Bầu trời đêm
Chương 25 : thiếu niên ở đầu tường
Thật không may, món quà gặp gỡ mà Sở Tư tặng cho cha nuôi Tưởng Kỳ là dấu giày in trên mặt.
Cũng may trước khi anh rơi xuống đất, Tưởng Kỳ đột nhiên nhớ ra mình lần này ra cửa không quên mang theo vòng tay, ông tạm thời mở thiết bị chống trọng lực nhúng trong vòng tay, giảm xóc trong một giây, lúc này mới khiến cho bàn chân không dẫm quá mạnh. Tránh kết quả mất mặt đi gặp người khác với nửa khuôn mặt sưng tấy.
Cách gặp gỡ này thực sự không quá vui vẻ, ít nhất Sở Tư đơn phương cho rằng Tưởng Kỳ không trả lại anh đã là kỳ tích. Nếu ở trong trại trẻ mồ côi, dẫm lên mặt người khác chắc chắn sẽ bị trả thù, dù vô tình hay không cố ý.
Cho nên lúc ấy Sở Tư vừa rơi xuống đất liền lăn long lóc bò dậy, theo bản năng dựa ven tường lui hai bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Tưởng Kỳ.
“Bây giờ biết sợ rồi sao? Vừa rồi dùng mặt ta làm điểm hạ cánh nào có sợ đâu?” Tưởng Kỳ xoa lớp băng trên mặt, tức giận nói.
Khi đó, Sở Tư còn rất nhỏ, như một con mèo hoang đang xù lông. Bộ dáng ngẩng đầu nhìn chằm chằm không có nửa điểm uy hiếp, ngược lại làm Tưởng Kỳ buồn cười, nói: “Đừng trừng vậy chứ, mắt to thế không sợ bị lòi nhãn cầu ra à. Ôi, tiểu quỷ này thú vị ghê.”
Rất nhiều năm sau đó, mỗi lần nghĩ đến phản ứng của Tưởng Kỳ đêm đó, Sở Tư đều cảm thấy ông rất có bệnh, bị đạp vào mặt thú vị lắm à.
Sở Tư 8 tuổi khi đó thậm chí còn bị ông làm cho bối rối hơn, anh chưa từng nghĩ giẫm lên người nào đó sẽ nhận được đánh giá như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc nhiên lại có chút mờ mịt.
Khi hoàn hồn, anh đã được Tưởng Kỳ bế lên quay về phía con hẻm. Người già đầu rồi, mà một đường đi miệng vẫn không nhàn rỗi, trêu chọc Sở Tư: “Nhóc có phải nên nói một tiếng cảm ơn với ta không nào?”
Sở Tư: “…”
Anh lớn thế này rồi, chưa ai từng nói với anh rằng phải nói lời cảm ơn nếu dẫm lên mặt ai đó.
Tưởng Kỳ lại nói: “Nếu không phải ta ở dưới, hôm nay rơi xuống đất chẳng phải sẽ trở thành gáo dưa hấu nát sao hả.”
Sở Tư suy nghĩ một chút, cảm thấy người đàn ông này đang uy hiếp mình.
Anh chưa bao giờ nói chuyện với mọi người vào thời điểm đó, chỉ có ba cảm xúc dành cho tất cả các sinh vật sống —— cảnh giác, chán ghét, lạnh nhạt.
Anh cứng đờ nhìn Tưởng Kỳ hồi lâu, không có ý định mở miệng. Khi rẽ vào ngã tư thấy Tưởng Kỳ đang đi về phía cổng trại trẻ mồ côi, anh giãy giụa gần như đá Tưởng Kỳ lần thứ hai.
Sau đó, để cứu nửa mặt còn lại, Tưởng Kỳ tạm thời thay đổi lộ trình đưa Sơ Tư trở lại khách sạn nơi ông dừng chân ở Tây Tây Thành. Vào sáng sớm còn đang ngái ngủ bắt được Sở Tư đang cố gắng trốn trên sân thượng lần thứ hai, trấn an một câu: “Oắt con, sân thượng này cao 170 tầng, nếu thực sự nhảy xuống, ta phải dùng cái xẻng đi xúc mi, rất khó coi.”
Sau đó nữa, ở trại trẻ mồ côi với vô số con mắt cuối cùng vẫn tìm đến cửa. Tưởng Kỳ có lẽ hơi mù quáng, trên khuôn mặt vô cảm của Sở Tư nhìn ra ánh mắt trông mong, liền làm một loạt thủ tục nhận con nuôi, kéo anh ra khỏi vũng lầy sau tám năm.
Mấy năm chung sống với Tưởng Kỳ quả thật không có gì thú vị, bởi vì Tưởng Kỳ quá bận rộn, một khi ông làm việc liền có chút điên, không quản ngày đêm, không biết mệt mỏi.
Nhưng đó vẫn là những ngày tháng yên bình và thoải mái nhất trong sáu mươi năm của Sở Tư. Anh học tất cả những thứ có thể học được, dần dần nói nhiều hơn. Tưởng Kỳ thỉnh thoảng dành thời gian rảnh sẽ kể cho anh một số kinh nghiệm trong quá khứ, thú vị hoặc ly kỳ.
Đó có lẽ là cuộc sống duy nhất mà Sở Tư sống đúng với tuổi của mình, điều duy nhất không quá tuyệt vời là cơn đau đầu của anh vẫn tồn tại, mỗi khi phát tác, đều hận không thể đập vỡ hộp sọ của mình. Xuất phát từ tâm lý nhất định, Sở Tư mỗi lần đều cố gắng chịu đựng, không muốn để cho Tưởng Kỳ thấy một chút vấn đề.
