Bầu bạn cùng mặt trăng

Chương 34 : kết thúc lưu lạc

Ta yêu trò chơi không đảm bảo an toàn này vô cùng, ngày nào không thể nhập định thì sẽ nhảy một hồi, ban đầu còn không canh chuẩn lực, nhưng chẳng bao lâu sau ta đã có thể khống chế độ dài khi bắn ngược trở về, thậm chí còn có thể lộn nhào một trăm tám mươi độ trên không, bây giờ ta mà quay lại thế giới hiện đại thì có khi thừa khả năng làm đại lực sĩ thể thao chứ chẳng chơi. Thành thục với cách vận dụng nội lực của mình, mấy ngày đầu nhảy một hồi đã hao hết, sau đó nội lực đủ để chống đỡ thêm ba, bốn hồi nữa, đến sau này khi ta học được chiêu vừa leo mỏm đá vừa điều tức thì mười tám hồi cũng không thành vấn đề, ta cảm thấy khinh công của Yêu Nguyệt có lẽ cũng chỉ đến mức này thôi, trong lòng lại vô cùng đắc ý - sau này nếu không còn tiền, ta có thể cân nhắc việc mở sân chơi ở đây, còn đặc biệt đi theo hướng dẫn người ta, mỗi chuyến thu một trăm lượng bạc, một ngày mà có mười khách thì còn có thể phát triển hạng mục, mở thêm hẳn một cái Disneyland, ta cũng sẽ tạo ra một nhân vật làm gương mặt đại diện, tiền tài như nước cuồn cuộn đổ tới nhanh thôi. Với những ảo tượng hạnh phúc ấy, nỗi niềm nhớ nhung Yêu Nguyệt dường như đã tiêu tan. Ngày ngày càng lạnh. Lúc rơi trận tuyết đầu mùa, ta đang rời khỏi sườn dốc để vào thị trấn bên trên mua đồ. Hiện tại ta luôn dựa vào mặt bên sườn dốc để nhảy, vừa nhanh, lại vừa rèn luyện. Khi rơi xuống, chợt có một bông tuyết rơi lên đầu vai ta. Ta đưa tay đón lấy, bông tuyết lại nhanh chóng tan ra. Hình như cách đây rất lâu đã từng có một bộ phim nói về thời điểm tuyết rơi đầu mùa, nó ra sao nhỉ. Thời điểm tuyết rơi đầu mùa trước đây của ta như thế nào? Tựa hồ vào năm đầu tiên đến với thế giới này, khi tuyết rơi, ta đã rất hưng phấn đi tìm Yêu Nguyệt, song Yêu Nguyệt lại vô cùng lạnh nhạt, nàng bảo, thời điểm mẹ mất, cũng là khi tuyết rơi đầu mùa, cho nên nàng vô cùng ghét tuyết, lần nào tuyết rơi, nàng cũng tránh vào trong phòng, lấy kim tự châm mình. Ta đã từng dành ra bao nhiêu năm để thay nàng từ bỏ tật xấu ấy, nhưng bây giờ ta đã không còn ở bên cạnh nàng nữa, bệnh cũ của nàng sẽ không tái phát chứ? Ta mải suy nghĩ, không để ý khiến chân bị trẹo, may thay là chân trái, sái hay không chẳng sao, ta nhịn đau rơi xuống, nhìn vết thương, không đáng ngại, nhẫn nại đi lên trấn trên, mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn và đồ giữ ấm. Yêu Nguyệt cái gì chứ, ghét nhất mà! Không nói tiếng nào mà vứt bỏ ta, còn lâu ta mới thèm nghĩ đến nàng! Gần đây trên trấn có rất nhiều người giang hồ, ta thấy bên cửa khách sạn đậu vô số xe ngựa, ai ai cũng đeo thêm đao kiếm. Ta giấu đồ sau lưng, thầm nghĩ, giờ vào trong quán cơm mua một con gà nướng, xách một bầu rượu, quay