Bầu trời đêm
Chương 10 : ra ngoài đi dạo
“27 năm?”
Biểu cảm kinh ngạc trên mặt Tát Ách hoàn toàn không giống như đang diễn, Sở Tư lấy ra máy truyền tin, lật lại tin nhắn nghiêm túc kiểm tra thời gian.
Anh nhìn lại năm hiển thị ba lần, lúc này mới đứng thẳng dậy, chơi máy truyền tin trong tay đi về phía Tát Ách.
Sở Tư đứng trước mặt Tát Ách, máy truyền tin trong tay đột nhiên vừa trượt vừa xoay, anh xoay màn hình hiển thị tin nhắn về phía Tát Ách, nói: “Tin nhắn tuyên bố vượt ngục của anh xác thực gửi từ 27 năm trước, mà hôm nay 27 năm sau lại gửi một tin, hỏi tôi tại sao không trả lời.”
Tát Ách tức giận nói: “Tôi có bệnh à?”
Sở Tư: “Anh không có sao?”
Tát Ách: “……”
Thấy hai người sắp đánh nhau, Cây lau nhà đứng lặng lẽ trong góc, rồi lại khẽ xoay ghế ăn trước mặt, dùng lưng ghế che người đi, làm giảm cảm giác tồn tại.
Tát Ách lại cười một tiếng, lắc đầu nói: “Được rồi, trưởng quan định đoạt, tôi miễn cưỡng có chút bệnh, nhưng hai tin nhắn chỉ cách nhau một ngày, có thể là một ngày rưỡi, nói ngắn gọn là không quá hai ngày.”
Sở Tư: “Xem ra siêu tín hiệu vũ trụ không chỉ không thích anh, nó đại khái có mối thù giết cha với anh cũng nên.”
“Để tôi xem nào.” Tát Ách giơ tay định chạm vào máy truyền tin của Sở Tư.
Sở Tư nhướn mày, ném lại vào túi quần trước khi bị chạm vào.
“Phòng bị nặng quá đó, thân ái.” Ngón tay Tát Ách dừng một chút, lại lần nữa trở lại cạnh bàn, giống như đang đánh đàn mà gõ hai cái: “Khi tôi gửi tin nhắn cho anh, tôi mới vừa chuyển tiếp hai lần, vừa tìm thấy một nơi để đặt chân, kết quả ngay khi tôi cất máy truyền tin thì thấy khối đất đang bay về phía hố đen như điên, có vẻ như dòng thời gian xung quanh nơi đó so với anh có hơi ——”
Hắn giải thích được một nửa, đột nhiên nhớ ra gì đó liền cau mày lại, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, nói tiếp: “Hơi quá một chút.”
Thực ra trước khi Tát Ách nói, Sở Tư đã đoán là do lỗ đen ảnh hưởng.
Mặc dù chênh lệch thực sự lớn đến không ngờ, nhưng không có lời giải thích nào hợp lý hơn, biến động dòng chảy thời gian là việc hết sức bình thường trong vũ trụ rộng lớn, Sở Tư không quá quan tâm, một bên bước đến lồng sắt, một bên thuận miệng hỏi: “Vậy cuối cùng anh vượt ngục khi nào?”
Tát Ách còn chưa trả lời, tù nhân trong lồng sắt đã nói trước hắn: “Ngày hành tinh nổ tung”.
Sở Tư nhịn không được quay đầu lại nhìn gã.
Tát Ách mở ra tay: “Hang ổ bị nổ nên tâm trạng không tốt, ra ngoài đi dạo là chuyện bình thường mà.”
Sở Tư: “…”
Cây lau nhà: “…” Đi dạo?! Đại lão à, ngài có còn nhớ mình là tù nhân không vậy?
Loại người như Tát Ách khi nói hươu nói vượn cũng không chớp mắt lấy một cái, nói chuyện với hắn chẳng khác gì tự hành hạ mình.
Sở Tư vẫy vẫy tay, không thèm quan tâm đến hắn nữa, quay đầu lại gõ vào bên cạnh chiếc lồng, nói: “Cảm ơn vì câu trả lời của anh, nhưng nếu anh có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Thái Không Giam Ngục, vậy thì càng cảm động hơn nữa.”
Khi anh nói, duỗi tay chạm vào vòng hắc kim trên cánh tay tù nhân.
Vòng hắc kim bị anh chạm vào đột nhiên sáng lên, bên cạnh lặng lẽ xuất hiện tên tên tù nhân.
Sở Tư nhìn lướt qua, tiếp tục nói: “Kha Đốn · Lai Tư Đặc, ồ —— Anh là Kim Ô Nha* của Tây Tây Thành.”
