Buổi trưa ngày hôm sau. Mới sáng sớm đã rơi một trận tuyết lớn, mặc dù hiện giờ bên ngoài cửa sổ là ánh nắng tươi sáng. Hơi tuyết lạnh lẽo tan ra làm cho Sở Tương Tích rùng mình một cái thật mạnh, quay đầu liền nhìn thấy Nam Cung Kiệt bên cạnh giường cầm chăn nhẹ nhàng đắp lên cho Phong Ngâm. Khi thấy y cách lớp chăn thật dày, đưa tay đặt nhẹ trên bụng Phong Ngâm, tay còn chưa đụng đến liền giống như bị “điện giật” văng ra,  tiếp tục lặp lại như thế,  cũng không biết rốt cuộc y đụng đến cái gì, Sở Tương Tích chỉ có thể bất đắc dĩ cười. Nam Cung Kiệt âm thanh lạnh lùng vang lên _: “Đêm qua, còn một câu trong lời nói ngươi chưa nói xong là gì?” Sở Tương Tích lắc đầu cười khổ_: “Ta không muốn Tiểu Phong hận ta cả đời” Nam Cung Kiệt hung hăng trừng Sở Tương Tích, đang muốn ép hỏi thì Phong Ngâm đã chậm rãi mở mắt ra. Tựa hồ như đột nhiên phát hiện ra mình ngồi ở vị trí  không đúng, Nam Cung Kiệt vội vàng đứng dậy khoanh tay ở phía sau, vẻ mặt xấu hổ đưa lưng về phía Phong Ngâm. Sở Tương Tích vì hành vi của Nam Cung Kiệt mà cảm thấy dở khóc dở cười, chậm rãi đi hướng mép giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói _: “Đứa nhỏ không có việc gì, chỉ là linh khí mất đi một nửa nên cái thai rất không ổn. Nếu muốn bảo trụ đứa nhỏ, ngươi phải tránh không cần cử động để mệt nhọc” Phong Ngâm suy yếu gật đầu. Sở Tương Tích nghiêng đầu liếc xéo Nam Cung Kiệt đang đứng lẳng lặng một cái, vỗ vỗ mu bàn tay Phong Ngâm_: “ Ta đi sắc thuốc cho ngươi”. Rồi sau đó ý vị thâm trường ( hàm ý ) nhìn Phong Ngâm liếc một cái, than nhẹ đi ra khỏi cửa. Phong Ngâm xốc chăn lên, chống đỡ vào mép giường mà đứng dậy, thân thể vô lực nhìn có vẻ ngốc ngốc. Nam Cung Kiệt nghe thấy âm thanh ở phía sau, vội xoay người đến bên cạnh giường muốn dìu hắn, nhưng vẫn do dự buông cánh tay đã nâng lên được một nửa, lãnh đạm nói_: “Thân thể ngươi không khỏe, tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi đi”. Nam Cung Kiệt thấy đầu lông mày Phong Ngâm nhíu chặt, bất đắc dĩ  than nhẹ một tiếng, đi đến bên giường quỳ xuống, đem giày mang vào chân Phong Ngâm. Phong Ngâm vì việc làm của Nam Cùng Kiệt mà cảm thấy giật mình bất thường, vội đẩy tay y ra, la lên_: “Thuộc hạ tự mình làm…” -Tự xưng là thuộc hạ?_Nam Cung Kiệt lạnh lùng giương mắt, chặn lại cái tay Phong Ngâm đang cản y. Phong Ngâm chỉ có thể bày ra vẻ mặt không tự nhiên nhìn y cúi thấp người vì mình mang giày. -Phong Ngâm!_Nam Cung Kiệt đứng thẳng dậy, khoanh tay đưa lưng về phía Phong Ngâm_: “Ta có một số việc, cần hỏi ngươi rõ ràng”. Phong Ngâm khẩn trương nắm tay lại, hít sâu một hơi nói_: “Xin Thiếu chủ cứ hỏi.” Nam Cung Kiệt lẳng lặng đứng im, một hồi sau mới chậm rãi mở miệng hỏi_: “Ngươi lúc trước cầu ta cho ngươi bảy tháng, có phải vì trong bụng ngươi có đứa nhỏ hay không? Bảy tháng sau sẽ sinh hạ?” Phong Ngâm ngẩn người ra, trái tim truyền đến từng đợt đau kịch liệt. Nam Cung Kiệt xoay người, dùng giọng điệu thăm dò hỏi_: “Hài tử kia, có phải là cốt nhục của ta