về sườn dốc, cắn một miếng thịt, uống một hớp rượu, hẳn là một cảm giác vô cùng tuyệt vời, song da gà thì vẫn nổi. Vừa nổi da gà vừa tự an ủi bản thân: Nếu không phải đang rời xa khỏi Yêu Nguyệt thì đừng nói là uống rượu, ngay cả việc liếc mắt nhìn quán rượu thôi ta cũng sợ bị nàng mắng đến chết, ở một mình quả nhiên cực kỳ tự do tự tại! Nói đến tự do tự tại, ta lại sáng tạo thêm một bộ chưởng pháp, gần đây tập võ cơ hồ đã trở thành bản năng của ta, ta trở nên thèm khát được luyện tập hết thảy những loại võ công mà ta biết. Trong lúc lơ đãng luyện lại bộ chưởng pháp Trăm Hoa Du Dương, cảm giác bông tuyết đậu lên vai, mềm mại tựa cánh hoa, hai tay vận khí, tuyết ngày càng nhiều, dần dà tạo nên những phân mảnh khá lớn hình cầu, một chưởng đánh ra, tuyết hóa ám khí bắn vào vách đá, tạo thành nhiều lỗ nhỏ - đây chính là pháp môn ám khí ta mới khai thác gần đây. Ta gào một tiếng, phi thân lên, chậm rãi nhảy về phía mặt biển, đang lúc lên xuống thì thoáng cái đã đứng trên một ngọn đá ngầm cách rất xa sườn dốc, ngọn đá ngầm nổi lên giữa biển, chỉ đủ rộng để chứa chấp một đôi chân, bốn bề trống vắng tựa như một hòn đảo cô lập. Trời cao, đất rộng, biển cả hun hút, tuyết rơi ngày càng nhiều, khiến ta cảm thấy như bị tách biệt hoàn toàn ra khỏi thế giới mà ta vốn dĩ không hề thân quen, cứ như, giữa đất trời này chỉ còn lại mình ta thôi vậy. Ngồi xuống, say ba phần, ta lại múa một bộ pháp, bôn ba trên mặt biển, bước chân đạp nước. Nhất thời say sưa, đánh một chưởng toàn lực hướng mặt biển, chỉ kịp trông thấy cái gì đó bay vút lên, mặt nước bị nhuộm màu đỏ tươi trong nháy mắt. Hơi tỉnh rượu, định thần nhìn lại, kia là cá mập mà. Cái gì, sao cá mập lại tới khu nước cạn này?! Ôi chao, không đúng, hôm nay mình uống rượu nên chạy đi hơi xa. Đợi đến khi ta hoàn hồn thì năm, sáu con cá mập đã bơi tới gần, chia nhau thi thể của người bạn, mặt biển đỏ tươi dần nhạt đi, sau đó không còn đọng lại dù chỉ một giọt máu. Rồi lập tức có mười mấy cái vây cá mập nổi lên khỏi mặt nước. Toàn thân ta nhễ nhại mồ hôi, đứng trên ngọn đá ngầm, ngưng thần quan sát, đếm tới đếm lui được con số mười hai. Mười hai con cá mập, bình thường còn không chắc có thể thắng, huống chi là bây giờ khi nội lực đã tiêu hao bảy, tám phần rồi? Đặc tính của thần công Minh Ngọc ấy chính là có thể hút tinh khí ngoại vật, cho nên tốc độ khôi phục sẽ nhanh hơn, có điều kinh nghiệm lâm trận của ta không nhiều, ta không nắm chắc phần thắng đâu. Liên Tinh ơi là Liên Tinh, mày cho rằng lên được tầng thứ chín của thần công Minh Ngọc thì đã là vô địch thiên hạ hay sao? Gặp phải đám súc sinh kia, giả như võ công còn ngang bằng mày, thì mày còn có thể làm gì đây? Ta đưa một tay lên, nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm