Bất Tử Bất Diệt
Chương 16
Độc Cô Bại Thiên trong lúc buồn chán liền đem những tin tức mà ngọc thạch truyền cho hắn sắp xếp lại. Khi nghĩ tới tình cảnh lúc đó thì cảm thấy rất kỳ diệu.
Đúng lúc hắn đang phải chịu đựng sự đau đớn nhục thể thì trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh. Một đại hán oai vũ xuất hiện trước mặt hắn, thân hình cao lớn, bá khí lẫm liệt gường mặt thô kệch trộn lẫn sự già dặn cất tiếng nói"Ta, Độc Cô Chiến Thiên tung hoành giang hồ, ngạo thị thiên hạ, đánh bại các lộ anh hung trong thiên hạ, võ lâm độc tôn, vạn người kính phục. Không ngờ thiên đạo cản trở, tuy bước đầu hiểu được bí mật sinh tử nhưng cuối cùng vẫn phải ôm hận mà chết. Nay đặc biệt lưu lại một khối tinh nguyên thạch cho hậu nhân để có thể tiếp tục chí hướng của ta.
Một thân võ công đều là do tự lĩnh ngộ, xuất phát từ tam lưu nhưng lại vượt xa tam lưu. Tất cả đều được lưu lại trong một trang "võ luận"Người luyện võ trong thiên hạ chỉ biết khổ luyện, có một số ít người mày mò tìm hiểu bản chất của "vũ", vũ thật ra là cái gì? Có rất ít người tự hỏi mình câu đó. Nếu như chỉ có học thì dù có khổ tu cả đời cũng khó mà có thể đại thành. Có thể chia võ công ra làm bốn mức: đại thừa, thượng thừa, trung thừa và hạ thừa.
Hạ thừa, chỉ biết như vậy nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao lại như vậy. Chỉ biết dựa theo lời của người đi trước mà tu luyện, không biết biến hóa, căn bản không thể nói chữ "vũ". Loại người này căn bản không biết "vũ". "Vũ" coi trọng nhất là chữ "ngộ", không thể nằm trong giới hạn của chiêu thức được.
Trung thừa có thể từ một nghĩ ba, nghiên cứu vũ học, tự sáng tạo ra võ công, như mọi người thường hay gọi là vương cấp cao thủ. Vương cấp cao thủ trong lòng có võ ý, biết tu tâm dưỡng tính gần như là hiểu nhưng họ vẫn còn chưa khám phá ra được bản chất của "vũ". Chỉ biết thoáng qua nguồn gốc của vũ, đạt được cảnh giới trong thiên hạ thì rất ít.
Biết được bản chất của vũ thì có thể đạt tới cảnh giới thượng thừa. Cảnh giới thượng thừa thì thiên địa vạn vật đều có thể là thầy, trong lòng có vũ ý, vô chiêu thắng hữu chiêu, giơ tay giơ chân đều theo một đạo lý kỳ diệu. Đạt tới cảnh giới này thế gian cực ít gặp, trong mắt thế nhân chính là đế cấp cao thủ. Người cảnh giới này không hề giống như trung thừa vũ giả cả ngày bế quan khổ tu. Thượng thừa vũ giả hoặc là tiếu ngạo sơn lâm, hoặc dạo chơi thành thị, là kỳ nhân ẩn mình trong hồng trần, là kỳ lân nơi thôn dã.
Đại thừa có thể lật tay thành mây, úp tay thành mưa, khám phá ra sinh tử, đạt cảnh giới thánh cấp. Thánh cấp cao thủ có thể siêu thoát khỏi trần thếTa biết rất rõ tâm pháp Kinh Đào Thiên Trọng của ta có thiếu sót rất lớn, cửu tử nhất sinh và phải cộng thêm cơ duyên xảo hợp mới có thể luyện thành. Vì vậy ta lưu lại chỉ để hậu nhân tham khảoTiếp theo đó là một trang tâm pháp không rõ ràngĐọc tâm pháp xong, Độc Cô Chiến Thiên liền nói tiếp qua chiêu thức sử dụngĐộc Cô Bại Thiên cuối cùng cũng hiểu rõ vấn đề đã gây khó cho gia tộc gần cả ngàn năm nay. "Phải học tam lưu võ công trong thiên hạ, võ công cuối cùng sẽ đại thành". Câu này nguyên là một đoạn cuối cùng trong phần sử dụng chiêu thức của Độc Cô Chiến Thiên, đại ý của nó muốn nói: võ công khi đạt đến cảnh giới nhất định thì có thể từ vô chiêu thắng hữu chiêu. Nhưng thật ra cũng không hẳn là vô chiêu mà chỉ là biến từ phức tạp thành đơn giản. Tam lưu võ công chính là võ công được truyền bá rộng rãi khắp đại lục, được lưu truyền lâu nhất và cũng là thứ đơn giản nhất, là những chiêu thức đều đã trải qua rất nhiều sự trải nghiệm.
