Lục Do Tĩnh vuốt vuốt râu_: “Loại độc này không phải loại thông thường, hiện giờ ngay cả độc đang ở vị trí nào cũng không biết, sợ là…..”. Nhan Ca nhìn chòng chọc Nhạn Lạc, ánh mắt hung ác giống như ở trên người nàng khoét ra một cái động_: “Ta sao lại cảm thấy như Nhạn nhị tiểu thư có việc gì đó đang giấu chúng ta. Theo như lời Lục y sĩ nói, Thiếu chủ trúng độc là vào lúc sáng sớm, không biết Nhạn nhị tiểu thư có hay không…..”. -“Không có”_ Nhạn Lạc quay đầu lại, âm cuối đã muốn thất thanh lên mà phân bua_: “Ta buối sáng không có đi tìm Kiệt biểu ca! Ngươi có thể đi hỏi bất luận kẻ nào.! Ta hôm nay luôn luôn ở trong phòng không có đi ra ngoài!”_ Nhạn Lạc đã tính toán cho kế hoạch ngày hôm nay. Sáng sớm nàng đã mượn cớ đem thị nữ đuổi đi, mà tại lúc đi vào phòng Nam Cung Kiệt cũng không nhìn thấy bất luận kẻ nào. Vì thế nàng mới tín thệ* (tin tưởng mà thề) nói như vậy. -“À…”_Nhan Ca nhăn mặt nhíu mi, cùng với Nam Cung Huyền liếc mắt một cái. Nam Cung Huyền thở dài một hơi, đi đến trước mặt Nhạn Lạc_: “Ngươi nếu như biết được điều gì thì liền nói đi, dượng sẽ không trách ngươi” Nhạn Lạc bộ dáng như sắp phát khóc lên, kéo tay áo Nam Cung Huyền,  mặt khóc lóc thảm thiết _: “ Thật không phải ta, ta…. Ta sao có thể hại Kiệt biểu ca như vậy….”_ Ngừng lại một chút, nàng đưa ra một ngón tay chỉ vào Phong Ngâm đang ngồi thất thần nhìn Nam Cung Kiệt, la lớn_: “Là hắn! Nhất định là hắn! Kiệt biểu ca ở trong phòng hắn trúng độc, tại sao các ngươi không nghi ngờ hắn? ”. Trong nhất thời, ngoài Sở Tương Tích ra, tất cả đều nhìn về phía Phong Ngâm.         Phong Ngâm chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt không có một tia biểu tình, trong mắt chỉ là một màn sương mờ ảo tĩnh mịch. -“Hỗn trướng!”_Sở Tương Tích tin Phong Ngâm dù cho để cho mình chết cũng không để cho Nam Cung Kiệt bị thương một chút nào. Nghe được có người vu hãm cho hắn như thế, thật là tức giận vô cùng_: “ Cho dù các ngươi hoài nghi từ đầu đến cuối cũng không tới phiên hoài nghi Tiểu Phong! Mệt cho hắn vì Nam Cung gia….”. -“Sở huynh!”_Phong Ngâm lên tiếng ngăn cản Sở Tương Tích nói tiếp, ảm đạm cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Nam Cung Kiệt_: “Ta không có tư cách để phản bác”._Nam Cung Kiệt sáng sớm đã đến Phù Nguyệt các, nên người bị chất vấn nhất xác thật chính là mình. Nam Cung Huyền và Nhan Ca không muốn hoài nghi nhất chính là Phong Ngâm, khổ nhất là hiện tại lại không có chứng cứ, nên không thể vì hắn mà biện hộ. -“Chờ Thiểu chủ tỉnh, chân tướng sẽ rõ ràng.”_Nhan Ca thản nhiên nói. Nhạn Lạc nhất thời hút vào một ngụm khí lạnh, vì tự bảo vệ mình nhất thời bản tính lộ ra_: “Kiệt,..Kiệt biểu ca sẽ tỉnh?”