NHÀ CỦA DAMEN NẰM TRONG MỘT KHU DÂN SINH CAO CẤP có cổng rào bảo vệ cả khu. Đây là chi tiết mà Riley không kể. Những người bảo vệ mặc đồng phục ra dấu cho tôi dừng xe lại. Tôi kéo kiếng xe xuống, mìm một nụ cười lịch sự nhất có thể: “Xin chào, tôi là Megan Foster. Tôi đến đây để gặp Jody Howard”. Bằng năng lực siêu linh của mình, tôi biết cái tên mình vừa nói ra là chủ của ngôi nhà nằm ở cổng vào số ba. Nhân viên bảo vệ lướt tìm tên chủ nhà trong máy tính. Khi thấy chính xác, cô đưa cho tôi một tấm thẻ màu vàng, mặt trước có ghi rõ từ KHÁCH và ngày tháng năm. “Để cái này ở cửa xe, bên tay lái nhé. Và nhớ không được đậu xe bên trái đường, chỉ được đậu bên tay phải thôi”. Người nhân viên bước trở lại vào phòng bảo vệ, cho phép tôi lái xe qua cổng rào đã mở. Tôi hy vọng bảo vệ không chú ý đến việc tôi chạy qua khỏi con đường nhà Jody, để hướng đến nhà Damen. Tôi chạy lên tới gần đỉnh đồi, rẽ trái, rồi dừng lại ở cuối lô của anh, tắt máy xe. Tôi nhận ra đến đây thì mình hầu như mất hết can đảm. Phải mất đến chừng mười phút ngồi trong xe, tập trung vào hơi thở của mình, cố hít sâu, thở chậm, tôi mới bớt run. Hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Trái tim đã chịu thư giãn hơn, nhưng vẫn còn rộn lên từng hồi loạn xạ. Có một chút gì đó hơi tự ti khi tôi liếc nhìn những người hàng xóm chung quanh khu nhà anh. Ai cũng sang trọng, lịch lãm, giàu có và thư thái trong cái vẻ hạnh phúc hoàn hảo. Có lẽ, tôi thực sự không nên đến đây một chút nào. Thật sự, từ sáng tới giờ, suốt dọc đường đi, tôi chỉ chăm chú tập trung vào việc tìm đường, chứ không hề nghĩ rằng mình sẽ làm gì khi đã đến được. Tôi không có kế hoạch đàng hoàng nào cho nó. Nếu bây giờ tôi bị bắt gặp ở đây, liệu Damen sẽ nghĩ gì? Anh có cho tôi là đồ lập dị? Có nghĩ tôi là một cô gái quá tò mò, thích xen vào cuộc sống riêng tư của người khác? Tôi ra khỏi xe, hướng về phía ngôi nhà của anh. Ở cuối con đường, cả một vùng cây cỏ tươi xanh được chăm sóc kỹ càng. Tôi hít vào thở ra, cố giữ cho mình không có vẻ gì lén lút rụt rè để người khác phải chú ý. Tôi tản bộ tự nhiên như thể mình được mời đến đây vậy. Kệ, lỡ rồi! Tôi phải đến trước cửa nhà anh đã, rồi tính tiếp. Căn nhà được xây theo kiểu biệt thự đồng bộ, bề ngoài khá giống với các căn nhà khác trong cùng một khu. Tôi lùi lại ngước nhìn lên cửa sổ. Tất cả các cửa sổ đều đóng kín, rèm che phủ. Im lặng hoàn toàn. Không biết phải làm sao, tôi do dự một hồi rồi nhấn chuông, nín thở chờ đợi. Vài phút trôi qua mà vẫn không có ai trả lời. Tôi nhấn chuông một lần nữa. Vẫn không có ai trả lời. Tôi vặn nắm cửa, nhưng nó đã bị khóa. Sau đó, tôi lùi lại nhìn xung quanh để bảo đảm rằng không có người hàng xóm nào đang nhìn tôi, rồi lẻn qua cửa hông đi vòng ra phía sau nhà. Một