Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 6 : Cô ơi, anh ấy cử động lần thứ ba rồi. cô đi đâu là anh ấy xoay về hướng đó.

Dịch: Quyên *** Lục Phồn Tinh và Giản Chấn bốn mắt nhìn nhau. Biết không thể tiếp tục thu mình được nữa, cô nhấc chân đi ra khỏi góc khuất. “Chào mọi người, tôi họ Lục, là giáo viên dạy phác họa hôm nay của các bạn.” Lục Phồn Tinh bước nhanh lên bục phòng vẽ, mỉm cười giới thiệu bản thân với các học viên. Ánh mắt tất cả mọi người lập tức tập trung vào cô. Các cô gái tò mò quan sát cô giáo trẻ cùng tầm tuổi vào họ, nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô nở nụ cười tự tin phóng khoáng, không khỏi khiến người ta cảm thán không hổ là người học mỹ thuật, khí chất thật sự quá tuyệt. Một cô gái có khuôn mặt non nớt thấp giọng nói với bạn mình: “Wow, cô giáo là người đẹp nhá!” Lục Phồn Tinh không nghe thấy lời khen của học sinh bên dưới, cô tập trung làm sao giảng giải khái niệm cơ bản về phác họa hình thể người một cách thông tục và dễ hiểu, để người mới học có khái niệm hội họa cơ bản. Cô mỉm cười nói: “Hôm nay, trước khi động bút, chúng ta làm quen với bản thân chúng ta trước đã. Cũng chính là thân thể của chúng ta.” “Làm phiền bạn người mẫu này đứng dậy.” Cô đưa ra yêu cầu với Giản Chấn ngay trước mặt mọi người. Giản Chấn lạnh lùng lườm cô một cái, xem như phối hợp mà đứng lên. “Chúng ta nhìn người mẫu này xem, mặc dù anh ta đang mặc quần áo, nhưng điều đó không cản trở chúng ta tưởng tượng xương cốt, đường cong cơ bắp, thậm chí là mạch máu,… dưới trang phục của anh ta.” “Không tưởng tượng được, cô ơi, có thể bảo anh ấy cởi quần áo ra không?’ Cô nàng vẫn luôn hoạt bát kia ngắt lời Lục Phồn Tinh, tức thì gây ra một loạt tiếng cười. Lục Phồn Tinh liếc nhìn khuôn mặt chẳng khác gì đang bị táo bón của Giản Chấn, đúng lúc anh ta cũng nhìn cô, như đang cảnh cáo: Không được làm bậy với thằng này! Lục Phồn Tinh cười nói: “Ngày tháng còn dài, mọi người đừng nóng vội, quần áo của giai đẹp tóm lại phải cởi từng thứ một…” Học sinh bên dưới đã vui đến nỗi không cầm chắc bút. Giản Chấn bất hạnh trở thành ‘đồ chơi’ của các cô gái, phản ứng của anh ta là hai tay ôm chặt lấy ngực, dáng vẻ cố sống chết bảo vệ sự ‘trong trắng’, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt buồn cười còn không quên nửa đùa nửa thật đe dọa những em gái kia: “Còn bảo tôi cởi nữa ngày mai tôi đi tìm bạn trai luôn.” “Đừng mà…” Các cô gái kêu lên thảm thiết. “Được rồi, mọi người coi chừng lại dọa người mẫu của chúng ta chạy mất bây giờ. Thời gian vui đùa kết thúc rồi. Chúng ta tiếp tục chủ đề ban nãy.” Lục Phồn Tinh kéo lớp học đi chệch khỏi quỹ đạo trở lại: “Trước khi múa bút, mời các bạn học quan sát trước, xác định tỉ lệ cơ thể đối tượng bạn muốn vẽ. Nói cách khác, chính là xây dựng một mô hình cơ thể cơ bản trong đầu các bạn. Một nghìn người sẽ có một nghìn tỉ lệ cơ thể. Chúng ta làm thế nào để lột bỏ phần máu thịt của con người, xác định tỉ lệ cơ bản của thân thể đây?” Học sinh bên dưới chăm chú lắng nghe, Giản Chấn trông thì thờ ơ, nhưng qua ngôn ngữ cơ thể không có động tác nhỏ nào của anh ta, thì nhìn ra được là anh ta cũng đang lắng nghe rất chuyên tâm. Lục Phồn Tinh liên tục biểu