*Kim Ô Nha: con quạ vàng
Cái tên “Kim Ô Nha của Tây Tây Thành” từng là bóng ma tâm lý các quan chức trên kim tự tháp quyền lực của tinh cầu Chính Quyền, gã từng gây chấn động trong Tòa nhà Hành chính liên hợp, viện điều dưỡng Bạch Ưng* do Quân đội trực tiếp quản lý và ở mấy ngân hàng thành phố nữa, liên tiếp tạo ra hỗn loạn, trước đó đã giết chết một thượng tướng, sau là bốn quan chức cấp cao nổi bật, không dưới hai mươi quan chức cấp trung.
*Bạch Ưng: đại bàng trắng
Vài lần hỗn loạn đó đều tập trung trong cùng một tuần, làm người ta không thể đối phó kịp thời.
Sau tuần đó, tinh cầu Chính Quyền đã trải qua một cuộc cải tổ lớn, vì thiếu các quan chức phụ trách, một số dự án toàn cầu đang diễn ra đã bị trì hoãn hoặc đình chỉ, dẫn đến tình trạng cực kỳ hỗn loạn trong hai năm đó.
Một số người nói đó là sự kết thúc của một âm mưu và khởi đầu của một âm mưu khác, các tập tin về sự cố “Kim Ô Nha” sau đó đã trở thành các tập tin được mã hóa cấp 9, người dân bị nhầm lẫn vì các báo cáo khác nhau, còn chưa làm rõ tình hình cụ thể đã bị những việc khác thu hút sự chú ý.
Những gì mọi người có thể thấy là sau “Sự cố Kim Ô Nha”, một nhóm các quan chức trẻ đã được đưa lên.
Sở Tư cũng vào năm đó bước vào Tòa nhà An ninh.
Phản ứng của tù nhân với cái tên “Kim Ô Nha” hơi phức tạp, một mặt gã cau mày trông có vẻ thiếu kiên nhẫn, mặt khác lại thường xuyên nâng cằm thể hiện sự kiêu ngạo vi diệu.
Gã cắn da chết trên đôi môi nứt nẻ một lát, khàn khàn mở miệng, nhưng không trả lời câu hỏi của Sở Tư: “Đừng ở trước mặt tao gọi cái tên đấy, rất phiền.”
Sơ Tư bình tĩnh nhìn gã một lúc, giơ tay ấn vòng hấp thụ âm thanh ở cổ gã. “Rất xin lỗi, tôi thích một câu trả lời đi thẳng vào vấn đề, không quá thích nghe người khác phàn nàn những chuyện râu ria vớ vẩn.”
Nói xong, anh dùng ngón tay cái chạm vào miếng kim loại, ánh sáng xanh của vòng hấp thụ âm thanh chuyển trở lại màu đỏ trong một giây, lại bị khóa.
Kim Ô Nha: “…”
Gã trừng mắt nhìn Sở Tư không tiếng động rít gào: ** bố mày!
Sở Tư sát vào một tí, bịt mũi, nhìn chằm chằm vào Kim Ô Nha từ trên xuống dưới với đôi mắt nhợt nhạt, vẫn bình tĩnh quá mức: “Thật đáng tiếc, cha tôi đã qua đời rồi, tôi không chắc liệu anh có muốn thực hiện ý tưởng này không, nhưng tôi không ngại gửi anh đến gặp ông ấy đâu. “
Kim Ô Nha: “…”
Một khi đã nếm trải mùi vị được giải phóng, sẽ trở nên cực kỳ khó khăn để bị hạn chế một lần nữa, không hề dễ chịu chút nào, như thể tim gan bị cào xé.
Kim Ô Nha âm thầm mắng tám đời tổ tông Sở Tư, cuối cùng khuất phục, đảo mắt, trợn trắng mắt hướng Sở Tư gõ vào lồng sắt: Tao sai rồi.
Sở Tư cười, một lần nữa giải phóng vòng hấp thụ âm thanh.
Kim Ô Nha có ý định phun máu lên mặt anh trước tiên, nhưng tưởng tượng đến việc lại bị tĩnh âm, chỉ có thể bóp mũi nhịn xuống, nói: “Vị kia……… Sau hôm Dương vượt ngục, nơi này xảy ra hỗn loạn, phó ban quản lý và cảnh ngục bị đánh lén, tất cả bị nhốt vào phòng giam số 1, mà bọn tao bị lũ chó cái kia bật chế độ sốc sinh lý, khi mở mắt ra đã ở trong lồng sắt rồi. “
Sở Tư nhíu mày: “Phòng giam số 1 đã đầy rồi, không bị tắc sao?”
“Không bị tắc, bởi vì những người bên trong đã được thả ra rồi, sói xám Tái Đặc và các cháu của ông ta.” Kim Ô Nha trào phúng nói: “Đánh lén cảnh ngục và mở khu vực nhà giam số 1 đều là mệnh lệnh của một người… “
“Ai?” Sở Tư hỏi.
Kim Ô Nha: “Mày.”
Sở Tư sờ sờ vành tai, lại híp mắt nói: “Có phải tôi nghe nhầm không, anh nói ai?”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
15 chương
8 chương
67 chương
26 chương