xuống mặt biển, đồng thời hoảng loạn vận công pháp, thu hồi nội lực. Giằng co với cá mập ước chừng một khắc đồng hộ, có một con bắt đầu không nhịn được xong rục rịch bơi lại chỗ ta, đến khi nó gần nổi lên khỏi mặt nước, hàm răng sắc nhọn mới hé lộ. Ta tụ khí lực, dồn toàn lực đánh một chưởng, hàm răng kia máu me be bét, nó không chết, chỉ lùi về đằng sau một chút, nhưng ta đã đạt được mục đích của mình rồi. Con cá chảy máu kia nhanh chóng bị xé xác. Thời điểm đối thủ ăn chính bằng hữu của mình, ta tranh thủ khôi phục chút khí lực, rút ra con dao găm Yêu Nguyệt từng cho ta từ trong ống giày, may mà ta mang theo nó, ngưng thần tĩnh khí, lại một con cá mập nhẫn nại không nổi mà nhảy ra khỏi mặt nước, ta lập tức dùng con dao găm giải quyết triệt để. Còn chín cái vây. Tốc độ chia ăn của bọn cá mập hình như đang chậm dần, ta vừa điên cuồng thúc giục công pháp, vừa dùng linh giác để cảm ứng động tĩnh dưới nước. Trời đất như đang hợp làm một thể cùng ta, bầu trời, mắt nước, ta, đó là tất cả. Nắm chặt con dao găm, cố gắng trấn tĩnh lại, ta thầm nhủ nếu Yêu Nguyệt ở đây, nàng sẽ làm gì. Nàng sẽ luôn sở hữu loại khí thế bình thản như thường, dù cho phải đối mặt với hoàn cảnh như thế nào, nàng cũng luôn có biện pháp để ung dung giải quyết. Nhớ tới Yêu Nguyệt, ta lại cười buồn, dù cho có dối người gạt mình ra sao, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng ta vô cùng nhớ nàng. Quãng thời gian nàng và ta ở bên nhau đã lấp đầy cõi lòng của ta. Lâu ngày, lâu năm, nàng đã biến thành một cái gai thật lớn trong tim, sinh trưởng trong thịt, mỗi khi nhớ về thì sẽ độn lên rất đau. Chín cái vây cá mập đang chuyển động, ta cảm giác bọn chúng đang chụm đầu vào nhau, thương lượng một cái gì đó. Chẳng lẽ cá mập cũng biết họp hành bàn bạc hay sao? Ta đột nhiên nảy ra cái ý tưởng kì quái ấy, sau đó tự đổ mồ hôi lạnh vì bản thân mình. Sự thật chứng minh, trong thế giới của Cổ Long thì ngay cả cá mập cũng kỳ quái - chúng bắt đầu vây quanh ta, lượn lòng vòng. Ta không dám lơ là, một lát sau, vòng tròn kia chợt biến ảo như pháp trận, ta nhớ tới một loại thuật bố trí cơ bản Liên Tinh từng thấy qua, ma xui quỷ khiến lại phòng vị giữa tâm vòng tròn đám cá mập đang xông tới (thật ra thì đây là lỗ hổng tương đối lớn đó ==)  Kết quả đúng là có một con cá mập nhảy lên, hung ác nhào về phía ta, ta xoay mình né thoát, một nhát dao rạch bụng nó, nội lực đi đôi với dao găm khiến bụng cá rách toang, chảy  ra rất nhiều máu, đổ xuống biển, lặp lại số phận của những người bạn mình, cái hỏng bét ở đây là: nó rưới máu lên người ta, lũ cá mập còn dư ngửi được mùi máu bèn chuyển vòng nhanh hơn. May thay bây giờ ta đã khôi phục lại được chút nội lực, hai con cá mập phía đằng sau xông