._Vốn nghĩ chỉ muốn Nam Cung Kiệt ngực đau đớn khó chịu, trăm triệu lần không nghĩ đến y sẽ chết. Hiện giờ nếu như Nam Cung Kiệt tỉnh lại liền có thể chứng minh những lời mình vừa nói đều là nói dối, đến lúc đó chính mình định là tự thân khó bảo toàn được. Nam Cung Huyền nhíu mày, ẩn nhẫn tức giận không nói gì. Nhan Ca đứng một bên châm chọc nói_: “Thiếu chủ được Nhạn nhị tiểu thư quan tâm như vậy, bất tỉnh cũng bị cười cho tỉnh lại”. Nhạn Lạc ngượng ngùng ngậm miệng,  trong lòng lại lo sợ. Hiện tại lo lắng không phải là Nam Cung Kiệt chết, hay không chết cũng không phải. Mà chính là sợ hãi Ân Kỳ Uyên có thể hay không thật sự lừa mình. Gốc cây phệ tâm thảo kia kỳ thật căn bản là gốc cây độc đưa con người ta đến chỗ chết. Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ vào Phong Ngâm nói_: “Hắn không có phản bác chính là có tật giật mình, nên,..nên đem hắn đánh nhốt vào Thiên lao!”. Nhan Ca xem thường liếc Nhạn Lạc một cái, lại nghe Nam Cung Huyền giận dữ nói_: “Phong Ngâm không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch là tội thứ nhất, hộ chúa bất chu* (bảo hộ [Thiếu chủ] không chu toàn) là tội thứ hai, bắt giam vào dưới lầu Huyền Nguyệt, quỳ diện bích*(đối mặt vào tường) ba ngày.” -“Giáo chủ!”._Nhan Ca và Sở Tương Tích cùng hô lên. Sở Tương Tích biết mệnh lệnh của Giáo chủ không thể phản kháng, nóng vội nói_: “Thân thể Phong Ngâm không khỏe, không thể lại tiếp tục chịu phạt! Sở mỗ nguyện ý vì Phong Ngâm chịu phạt!”_ Nói xong liền “bùm” quỳ xuống. Phong Ngâm một phen kéo Sở Tương Tích lên, khẽ thở dài_: “Huynh là một người trí thức không có võ công, quỳ nửa canh giờ đã muốn lấy cái mạng huynh rồi….”_Cắn chặt răng, hướng Nam Cung Huyền quỳ một gối_: “Thuộc hạ nghe lệnh”. -“Lục y sĩ, hãy cố gắng chiếu cố tốt cho Thiếu chủ”_Nam Cung Huyền tâm tình phiền não, không nhiều lời liền xoay người đi. Nhan Ca cũng vội vàng theo ra ngoài.Nhạn Lạc đắc ý đi theo phía sau còn Lục Do Tĩnh cũng kính cẩn khom người lui ra ngoài. Sở Tương Tích bị Phong Ngâm kéo tay áo, hung hăng đá chân, chờ cho bọn đi xa mới đau lòng nói_: “Qùy ba ngày, đứa nhỏ chắc chắn sẽ bị sẩy! Ngươi cũng theo đứa nhỏ gặp Diêm La Vương đi thôi!”. Phong Ngâm cười an ủi_: “Cơ thể ta cũng đã gần tốt như trước rồi, ba ngày hẳn không thành vấn đề. Ta sẽ bảo vệ tốt đứa nhỏ”_Phong Ngâm ngồi ở mép giường, cầm lấy tay Nam Cung Kiệt_: “Sở huynh, huynh đi ra ngoài đi”. Sở Tương Tích thở dài thật mạnh, quay đầu đi ra khỏi nội các. -“Kiệt, ngươi phải phù hộ cho con chúng ta bình an vô sự….”_Phong Ngâm kéo lấy tay Nam Cung Kiệt lưu lại một tia ấm, nhẹ nhàng áp lên mặt mình, quyến luyến trên đôi môi tái nhợt của Nam Cung Kiệt hạ xuống một nụ hôn.