Những chiêu thức này khi mới bắt đầu được sáng tạo ra đều là tuyệt kỹ danh chấn. Mặc dù các phái đều cất giấu như bảo vật nhưng theo thời gian tuyệt kỹ đó cũng lưu truyền vào giang hồ. Tuyệt kỹ mà mọi người ai nấy đều biết thì không còn được gọi là tuyệt kỹ nữa. Võ công công chúng này được truyền từ ngàn đời, là những tinh hoa được tích lũy. Nói một cách dễ hiểu thì các võ công này vượt xa tuyệt kỹ hiện tại mà các phái đang sở hữu. Chỉ là võ công này là của cộng đồng, ngươi biết, hắn cũng biết. Vì vậy đã khiến cho các độc môn võ công chưa chắc đã tinh thâm kia cuả các phái trở thành thần công tuyệt kỹ.
Trong lịch sử xuất hiện không ít thiên tài võ học, biến cái mục nát thành thần kì. Các chiêu thức đơn giản vào tay bọn họ thì đều trở thành thần công đoạt mạng. Những người này một khi công lực đạt tới một cảnh giới nhất định thì sẽ chân chánh hiểu được yếu lĩnh võ côngVì vậy cả đoạn này nó mang ý nghĩa là: võ công khi đạt đến cảnh giới nhất định, chiêu thức phải cực kỳ đơn giản và hữu hiệu nhưng lại đạt được hiệu quả tốt nhất. Lúc đó võ công có thể coi như là đại thành.
Hiển nhiên Độc Cô Chiến Thiên lưu lại tinh nguyên thạch không biết xảy ra vân đề gì mà hậu nhân lại không thể mở tinh thần lạc ấn khiến cho hậu nhân Độc Cô gia cuối cùng chỉ nhận được một câu nói " Phải học được tam lưu võ công trong thiên hạ, võ công cuối cùng sẽ đại thành". Lịch sử thật đã đùa cợt Độc Cô gia một vố lớn, một sự đùa cợt kéo dài gần cả ngàn nămSau khi hình ảnh Độc cô Chiến Thiên cùng tin tức lập lại vài lần thì hình ảnh và tinh tức đột nhiên cuồng loạn hòa thành tinh nguyên không ngừng tràn vào người Độc Cô Bại Thiên khiến cho trong thâm tâm hắn phải gánh chịu một nỗi thống khổ cực lớn đến mức bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Cuối cùng thật ra đã phát sinh ra chuyện gì? Thiên đạo ngăn trở là do bản than không đạt tới cảnh giới nào đó hay là do yếu tố người ngoài? Còn nữa, ai lại có thể khiến cho lão tổ thiên hạ vô địch phải ôm hận mà chết? Cả trăm suy nghĩ không có lời giải đáp.
Đến trưa ngày thứ bảy, Độc Cô Bại Thiên cảm thấy bản than đã có thể chuyển động. Từ từ bước xuống giường đem ngọc thạch để trên bàn, lấy miếng ngọc đang đeo trên cổ cẩn thận cất kỹ vào trong người. Sauk hi cử động cho giãn gân cốt vừa muốn mở cửa bước ra ngoài thì nghe thấy có tiếng bước chân đang đi tới. Hắn vội vàng cầm lấy ngọc thạch giữ nguyên tư thế nằm lại trên giường.
Cửa phòng được nhè nhẹ mở ra, Lý Tih với dung mạo như tiên từ từ bước vào, khẽ khép cửa lại, nheo nheo mắt nhìn hắn và từ từ bước lại gần. Tim của Độc Cô Bại Thiên không ngừng đập "thình thịch", càng ngày càng nhanh. Lý Thi ngồi trên ghế cạnh giường sau khi nhìn hắn, như thường lệ cất thanh âm trong trẻo chửi hắn một trận. Hồi sau kích động liền đưa tay đánh hắn hai quyền khiến cho hắn trong lòng chỉ biết kêu khổ. Võ công của hắn hiện tại gặp ông già cũng chưa chắc đánh lại. Không còn cách nào khác chỉ phãi"nhẫn nhịn"Nhưng hắn cũng thật không cam tâm. Nay lúc Lý Thi bắt đầu hưng phấn liền thè lưỡi, trợn mắt rồi từ từ ngồi dậy"A……." Lý Thi thất sắc kêu lên một tiếng thất thanh" Lý Thi, cô trả mạng lại cho ta, tại sao lại mưu sát thân phu?" Nói xong liền giơ hai tay bóp lấy cổ Lý ThiLý Thi phản ứng cực nhanh, tức thì đứng bật dậy tông cửa chạỵ ra ngoài" Ha ha…." Độc Cô Bại Thiên không kìm được cảm giác đắc ý cười lớn.