tới, ta cầm dao cắm vào lưng một con, nhanh chóng xé một vết thương trên đó, mượn lực đá văng một con đi, lực mạnh khiến cho con cá bị đạp bật máu. Chảy cho lắm vào. Còn lại sáu mống. Ta thở hổn hển, nắm chặt lấy chuôi dao găm, song những con cá mập còn lại lại chúi vào nhau họp lần nữa, sau một hồi, chúng nó quay đầu bỏ đi. Ta vận linh giác, đến khi chắc chắn rằng bọn chúng đã bơi cách xa một trăm trượng mới dám thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ngọn đá ngầm, nửa người cũng ngâm dưới nước. Tuyết rơi ngày càng nhiều, dù cho đã sở hữu thân thể khỏe mạnh thì ta vẫn cảm thấy cái rét thấu xương của nước biển. Nhưng mà nội lực chưa hồi phục, ta vẫn chưa thể nhúc nhích. Giá như thần công Minh Ngọc có tầng thứ mười thì thật tốt. Truyền thuyết về tầng thứ mười cũng chỉ là thiên hạ đồn thổi, nghe bảo nếu luyện thành thì có thể trường sinh bất lão, mọc cánh hóa tiên - dĩ nhiên cũng sẽ không có tình trạng hao kiệt nội lực như bây giờ. Ta cứ suy nghĩ miên man, sau đó cố gắng hồi phục chút nội lực, vội vàng khinh công để leo lên sườn dốc. Một khắc khi đã leo hẳn lên sườn dốc rồi, hai chân ta mềm nhũn như sắp té ngã đến nơi, nhưng khi trông thấy có bóng người đang đứng thì lập tức gót chân giữ vững theo bản năng, ánh mắt đầy phòng bị nhìn người nọ. Đối phương toàn thân diện thanh sam, dáng vẻ như một nhân sĩ giang hồ bình thường khác, thấy ta leo lên bèn khẽ mỉm cười, nói, "Tại hạ là Giang Biệt Hạc, xin bái kiến chủ nhân nơi này." Giang Biệt Hạc! Ta nheo mắt lại. Không biết gã đã đứng đây nhìn ta bao lâu, nếu đã đứng đây lâu, thấy ta vật lộn với cá mập mà cũng không ra tay tương trợ thì, hừ hừ. May thay ta luôn mặc bộ đồ rộng rãi cho nên Giang Biệt Hạc không biết thân phận của ta, ta ra vẻ cao nhân tiền bối, chắp tay sau lưng hỏi gã, "Ngươi tới đây có chuyện gì?" Giang Biệt Hạc cười bảo, "Mấy ngày gần đây trong chốn võ lâm có đại sự, công tử có biết không?" Ta đáp, "Ta vốn sống bình dị ở đây cho nên không biết nhiều chuyện về giới võ lâm." Giang Biệt Hạc hỏi, "Các hạ có biết cung Di Hoa hay không?" Lỗ tai ta dựng lên. Gã cười, "Xem ra các hạ biết rồi." Ta nói, "Cung Di Hoa không phải thánh địa võ lâm hay sao? Sao có thể không biết?" Giang Biệt Hạc mỉm cười tao nhã, "Các hạ không biết đâu, cung chủ Yêu Nguyệt của cung Di Hoa ngang tàng, kiêu ngạo, gần sáu năm qua, hàng năm ả luôn bắt các đồng đạo võ lâm phải tiến cống định kỳ, năm ngoái còn hãm hại hơn nghìn con em Mộ Dung thế gia, thiết lập quân doanh, cổ động nô dịch đồng đạo võ lâm, năm nay còn tệ hơn, ả đại khai sát giới những khu vực xung quanh, diệt trăm miệng ăn của ba môn sáu phái, khiến giang hồ rối loạn, nhân sĩ võ lâm hốt hoảng kháng cự, vừa đúng lúc đại hiệp Tích Hoa phục xuất giang hồ, hiệu