khuôn viên rộng rãi phía sau, với cây cảnh, hồ bơi. Mặt nước hồ lấp loáng nắng. Tôi đi thẳng đến cái cửa trượt bằng kính. Nó cũng bị khóa. Đến đây thì tôi hết kiên nhẫn. Tôi định từ bỏ mọi thứ để quay về nhà thì chợt nghe một giọng nói thúc giục trong đầu: Cái bồn rửa cửa sổ, gần bát. Đúng thật, tôi thấy nó vẫn còn he hé, đủ đút mấy ngón tay vào mở ra. Tôi bám chặt tay mình vào khung cửa sổ và dùng hết sức mạnh để bật ô cửa lên, rồi rướn người dùng hết sức bình sinh để leo vào. Khi bàn chân thứ hai của tôi chạm xuống sàn nhà, tôi biết rằng mình đã chính thức vượt qua giới hạn cho phép. Tôi không nên tiếp tục. Tôi không có quyền làm điều này. Tôi nên leo trở ra và chạy trở lại xe của mình. Tôi nên quay trở về ngôi nhà yên tĩnh và an toàn của mình trong khi vẫn còn kịp. Nhưng có một giọng nho nhỏ vẫn vang lên trong đầu, giục tôi tiếp tục đi. Tất cả những gì tôi có thể thấy trước mắt mình là một gian bếp rộng trống không. Một phòng làm việc không có đồ vật gì. Phòng ăn không có bàn và không có ghế. Phòng tắm chỉ có một cục xà bông nhỏ và cái khăn tắm màu đen. Tôi nghĩ Riley đã đúng – nơi này giống như bị bỏ hoang, thật đáng sợ, không có bất kỳ vật trang trí nào mang tính cá nhân, không có hình ảnh, không có cả sách nữa. Chẳng có gì cả ngoài sàn gỗ sậm màu, tường sơn trắng, tủ đựng thức ăn trống không, trong tủ lạnh đầy các chai chứa thứ nước màu đỏ kỳ lạ, và không có gì khác nữa. Khi tôi đi vào phòng đọc sách, tôi thấy ở đó có một chiếc tivi màn hình phẳng mà Riley đã kể, một chiếc ghế bành nó không có đề cập đến, và một chồng đĩa DVD có tiêu đề bằng tiếng nước ngoài tôi không thể dịch được. Sau đó, tôi dừng lại ở chân cầu thang, biết rằng mình nên rời khỏi đây vì đã thấy quá nhiều rồi, nhưng cảm giác tò mò và cái gì đó thúc giục trong tôi vẫn ép tôi bước tiếp. Tôi nắm chặt thanh lan can cầu thang, co rúm người rón rén bước từng bước lên. Khi tới tầng một, tôi thấy ngay cánh cửa mà Riley nói bị khóa. Nhưng lúc này đây, nó đang hé mở! Tôi rón rén đi về phía cánh cửa, chú ý chờ nghe lời hướng dẫn tiếp theo vang lên trong đầu mình. Nhưng chẳng có lời hướng dẫn nào, chỉ có tiếng tim đập thình thịch. Tôi chạm tay vào cánh cửa, đẩy mạnh nó ra. Bên trong, choáng ngợp trước mắt tôi là một căn phòng trang trí lộng lẫy, trang trọng, uy nghi, như không gian trong một lâu đài cổ. Tôi dừng lại trước cửa phòng, lưỡng lự không biết có nên đi vào không. Tấm thảm trải sàn được dệt rất tinh tế. Những chùm đèn pha lê cổ xưa và đắt tiền. Rồi thì các chân nến bằng vàng, màn cửa bằng lụa dày, ghế dài bao nhung, một cái bàn bằng đá hoa cương bên trên có mấy cuốn sách nghiên cứu… Trên tường là những bức tranh lớn có khung mạ vàng – tất cả là chân dung Damen được vẽ chăm chút, trong nhiều trang phục cổ khác