Anh vốn tưởng rằng cuộc sống cứ tiếp tục như vậy, dè dặt ước tính cũng phải trăm năm, nhưng không ngờ cuộc sống lại ngắn ngủi đến bất ngờ, sáu năm sau lại đột ngột kết thúc vì cái chết của Tưởng Kỳ.
Ông chết vào thời điểm vụ nổ trong nháy mắt, Sở Tư vẫn còn nợ ông một lời “Cảm ơn”.
Khi được gửi đến Viện điều dưỡng quân sự Bạch Ưng, Sở Tư trở lại trạng thái lúc tám tuổi gần như chỉ sau một đêm.
Hầu hết trẻ em trong Viện điều dưỡng Bạch Ưng là trẻ mồ côi của quân nhân, một số được cho là có xuất thân hoặc vấn đề đặc biệt.
Vì sự phức tạp của nhân sự, Viện điều dưỡng Bạch Ưng vẫn trông giống một xã hội thu nhỏ, nhưng nó không phải là kiểu trại trẻ mồ côi ở Tây Tây Thành.
Không ai ở đây coi chúng như những đứa trẻ bình thường, có vẻ như đang bồi dưỡng lực lượng dự bị quân sự đặc biệt từ trước.
Sở Tư lúc ban đầu không có khả năng tiếp thu phương thức quản lý của nơi này. Vào ngày thứ hai sau khi vào Viện điều dưỡng, anh được đưa đến phòng y tế để gây mê toàn thân, ngủ cả ngày. Sau khi thức dậy, anh thấy không có bất thường nào trên cơ thể.
Những trải nghiệm của anh trong trại trẻ mồ côi khiến anh rất cảnh giác với mọi người xung quanh. Vì vậy, anh đã bí mật chú ý trong một tuần, cuối cùng biết được rằng một máy theo dõi tình trạng sinh lý được cấy vào cơ thể anh, được cho là có thể báo cáo sức khỏe của họ bất cứ lúc nào.
Bất kể là có ý tốt hay ác ý, loại hành vi che giấu này chỉ chọc trúng vào điểm bùng nổ của Sở Tư. Cho dù có người chạm vào anh, anh sẽ cảm thấy có chút chán ghét, chứ đừng nói đến việc cấy thứ gì đó trong cơ thể mà không có sự đồng ý của anh.
Bởi vì vết thương đã được chữa trị, không có dấu vết. Phải mất vài ngày, Sở Tư cuối cùng cũng tìm ra chỗ máy theo dõi tình trạng sinh lý được cấy vào.
Anh chọn một buổi chiều, tìm thấy một con dao găm trong phòng lưu trữ vũ khí lạnh, lặng lẽ đi đến khu vườn thực vật phía sau phòng lưu trữ, nơi có một điểm mù ở góc tường.
Sở Tư dựa lưng vào tường, được bao phủ bởi những tán hoa hồng Fujimoto* lớn trên tường, ấn đầu dao găm vào cánh tay trái.
Mặc dù không thể nhìn thấy dấu vết, nhưng đầu lưỡi dao có thể cảm thấy hơi hơi cộm một chút.
Khi còn là một thiếu niên, khả năng chịu đựng đau đớn của Sở Tư cao hơn người thường rất nhiều. Trong khi quan sát chuyển động trong vườn thực vật, anh ấn dao găm vào da thịt, khi máu rỉ ra, anh thậm chí còn không cau mày.
Tay anh rất ổn định, có thể lấy mảnh kim loại mỏng ra chỉ bằng một cái vuốt nhẹ.
Ngay khi mũi dao găm vừa chạm vào mảnh kim loại, trên đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói lười biếng: “Chào buổi chiều, mới tới à.”
Âm thanh đó xuất hiện mà không hề báo trước, các ngón tay của Sở Tư run lên, lưỡi dao găm mỏng trượt ra, kéo theo một vết cắt lớn trên cẳng tay.
Máu ngay lập tức chảy ra.
Sở Tư đầy mặt không kiên nhẫn quay đầu lại, thấy một thiếu niên 15, 16 tuổi ngồi xổm trên đỉnh tường. Hắn có một đôi mắt rất đẹp, màu sắc gần như trong suốt, rũ mắt từ trên cao nhìn xuống, lộ ra một ngạo mạn cổ dày đặc.
Tóm lại, thiếu đánh cực kỳ.
Sở Tư phớt lờ hắn, liếc nhìn về phía sau, rồi di chuyển con dao găm của mình đem mảnh kim loại lấy ra.
Anh vô cảm siết chặt mảnh kim loại trong lòng bàn tay, khi thiếu niên nhảy khỏi tường, anh cầm con dao găm tùy ý vung vẩy, vẩy máu vào khuôn mặt thiếu niên.
Thiếu niên vừa mở miệng định nói gì đó đột nhiên nhướng mày. Hắn liếm giọt máu trên khóe miệng, cong mắt nhìn Sở Tư, dùng một loại biểu cảm không thể nhìn ra vui vẻ hay tức giận, “Cảm ơn vì đã chiêu đãi, thêm chút nữa được không?”
Bệnh thần kinh.
Sở Tư từ khóe mắt quét nhìn hắn, quay đầu với con dao găm rời đi.
Không lâu sau, anh nghe thấy tên của thiếu niên đó …
Hắn tên Tát Ách · Dương.
* Hoa hồng Fujimoto
<img alt="" src="https://static.8cache.com/chapter-image/22153/2020-12-10144522535.jpg" data-pagespeed-url-hash=3115315727 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
166 chương
12 chương
194 chương
2 chương
4 chương
95 chương
47 chương