thị trên bảng đen: “Cơ bắp mỗi người lồi lõm có thể khác biệt tùy vào vóc dáng, nhưng xương cốt sẽ không thay đổi. Chúng ta có thể coi mỗi bộ phận trên cơ thể người là que diêm và điểm xương. Ở đây bổ sung một thuật ngữ chuyên ngành là điểm xương, nó là bước ngoặt trong cấu trúc hình thể. Chúng ta có thể nhanh chóng xác định được tỉ lệ cơ thể thông qua điểm xương. Không chỉ là thân thể, vẽ mặt cũng cần phải xác định tỉ lệ trước. Nếu các bạn thích vẽ tranh, tôi đề nghị các bạn đừng vội mong đạt được thành công mà từ bỏ tổng thể. Trước hết luyện tập tốt kiến thức cơ bản từng phần đã, rồi luyện tập tiếp đến tổng thể. Tiết học hôm nay, chúng ta thử vẽ khuôn mặt người mẫu này nhé!” Lục Phồn Tinh đứng bên cạnh Giản Chấn, chỉ vào các bộ phận trên mặt anh ta, dạy học sinh kỹ năng phác họa cơ bản. “Mọi người rất may mắn vì người mẫu của chúng ta hôm nay có tỉ lệ khuôn mặt gần như hoàn hảo. Khoảng cách trán, mắt, mũi, miệng, cằm của anh ta gần đạt tỉ lệ vàng, có khuôn mặt tỉ lệ vàng thường đối xứng và cân đối, phù hợp với gu thẩm mỹ của hầu hết mọi người. Không thể không nói, người có khuôn mặt kiểu này đều là con cưng của Chúa Trời.” Trước mặt mọi người, Lục Phồn Tinh nhìn Giản Chấn, kìm lòng không đậu bèn trêu đùa anh ta: “You are really a lucky guy.” (Anh thật sự là chàng trai may mắn.) Sự dí dỏm của cô khiến mọi người lại cười rộn ràng. Giản Chấn vẫn lạnh tanh, có điều nụ cười bên môi tiết lộ tâm tình vui vẻ của anh ta. Giảng giải xong, Lục Phồn Tinh bảo các học sinh vẽ sườn mặt Giản Chấn. Cô quay lưng về phía học sinh, điều chỉnh tư thế ngồi của anh ta để tiện cho học sinh lát nữa vẽ lại. Giản Chấn mấp máy đôi môi mỏng: “Lục Phồn Tinh, cô được lắm.” Hiển nhiên là anh ta cực kỳ tức giận với việc mình đã bị lừa nhiều lần. Lục Phồn Tinh làm lơ Giản Chấn, bảo anh ta ngồi đối diện cửa lớn, không mấy hài lòng với độ cao của cằm anh ta: “Nâng cằm lên.” Giản Chấn miễn cưỡng cử động. “Nâng cao nữa lên.” Giản Chấn lại không tình nguyện mà cử động: “Cô bắt tôi nhìn trần nhà chắc? Còn nhìn suốt nửa giờ?” Lục Phồn Tinh đáp: “Đối với anh mà nói đây hẳn là tư thế bình thường. Chẳng phải anh luôn nhìn người khác bằng lỗ mũi sao?” Giản Chấn: “…” Bởi vì người mẫu ‘cao giá’ không chịu phối hợp, Lục Phồn Tinh buộc lòng phải nhượng bộ, đưa ra yêu cầu khác, bảo anh ta hơi ngẩng đầu về phía đối diện với cửa. Nhìn sườn mặt với đường cong hoàn mỹ của anh ta, cô nở nụ cười hài lòng: “Thế này tốt lắm, mọi người sẽ không nhìn thấy bản mặt thối của anh.” Giản Chấn tức không thể tả, dáng vẻ muốn tranh luận đến cùng với Lục Phồn Tinh. Nhưng cô thông minh quay người một cái, khuôn mặt của Giản Chấn liền không còn gì che chắn, lập tức đối diện với một đám fan nữ của anh ta. Giản Chấn đành phải nặn ra một nụ cười kỳ cục trên khuôn mặt xám xịt của mình. Có em gái tức thì ôm lấy ngực, tỏ vẻ trái tim của mình không chịu nổi nữa rồi. Lục Phồn Tinh duỗi tay đẩy cái đầu không ngoan ngoãn của Giản Chấn về chỗ cũ. Anh ta tức tối trừng mắt. “Đừng lộn xộn, hôm nay anh là người mẫu đấy.” “Lục Tiểu Phương, bớt sờ mó đi, mặt tôi là thứ cô có thể chạm vào sao?” Học sinh bên dưới biết cô giáo và người mẫu đang trao đổi, thậm chí còn tranh cãi nhau, nhưng