nhau. Có một bức, anh cưỡi con ngựa bạch, cây gươm bạc đeo bên hông, trang phục giống y như buổi tiệc Halloween hôm trước. Tôi bước tới bên bức chân dung, tìm cái lỗ trên vai áo – cái lỗ mà anh đã nói đùa là do pháo bông gây ra. Tim tôi đập loạn xạ một lần nữa khi tôi bắt gặp đúng cái lỗ sờn nhỏ xíu trên đó! Càng kinh hoàng hơn khi kéo ngón tay của mình xuống dưới bức tranh, nơi có một tấm bảng bằng đồng, khắc từng nét rõ ràng: DAMEN AUGUSTE ESPOSITO, THÁNG 5 NĂM 1775. Tôi nhìn qua tấm hình bên cạnh, nghe mồ hôi thấm ướt lưng áo khi thấy một bức chân dung khác của Damen, trong bộ vest đen đơn giản, xung quanh hình là một màu xanh, phía dưới có tấm bảng nhỏ ghi dòng chữ: DAMEN AUGUSTE – VẼ BỞI PABLO PICASSO, 1902. Tấm kế tiếp, là những vòng xoáy đậm loáng thoáng hình bóng của Damen, với hàng chữ: DAMEN ESPOSITO – VẼ BỞI VINCENT VAN GOTH. Và còn tiếp nữa. Cả bốn bức tường đều là chân dung của Damen được vẽ bởi những họa sĩ nổi tiếng trên thế giới. Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhung dài, mắt mờ, chân mỏi, tâm trí quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi, mà câu hỏi nào cũng thật buồn cười. Với tay lấy cuốn sách gần nhất để trên bàn, mở trang đầu tiên, tôi điếng người với hàng chữ đề tặng viết tay: Đỉnh gió hú – Tặng Damen Auguste Esposito – Emily Bronte. Những cuốn tiếp theo, toàn các tác phẩm kinh điển. Mỗi cuốn đều có lời đề tặng của tác giả. Đều là tặng Damen Auguste Esposito, hay Damen Auguste, hay đôi khi đơn giản chỉ là Damen. Tôi nhắm mắt cố thuyết phục mình rằng có thể tất cả chỉ là trò đùa – trò đùa của một người nào đó hâm mộ Damen, của một nhà sưu tầm đồ cổ, hay của một người làm tranh giả. Có thể đây là những cổ vật gia bảo đã được truyền lại từ rất rất nhiều đời, và tất cả những đời trước đây, ông cố, ông sơ, tổ tiên của anh đều có cùng một cái tên Damen. Nhưng khi tôi nhìn xung quanh một lần nữa, cái cảm giác lạnh xương sống mách bảo cho tôi một sự thật không thể chối cãi – những thứ này hoàn toàn không phải là đồ cổ, hay đồ gia bảo. Đây là những tài sản cá nhân của Damen, những thứ ưa thích mà anh ta sưu tầm qua nhiều năm. Tôi lảo đảo bước ra ngoài, lòng dao động dữ dội, chỉ muốn biến khỏi căn phòng sởn gai ốc, cái lăng mộ cầu kỳ ghê ghớm này. Tôi muốn giữ khoảng cách càng xa càng tốt, và sẽ không bao giờ, mãi mãi, trong bất cứ hoàn cảnh nào, tôi cũng sẽ không bao giờ trở lại nơi này lần nữa. Tôi đi xuống tới tầng trệt thì nghe tiếng kêu thất thanh xé tai, tiếp sau là tiếng rên rỉ như bị nghẹn cổ. Chẳng suy nghĩ gì, tôi chạy thẳng về hướng có tiếng động, đi theo nó tới cuối hành lang, qua đến cửa thì thấy Damen đang nằm trên sàn nhà, quần áo rách rưới, gương mặt anh đang nhỏ máu, trong khi Haven đang kêu gào và rên rỉ phía dưới