Một hồi lâu, "bùng" cửa phòng bật mở ra, Độc Cô Phi Vũ tuc81 thì tiến vào, theo sau là Độc Cô Ngôn Chí. Lý Thi khuôn mặt ửng hồng vào sau cùng."Gia gia, phụ thân, con đã tỉnh lại rồi"Độc Cô Phi Vũ bực bội tới mức râu vểnh lên nói" Ngủ đủ chưa, ngủ hai năm không đủ hay sao mà mới tỉnh dậy đã gây ra chuyện kinh thiên động địa rồi"Độc Cô Bại Thiên làm ra vẻ vô tội" Đâu có, chỉ là dọa cho một con mèo nhỏ bỏ chạy thôi mà"Lý Thi nghiến răng tức giận nói " Độc Cô Bại Thiên, ngươi quá đáng lắm. Ta có lòng tốt tới thăm ngươi vậy mà ngươi nỡ trêu chọc ác độc như vậy. Hừm" Nói xong giận quá nhìn qua hướng khácĐộc Cô Ngôn Chí nói " Bại Thiên, con trêu quá đáng rồi. Lý cô nương là khách phương xa, hơn nữa lại là một cô gái. Con sao có thể vô lý như vậy được?""Đâu có, lúc con tỉnh lại cảm giác thấy một con mèo con đang cào cào gãi ngứa làm cho con phải bật đậy. Kết quả là khiến cho Lý cô nương phải hoảng sợ bỏ chạy đấy chứ"Lý Thi không biết nói gì. Không lẽ lại nói là hồi nãy mình đánh hắn.
Lúc này lão phu nhân và phu nhân cũng nhận được tin vội tới ngay phòng hắn"Bại Thiên, con cuối cùng cũng tỉnh lại, thật làm cho nãi nãi sợ muốn chết" Vừa nói vừa nắm chặt tay của Độc Cô Bại Thiên, nước mắt không ngừng tuôn raMẹ của hắn thì đúng là khóc không ra tiếng, không ngừng dùng tay vuốt mặt hắn " Con ngoan, cuối cùng con cũng đã tỉnh lại. Mẹ thật rất lo lắng"Bị hai người làm như vậy, Độc Cô Bại Thiên thật cảm thấy xấu hổ. Lớn như vậy rồi mà còn bị coi giống như một đứa bé. Sợ Lý Thi trêu chọc hắn liền đưa mắt nhìn qua thì thấy mắt của mỹ nữ lúc này cũng đã ửng đỏ hiển nhiên là đang rất cảm động. Nữ nhân vẫn là nữ nhân. Mặc dù trong lòng đang hận hắn muốn chết nhưng hiện tại vẫn bị tình cảm của gia đình mình làm cảm động đến mức muốn rơi lệ. Con gái đúng là trời sinh đã đa sầu đa cảm mà! Bất quá nếu nghĩ thực lòng mà nói thì mình đúng là đã khiến cho người trong nhà phải lo lắng; đúng là cần phải xin lỗi cha mẹ, gia gia cùng nãi nãi."Mẹ, nãi nãi, hai người đừng khóc nữa. Con chẳng phải đã tỉnh lại rồi sao. Hai người thử nhìn xem. Con đang rất tốt. Chỉ là cái bụng đang không ngừng kêu réo thôi""Cái gì? Bụng con không khỏe à? NGười đâu, mau mau gọi đại phu tới đây""Không phải, mẹ, con thấy đói nên cái bụng không ngừng kêu thôi""Thằng bé này, con thật là làm cho mẹ sợ muốn chết""Cha, mẹ, gia gia, nãi nãi con xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Đúng rồi, sao con nằm mộng thấy gia gia hình như chỉ qua phong con thăm con có một lần ?"Mặt của Độc Cô Phi Vũ ửng đỏ nói" Ngươi đúng là tên tiểu tử thối. Ngươi không biết là gia gia mỗi khi nhìn thấy ngươi hôn mê là trong lòng cảm thấy rất đau sao? Vì vậy ta mới ít tới thăm đó chứ""Oh, ha ha….."……………….……………….. ………………..
Trong nhà ai đấy cũng đều không ngừng nói, tiếng nói chuyện, cười đùa liên tục vang lên. Nhìn thấy mọi người trong nhà ai nấy đều chân tình, trong lòng Lý Thi cảm thấy rất ấm áp.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
16 chương
81 chương
11 chương
60 chương
117 chương
10 chương
22 chương