một số quân đội quy mô nhỏ của tiểu hành tinh nào đó, có lẽ nếu đánh một trận có thể có cơ hội chiến thắng, nếu vận số xúi quẩy gặp phải đại quân, thì kết quả đại khái là chó rượt chuột.
Mà bọn họ là chuột.
Không tính những người này, thì còn dư lại khoảng 400 cảnh vệ, một số ít nhân viên của Tòa nhà An ninh và một bộ phận người dân.
Những cảnh vệ đó ban đầu được chia thành nhiều tiểu đội khác nhau, chia ra đi theo một số văn phòng trong Tòa nhà An ninh, hiện giờ tất cả đều được hợp nhất và tổ chức lại, chủ yếu phụ trách bảo vệ an toàn các khu vực khác nhau bên trong Bạch Lang Hạm.
Về mặt khách quan, 3000 người cộng lại là một con số nhỏ, nhưng đối với Sở Tư thì đã vượt xa mong đợi rồi.
Trong một thành phố khổng lồ như Phỉ Thúy Cảng, mà chỉ có vài chục người thức tỉnh đang tập trung ở nơi ẩn náu. Trong khi đó, tỷ lệ người tỉnh ở phía Tòa nhà An ninh thì cao một cách đáng kinh ngạc.
Bữa ăn bị gián đoạn của Sở Tư và Tát Ách · Dương cuối cùng cũng được tiếp tục ở Bạch Lang Hạm.
“Thật ra khu sinh hoạt bên kia phong phú hơn ở đây một chút.” Tề Nhĩ Đức · Phùng nói khi nhìn vào đĩa ăn trên bàn.
Sở Tư xua tay: “Không sao cả, miễn không phải thuốc dinh dưỡng là tốt rồi.”
Khu vực sinh hoạt bên kia có chức năng hoàn thiện, vật tư phong phú, có thể coi chỗ đó như một quả đào nhỏ của Bạch Lang Hạm, chủ yếu cung cấp cứu viện cho người dân trên tàu. Không có người làm biếng trong thảm họa, những người dân này chia sẻ rất nhiều vật tư duy trì sinh tồn, cũng là một bộ phận không thể thiếu.
Nhân viên trong Tòa nhà An ninh phần lớn đều xuống khu đó. Khu văn phòng gần như sao chép thiết kế bên trong Tòa nhà An ninh, cho nên Sở Tư cũng có văn phòng riêng ở vị trí trung tâm khu văn phòng này, hơn nữa cấu trúc bên trong văn phòng cũng giống như nguyên bản —— Văn phòng là một phòng xép, bên trong có phòng khách và phòng ngủ.
Trước kia ở Tòa nhà An ninh, khi gặp phải việc cấp bách cần phải xử lý suốt đêm, Sở Tư luôn ngủ lại trong văn phòng.
Nơi anh và Tát Ách · Dương đang ở chính là bản sao của văn phòng gốc.
Sở Tư liếc nhìn về hướng phòng ngủ, nói: “Tôi vừa phát hiện trong tủ có quần áo đã được xếp gọn hút chân không, nếu tôi không nhầm, chắc là quần áo trong tủ ban đầu của tôi.”
“Chúng ta không thể đoán được mình sẽ ở lại Bạch Lang Hạm bao lâu, cho nên trước khi rời đi, chuyển một số thứ trong Tòa nhà đến đây, ngài xem, không phải rất hữu ích sao?”
Sở Tư gật đầu, “Cảm ơn. Đúng rồi, trước đó ông có nói Quân đội, Tổng Lĩnh Chính phủ và Tòa nhà An ninh hợp nhất? Tình huống hai bên kia bây giờ như thế nào rồi?”
Chính quyền của Thiên Ưng γ tinh về cơ bản nằm trong tay Quân đội, Chính phủ và Tòa nhà An ninh, ban đầu chỉ có hai bên là Quân bộ và Chính phủ, nhưng giữa hai bên luôn tồn tại xung đột và mâu thuẫn vốn dĩ rất khó hòa giải. Vì thế chuyển đổi giữa hai bên thông qua trung gian —— Tòa nhà An ninh.
Theo như lúc ban đầu khi Tòa nhà An ninh được tạo thành, nó thực sự nên được coi là một bộ phận của Quân bộ, nhưng giai đoạn sau thì chỉ là một nửa.