triệu mọi người tạo thành Liên Minh Trừ Ma, quy tụ anh hùng thiên hạ, dồn đến cung Di Hoa đòi lại lẽ công bằng. Tại hạ bất tài, không xứng với danh đại hiệp Giang Nam, được đại hiệp Tích Hoa nhờ vả, hỏi thăm cao nhân những nơi lân cận để cầu kết liên minh, lúc đi ngang qua đây, lại nghe nói ở nơi này có vị ẩn sĩ nên mới mặt dày ghé thăm nhờ các hạ giúp một tay." Gã nói liền một hồi, toàn tâm toàn ý vì nước vì dân, nếu không phải do đã biết trước bộ mặt thật của gã thì có khi đã bị cái biểu cảm chất phác kia lừa rồi. Có điều, sao tự dưng Yêu Nguyệt lại sát hại nhiều người như vậy? Mặc dù nàng bạo ngược thật đấy, nhưng mà trong lòng luôn sợ dính phải phiền toái, giết nhiều người như vậy, thế thì phải dính bao nhiêu là phiền phức đây! Ta thầm suy nghĩ, cũng không để lộ trên nét mặt, học tập điệu bộ kiêu căng lạnh lùng thường ngày của Yêu Nguyệt, hừ một tiếng, "Ta không có hứng thú với những chuyện này, ngươi đi tìm người khác đi." Gã thấy ta không muốn cũng không cố gắng miễn cưỡng, đoán chừng công phu đối đầu với cá mập ban nãy của ta cùng nỗ lực quay trở về sườn dốc đã khiến hắn e sợ rồi, gã cũng vô cùng cung kính với ta, bị từ chối một lần liền lịch sư, lễ phép cáo từ, trước khi đi còn hỏi đại danh của ta, ta không có hảo cảm với gã, chỉ cười nhạt bảo, "Không tiễn, họ Sát, tên Sát Hạc!" Gã chỉ cười cười, nay gã đã trở thành quản lí khu vực này, ở lại trong thành Phúc Hưng, dù ta không muốn tham dự liên minh, có việc gì thì hãy đi tìm gã, gã còn để lại cho ta địa chỉ nhà, mai này về sau ghé qua uống rượu cũng được. Ta không nói gì, đuổi cái tên tiểu nhân đó đi, sau đó vội vàng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị quay về cung Di Hoa - ta vẫn chưa quên, công tử Tích Hoa chính là cha đẻ của Yêu Nguyệt và cái thân thể của ta, võ công chắc hẳn không ở tầm dưới bọn ta được, mà mấy tháng trước Yêu Nguyệt còn bị nội thương vì ta (trước kia không phải ai oán do người ta muốn giết cô hay sao, bây giờ thì lại đổi người ta thành người bị hại... hội chứng Stockholm của cô nghiêm trọng lắm rồi Orz) Chuyện liên quan đến Yêu Nguyệt, mấy tháng tu tâm dưỡng tính vừa qua coi như hoàn toàn uổng phí, trái tim ta như một mảng bụi tro, giờ phút này lại đốt cháy sáng lên vì cái tên Yêu Nguyệt, cõi lòng ngập tràn nhựa nóng, bất chấp cả kho tàng dự trữ đã giấu đi, tùy tiện bắt một nhân sĩ giang hồ quá giang ở trấn trên, buộc y phải dẫn đường, đêm tối chạy thẳng tới cung Di Hoa. Thật ra thì, kiếm được cái cớ để quay về khiến cho ta vô cùng vui vẻ. Tác giả có lời muốn nói: Tập quán của cá mập hay cái gì gì đó, đừng tra cứu nhe ~ Nhị cung chủ cũng quá coi thường võ công của mình rồi ~ Ngoài ra Tiểu Tinh Tinh còn tự nhân mình họ Hoa ~ Không phải họ Mẫn nữa ôi chao ~