không nghe rõ nội dung chuyện trò của họ, chỉ có thể nhìn ra được Giản Chấn không mấy phối hợp với yêu cầu của cô giáo qua nét mặt cau có của anh ta. Chưa gặp người mẫu nào khó hầu hạ như này, Lục Phồn Tinh ôm một bụng tức, không để ý đến anh ta nữa mà đi xuống hướng dẫn cho học sinh. Mọi người bắt đầu múa bút, trong chốc lát cả phòng vẽ chỉ nghe thấy toàn tiếng bút chì sột soạt trên trang giấy. Lục Phồn Tinh đi qua đi lại giữa các học sinh, thỉnh thoảng lại chỉ bảo đôi chút cho họ. Phần lớn học sinh hôm nay không có nền tảng về hội họa. Xem ra cũng không có khát vọng quá lớn lao đối với việc học vẽ. Có mấy cô gái toàn nấp sau bảng vẽ, lén nhìn Giản Chấn, chốc chốc lại cười rúc rích nói dăm ba câu. Lục Phồn Tinh đã nhắc nhở nhiều lần mà các cô ấy vẫn không nghe. Một số ít cầm bút vẽ, nhưng khuôn mặt vẽ ra lại khác xa một Trời một vực với người mẫu Giản Chấn. Vài nữ sinh dứt khoát che bản vẽ của mình, nhất quyết không cho Lục Phồn Tinh xem. Lục Phồn Tinh hết cách với họ, đành phải đi qua đi lại giữa các học sinh chăm chú vẽ tranh. Cô nhìn ra được là mặc dù những cô gái này đến phòng vẽ vì Giản Chấn, nhưng họ cũng thật lòng yêu thích vẽ vời. Có một cô gái luôn trầm lặng nắm bắt rất tốt đường nét và ánh sáng. Lục Phồn Tinh thích kiểu người có chút thiên phú này. Cô khom người chỉ dẫn cho cô gái hồi lâu. Lúc đang định sửa lại vùng mắt bên này cho cô ấy thì cô ấy thoáng nhìn phía trước, vẻ mặt rất đỗi khó xử: “Ơ… anh Giản nhúc nhích.” Lục Phồn Tinh ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông trên bục sớm đã xoay mặt lại, đang thảnh thơi nhàn nhã nhìn về phía cô. Nói một cách chính xác là anh ta đang nhìn cô. Bị cô bắt gặp khi đang nhìn lung tung, anh ta tỏ vẻ hơi mất tự nhiên, rồi lại giả vờ như không có gì, quay mặt đi, tiếp tục làm pho tượng. Trong số các học viên cũ có một nữ sinh lớp Mười Hai dốc lòng thi mỹ thuật, mặt mày không vui, sán tới ‘tố cáo’: “Cô ơi, anh ấy cử động lần thứ ba rồi. Cô đi đâu là anh ấy xoay về hướng đó.” Lục Phồn Tinh đương nhiên sẽ không tưởng bở cho rằng người ta có ý với cô. Có lẽ Giản Chấn ngỡ rằng cô có ý với anh ta, nhưng lại chưa bao giờ che giấu sự chán ghét dành cho cô. Anh ta nhìn cô, đơn giản là muốn dùng ánh mắt giết chết cô, cho thỏa nỗi hận trong lòng. Cô không thể không đi lên bục thương lượng, khẽ nhắc nhở anh ta: “Anh đừng quay đầu đi quay đầu lại nữa, học sinh không vẽ được.” Giản Chấn trưng vẻ mặt ngao ngán: “Tôi thấy chán!” “Người mẫu hình thể chính là như vậy, trước khi tới đây anh không biết điều đó sao?” Giản Chấn tức tối lườm cô: “Cô thì hiểu cái gì? Tôi đánh cược bị người ta lừa.” Lục Phồn Tinh nín cười không nói gì. Với tính khí của cậu ấm Giản, cũng chỉ có đánh cược bị thua mới có thể khiến anh ta tới đây làm việc này. Trong lòng cô không nhịn nổi sự khâm phục trước bản lĩnh của chị Đới Lộ. Người mẫu mất kiểm soát, học sinh mất kiểm soát. Lục Phồn Tinh từ bỏ việc giãy giụa, muốn thế nào thì làm thế nấy đi, chẳng ai nghe lời cô cả. Giáo viên cô đây cũng bó tay. Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc tan học. Lục Phồn Tinh bị nữ sinh lớp Mười Hai ham học kia giữ chặt lấy. Cô bé rất siêng năng luyện tập vẽ phác họa ở nhà, nhờ cô chỉ bảo riêng cho đôi chút. Tất nhiên, Lục Phồn Tinh rất vui lòng, kiên nhẫn nhận xét từng trang vẽ của cô bé. Còn trên bục, Giản Chấn đã chuồn mất tăm, không thấy bóng dáng đâu nữa. Đợi cô hướng dẫn xong cho cô bé và đi xuống lầu thì cũng đã là nửa tiếng sau. Đám fan nữ đã giải tán. Lục Phồn Tinh và Diệu Diệu tán gẫu vài câu. Diệu Diệu cho Lục Phồn Tinh biết hiệu quả của hoạt động lần này rất tốt, có ba nữ sinh ghi tên đóng tiền học, trong đó hai nữ sinh vốn dĩ có hứng thú nồng nhiệt với hội họa, còn người kia thì có động cơ khá thú vị. Diệu Diệu nói rõ với cô ấy rằng có khả năng lần sau Giản Chấn sẽ không đến phòng vẽ làm người mẫu nữa, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng muốn đóng tiền, còn bảo: “Con người phải có điều mong đợi chứ, lỡ đâu hôm nào đó anh Giản đột nhiên lại muốn học vẽ thì sao?” Lục Phồn Tinh bật cười. Đúng vậy, ai biết được những chuyện “lỡ đâu”, niềm vui của đời người đôi khi chẳng phải chính là ở hai chữ “lỡ đâu” này sao? Cô xuống lầu lấy xe, chuẩn bị đạp xe về trường, rồi đến phòng vẽ luyện tập một hồi, ăn tối xong lại đến phòng tập làm việc. Từ sau khi công việc làm thêm tới tấp dồn ép thời gian học tập, Lục Phồn Tinh cảm thấy khủng hoảng trầm trọng, có thời gian là cô lại đến phòng tranh ngồi một lúc, đôi khi chẳng vẽ gì, chỉ cầm bút trầm tư. Lo lắng tăng lên theo từng ngày, đã một thời gian dài mà cô chưa vẽ ra tác phẩm ưng ý. Từ lâu cô đã chẳng còn là “họa sĩ thiên tài” trong mắt người khác. Tác phẩm của cô bây giờ rất tầm thường. Thật khó có thể tìm thấy cái hồn, sự nắm bắt chuẩn xác về cái đẹp trong tác phẩm của cô nữa. Diệp Hải Triều nhìn thấu Lục Phồn Tinh, cũng hết sức thất vọng về cô: “Phồn Tinh, em nhìn chính mình xem, một ngày làm thêm ba công việc, em còn có thời gian suy nghĩ không? Mặc dù tay em cầm bút, nhưng trong lòng em đã từ bỏ nghệ thuật mà em theo đuổi vì cái em gọi là cuộc sống khó khăn rồi. Tất cả những bậc thầy mỹ thuật như Van Gogh, Tiziano Vecelli đều bị cuộc sống hành hạ, nhưng trong thâm tâm họ chưa bao giờ từ bỏ sự theo đuổi đối với nghệ thuật. Cực khổ đã tạo thành sự vĩ đại của họ. Còn em thì sao? Em lấy cực khổ ra làm cái cớ, em thử hỏi bản thân xem, khi em đặt cây bút vẽ xuống thì có khác gì những cô gái bình thường qua lại các trường đại học trong thành phố này không?” “Chỉ có tác phẩm không giống với tác phẩm bình thường mới thể hiện được giá trị của một người. Phồn Tinh, em cam chịu tầm thường như thế sao?” Lời nói của Diệp Hải Triều còn văng vẳng bên tai. Lục Phồn Tinh hít sâu một hơi. Đúng vậy, cô là Lục Phồn Tinh, cô không thể từ bỏ việc sáng tác, tựa như cánh chim không thể từ bỏ bầu Trời. Cô không thể từ bỏ cuộc sống của mình. Lục Phồn Tinh suy nghĩ quá tập trung nên không chú ý đến một chiếc xe BMW màu trắng đã theo cô suốt cả đường với tốc độ rất chậm. Chiếc xe theo cô tiến vào cổng lớn của Đại học Mỹ thuật, sau đó bám theo cô một mạch cho đến khi cô vào tòa nhà khoa sơn dầu của Học viện, chiếc xe đó mới quay đầu rời đi. *** Tác giả có lời muốn nói: Dạo này sức khỏe anh Quan không tốt, nằm dài trên giường mới nhớ ra còn chưa có chương mới! Tranh thủ thời gian bò dậy viết chương mới đây! Có ai thích chương này không?