Để tránh tình trạng hỗn loạn như loạn lạc 100 năm trước xảy ra lần nữa, ba đầu sỏ tối cao ra quyết sách hàng đầu là áp dụng mô hình phân quyền, Quân bộ bên kia do ba vị thượng tướng nắm quyền quyết định cao nhất, Tổng Lĩnh Chính phủ là hội nghị bàn tròn, Tòa nhà An ninh là một liên minh giữa các chấp hành quan của mấy văn phòng lớn.
Theo như Tề Nhĩ Đức · Phùng nói, chưa có vị thượng tướng nào trong số ba vị thượng tướng của Quân bộ thức dậy, quyền quyết định cao nhất hiện nay nằm trong tay hai trung úy đã tỉnh. Tổng Lĩnh Chính phủ nói chung cũng là một nửa thảm họa, có tổng cộng 12 bộ trưởng nắm quyền trong bàn tròn, hiện chỉ có 4 người tỉnh. Trước khi Sở Tư vào Bạch Lang Hạm, đại diện của Tòa nhà An ninh luôn là 3 phó chấp hành quan do Tề Nhĩ Đức · Phùng đứng đầu.
Trước đó ba bên đã tổ chức một vài cuộc họp, quyết định cử một tàu vũ trụ đi thu thập các mảnh vỡ hành tinh nằm rải rác với khả năng lớn nhất có thể, mượn hệ thống Long Trụ để xây dựng lưới, cố gắng kéo các mảnh vỡ lớn từ từ về trung tâm..
Đây chính xác là việc Bạch Lang Hạm đang làm bây giờ.
“Trưởng quan, trước tiên có nên đi thông báo với hai bên, người đại diện ra quyết định của Tòa nhà An ninh chúng ta sẽ thay đổi ngay lập tức không?” Tề Nhĩ Đức · Phùng hỏi.
Sở Tư suy nghĩ một chút nói: “Không vội, cứ từ từ thôi, còn một số việc phải giải quyết.”
“Hả?” Tề Nhĩ Đức · Phùng thắc mắc hỏi.
“Chờ đến khi trạng thái tĩnh điện của Thiên Nga Đen biến mất cái đã.”
Kể từ khi Thiệu Hành nói đến tình huống của Thiên Nga Đen, Sở Tư liền có cảm giác mờ mịt, luôn cảm thấy có một số việc liên quan không rõ ràng với Quân bộ.
“Được rồi, khoảng một giờ nữa có thể vào khoang Thiên Nga Đen, đến lúc đó Bạch Lang Hạm cũng nên được kết nối với mảnh vỡ hành tinh ngài đã ở trước đó rồi.” Tề Nhĩ Đức · Phùng suy nghĩ một lúc, lại nói: “À, đúng rồi, thông tin danh tính của Dương tiên sinh sẽ được thêm vào cơ sở dữ liệu, vậy là xong, trưởng quan ngài nghỉ ngơi trước đi, đến giờ tôi lại đến.”
Sở Tư gật đầu.
Lão Phùng bước ra khỏi cửa, lại nhớ ra gì đó quay đầu lại.
“Có vấn đề gì sao?” Sở Tư sửng sốt.
Lão Phùng nói: “Nhìn đầu óc tôi này, suýt thì quên mất, còn chưa xếp chỗ cho Dương tiên sinh, khu sinh hoạt bên kia còn rất nhiều chỗ trống, để Kiệt Ngân ——”
Ông ta chưa kịp nói xong, Sở Tư đã vung tay lên nói: “Không cần.”
Loại thành phần nguy hiểm như Tát Ách · Dương không nên để hắn ở trong đám đông, an toàn nhất vẫn nên để dưới mí mắt mình, miễn cho hắn làm chuyện dọa đến đám người thề rằng hắn là người nghiêm nghị giỏi giang.
Sở Tư nhẹ giọng nói: “Không cần tìm nơi khác, hắn ở chỗ này.”
Lão Phùng ngây người chớp mắt: “Ở đâu?”
“Tôi ở đây,” Sở Tư nói, “anh ta ở trong văn phòng tôi là được”.
Ngoài cửa, Kiệt Ngân, Thiệu Hành và lão Phùng, những người chuẩn bị đi qua xem tình hình: “???” Chuyện gì vậy?
Tác giả có chuyện muốn nói:Nếu bạn bị nhốt như một chó, trước tiên bạn sẽ ra tay như thế nào? ngày mai tiếp tục ~ Chúc ngủ ngon
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
15 chương
8 chương
67 chương
26 chương