hay không? Ta không phải là……”_Âm thanh của Nam Cung Kiệt bắt đầu run rẩy_: “Tạ tay giết nó?” Phong Ngâm đưa tay nắm chặt y phục trước ngực, môi mỏng đi cắn đã nhiễm đỏ, lòng đau đớn bén nhọn ngày càng mãnh liệt. Nam Cung Kiệt thấy bộ dạng thống khổ vạn lần của Phong Ngâm, nhăn mặt nhíu mi vọt đến bên cạnh hắn, không nói hai lời liền nắm lấy tay hắn truyền nội lực vào. Phong Ngâm cúi thấp đầu, lòng bàn tay bị Nam Cung Kiệt nắm chặt đã thấm đẫm mồ hôi. -Không, không phải….._Phong Ngâm thống khổ nhắm mắt lại, môi run nhè nhẹ_: “Ta lúc đó, ….không có mang thai”. Ngươi đã muốn quên tình yêu mà ta với ngươi đã từng có, nói cho ngươi biết sự thật liệu có được gì? Đứa nhỏ đã không còn nữa, cho dù biết được đáp án thật sự, đối với ngươi mà nói, có lẽ cũng chỉ là một tiếng than nhẹ, một lần thổn thức mà thôi. Nếu như thế, cần gì vô cớ phải làm ra thêm nhiều sự tình. Nam Cung Kiệt chậm rãi buông tay Phong Ngâm ra, lùi về sau hai bước, không xác định mà đem tầm mắt dời đi, đứng lặng yên thật lâu. Phong Ngâm đứng lên, bộ dạng nghe lời nói_: “ Những điều mà đêm qua Phong Ngâm đã nói, không biết Thiếu chủ….” -Ta còn muốn biết…._Nam Cung Kiệt đánh gãy lời nói của Phong Ngâm, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt của Phong Ngâm_: “Trong hơn một tháng ở hồ lạnh Huyền Băng, ta có từng tỉnh lại hay không?”. Phong Ngâm nhắm mắt lại, đang muốn nói ra hai chữ “Không có” thì ngoài cửa liền truyền đến âm thanh bẩm báo của hộ vệ. -Kiệt! Trong mắt ngươi…có còn lão cha như ta tồn tại hay không?_Nam Cung Huyền lớn giọng bực tức, bước vào Phù Nguyệt các, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận. Nam Cung Huyền thân hình cao lớn khôi ngô, lông mày sắc bén khắc vài đạo tang thương, đôi mắt tròn lớn nhưng lại hiện ra vài nét trẻ con, một chút cũng không giống một giáo chủ tà giáo, thật giống như một người lính lỗ mãng hơn. Nam Cung Kiệt thấy thế vội đi qua một phen kéo lấy đầu gối sắp chạm đất của Phong Ngâm đứng dậy, chuyển hướng sang Nam Cung Huyền giải thích_: “Thân thể Phong Ngâm không khỏe, lễ liền miễn đi”. Nam Cung Huyền lòng dạ nhàn hạ nên cũng không để tâm cân nhắc đến mấy vấn đề lễ tiết này, bàn tay vung lên mắng_: “Ngươi không nói một tiếng liền bỏ đi mất, còn đi hơn một tháng, đã thế ngay cả khi trở lại cũng không chào hỏi một tiếng, ngươi rốt cuộc có để lão cha như ta đây vào trong mắt không?” -Giáo chủ bớt giận!_Nhan Ca không nhanh không chậm thong thả đi vào Phù Nguyệt các, đôi lông mày nhỏ dài hơi cong lên, cười cười nhìn về phía Nam Cung Huyền_: “ Thiếu chủ còn trẻ, tính tính ham chơi trước sau khó sửa đổi được, hơn nữa Thiếu chủ đúng là có muốn ân cần đi hỏi thăm Giáo chủ, Thiếu chủ nói có đúng không?”_Nói rồi quay đầu về phía Nam Cung Kiệt, chỉ nghe được Nam Cung Kiệt thản nhiên “Ừm” một tiếng. Sắc mặt Nam Cung Huyền chẳng biết sao nhất thời  lại trở nên nhu hòa, hắn bình tĩnh nhìn Nhan Ca. Hai người nhìn nhau cười một hồi lâu, hắn mới kịp phản ứng nhớ đến mục đích mình tới nơi này.