anh ta. “Ever!”, anh hét lên, đứng dậy và giữ tôi lại trong khi tôi xô mạnh anh ra, giãy giụa hết sức để có thể được đến bên Haven. “Anh đã làm gì cô ta?”, tôi hét lên, liếc nhìn anh rồi nhìn đứa bạn của mình. Làn da Haven tái nhợt, mắt cô trợn lên. Tôi biết không được phí thời gian nữa. “Ever, làm ơn, dừng lại!” Anh nói, giọng chắc nịch. “ANH ĐÃ LÀM GÌ CÔ TA?”, tôi cũng hét lên, đá, đấm, cắn, thét, cào, sử dụng tất cả sức mạnh của tôi, nhưng chẳng thể làm gì được. Anh đứng đó, giữ tôi bằng một tay, gương mặt chẳng lộ cảm giác đau đớn gì khi bị tôi đánh. “Ever, làm ơn, cho anh giải thích!” Tôi không nghe thấy gì nữa. Tất cả những gì tôi thấy lúc này là bạn tôi đang chảy máu ào ào, nhăn nhó vì đau đớn. Hóa ra, đây là lý do tại sao anh không muốn tôi đến đây, luôn giữ tôi tránh xa nơi này? “Không! Không phải vậy. Em nghĩ sai rồi. Anh không muốn em thấy điều này, nhưng đó không phải những gì em nghĩ…”. Anh nhấc tôi lên khỏi sàn nhà, như nhấc một con búp bê rách rưới. Và mặc cho tôi đấm đá túi bụi, anh không có vẻ gì là mệt hay đau. Nhưng tôi chẳng quan tâm đến Damen. Tôi chẳng quan tâm đến tôi nữa là. Giờ, tôi chỉ quan tâm đến Haven. Môi cô ta đã chuyển sang màu xanh tái và hơi thở yếu ớt đến mức nhẹ như không. “Anh đã làm gì cô ta hả?”, tôi trừng trừng nhìn Damen bằng tất cả sự căm ghét và phẫn uất của mình. “Anh đã làm gì cô ta, anh là đồ yêu quái nào đây?” “Ever, làm ơn đi, anh cần em lắng nghe…”. Giọng anh như van xin. Bất chấp tất cả sự tức giận của tôi, bất chấp những căm hờn sôi sục trong tôi, tôi vẫn cảm thấy sự ấm áp của bàn tay anh khi tiếp xúc trên làn da tôi. Tôi chiến đấu kịch liệt với chính mình để không chú ý đến điều đó. Tôi la, hét, đá vào những chỗ dễ tổn thương của anh, nhưng lúc nào tôi cũng không trúng đích vì anh nhanh hơn tôi nhiều. “Em không thể giúp cô ta, tin anh đi, chỉ có mình anh là có thể giúp được cô ta mà thôi!” “Anh không hề giúp cô ta, anh giết cô ta thì có!”, tôi gào lên. Damen lắc đầu, nhìn tôi, gương mặt anh đầy vẻ mệt mỏi khi thì thầm: “Không phải vậy đâu!” Tôi cố thoát ra lần nữa, nhưng chẳng có tí tác dụng nào. Tôi không thể đánh thắng anh. Vì thế tôi dừng lại, thả lỏng người với tư thế buông xuôi, đầu hàng. Trong một tích tắc, tôi thấy anh lập tức nới lỏng tay. Và chỉ chờ có thế, tôi dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vào anh, lộn mình xuống sàn, lao tới Haven với tốc độ nhanh nhất của mình, chạm ngón tay mình vào cổ tay đầy máu của Haven. Tôi dò tìm nhịp tim. Tôi nhìn chăm chăm vào hai cái lỗ nhỏ ở chính giữa hình xăm, tôi van xin Haven hãy tiếp tục thở. Và khi tôi lấy điện thoại di động của mình ra, định gọi cấp cứu, thì Damen đến ngay phía sau tôi, chụp lấy cái điện thoại và nói: “Anh hi vọng anh không phải làm điều này!”