Thư các: phòng sách. Mặc Phi vừa dùng bữa vừa hỏi Mộc Hề đang đứng bên cạnh: “Bình thường, thực khách và khách khanh trong phủ làm những gì?” “Nếu như chủ tử không triệu kiến hoặc giao nhiệm vụ, các thực khách thường sẽ sao chép thư sách hoặc là tụ tập một chỗ chuyện trò, sau đó ghi lại lời nói rồi giao cho chủ quản. Về phần khách khanh thì càng tự do hơn thực khách, chỉ cần chủ nhân không có phân phó, khách khanh có thể làm bất cứ chuyện gì họ muốn làm.” Mặc Phi gật gật đầu, điều này không khác nhiều với suy nghĩ của nàng, giống như thời Xuân thu Chiến quốc, rất nhiều con cháu danh môn quý tộc đều nuôi rất nhiều thực khách, một số thực khách, thậm chí đến tận lúc chết cũng chưa hiến lên một sách lược nào, bình thường hoàn toàn tồn tại như sâu gạo. Đương nhiên, loại tình huống này sẽ không xuất hiện trong vương phủ Vinh Trăn, thứ nhất là số lượng khách khanh và thực khách trong phủ ít, thứ hai là lấy cá tính của Vu Việt, hẳn cũng sẽ không vì chút ham muốn hư danh mà nuôi người vô dụng. Chỉ là nàng vừa vào phủ làm khách khanh, chắc chắc sẽ không được tham dự nghị sự hay quyết sách trọng yếu, vậy thì lúc bình thường nàng nên làm cái gì đây? Mặc Phi đang trầm tư, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Mộc Hề tiến lên mở cửa, lập tức hành lễ. Tiếp theo, Mặc Phi nhìn thấy một nam tử tuổi chừng ba mươi chậm rãi đi vào, tóc búi cao, đầu đội trường quan*, mặc áo dài màu xanh, tướng mạo trên trung bình, một đôi mắt dài nhỏ lợi hại luôn tươi cười, làm cho người ta vừa cảm thấy hiền lành lại vừa cảm thấy mâu thuẫn. * Quan: cái mũ, mão. “Phù Đồ công tử mạnh khỏe? Tại hạ là chủ quản phủ Vinh Trăn, Yên Kiều, đặc biệt đến thăm các hạ*.” Nam tử mang vẻ hào sảng rồi hành lễ ngang hàng. * Các hạ: ngài. Mặc Phi đứng lên đáp lễ: “Yên chủ quản hữu lễ rồi.” Yên Kiều không chút dấu vết đánh giá Mặc Phi một hồi, sau đó mới nói: “Vốn hôm qua nên đến bái phỏng, nhưng bất đắc dĩ có chút chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên mới đến trễ.” “Yên chủ quản khách khí rồi.” Mặc Phi vừa mời đối phương ngồi vừa phân phó Mộc Hề dâng trà. Yên Kiều ngăn cản nói: “Công tử đừng vội, hôm nay tại hạ đến đây là có một việc nhỏ, làm xong sẽ rời đi.” “Chuyện gì?” “Có phải công tử từng xin Chủ công hỗ trợ làm hộ tịch không? Hôm nay tại hạ đến đây là vì chuyện này.” Nói xong, hắn lấy từ trong tay áo ra một khối bạc giản* đưa tới, “Còn cần công tử viết thông tin về ngày sinh, nguyên quán, tính danh, tên tự lên trên nữa.” * Bạc giản: tấm giản màu bạc. Trong lòng Mặc Phi vui vẻ, rốt cuộc cũng có phù bài xác minh. Vì thế nàng tiếp nhận bạc giản nói: “Làm phiền Yên chủ quản.” Nàng cầm bạc giản ngồi vào bên án thư, nhấc bút lên rồi lại dừng lại. Mặc Phi giật mình, hiện tại là năm nào? Nhớ rõ lúc đi theo lưu dân, nàng từng nhặt được một cái thẻ tre trên đường, mặt trên ghi là năm “Thượng Ninh”, nhưng đó là năm của Ngu Quốc, Vệ Tuyên từng nói, năm của Chiếu Quốc là “Khải Tuất”, nhưng mà lại không có nói cách hiện tại bao nhiêu năm. Hiển nhiên vấn đề này không thể trực tiếp hỏi được, nếu không sẽ có người ngờ vực vô căn cứ. Đúng rồi, nàng từng nhìn qua phù bài của Vệ Tuyên, mặt trên viết là Khải Tuất năm thứ chín, năm nay hắn khoảng bốn mươi tuổi, như vậy bây giờ đại khái là Khải Tuất năm thứ bốn mươi chín, giảm đi hai mươi bốn, nàng hẳn có thể viết “Khải Tuất năm thứ hai mươi lăm.” Nói như vậy, kỳ thực Vệ Tuyên vốn phải là nhân tài Chiếu Quốc mới đúng chứ, sao lại chạy nạn từ Ngu quốc sang nhỉ? Ý nghĩ này vừa lóe lên thì tự động bỏ qua một bên, Mặc Phi hạ bút viết tên mình “Phù Đồ”, tự… nàng không biết nên viết tên tự là gì? Nàng suy nghĩ rồi viết xuống hai chữ “Mặc Tử”, tiếp theo viết đến nguyên quán… Mặc Phi nhíu nhíu mày, ngừng bút nói: “Yên chủ quản, tại hạ từ nhỏ đã không có nơi ở cố định, nguyên quán khó tìm, có thể không viết ở đây không?” Yên Kiều nói: “Vậy thì công tử không cần viết! Nếu công tử thường xuyên đi lại, tại hạ sẽ giúp công tử sắp xếp một quê quán mới.” “Đa tạ.” Mặc Phi đứng lên đưa bạc giản đã viết xong cho hắn. Yên Kiều nhận lấy bạc giản rồi nhìn, cười nói: “Công tử năm nay hai mươi tuổi, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Hai mươi? Trong lòng Mặc Phi hơi ngừng lại, nói cách khác, hiện nay là Khải Tuất năm thứ bốn mươi lăm, mà kỳ thực Vệ Tuyên mới chỉ có ba mươi sáu tuổi, thực sự là rất thành “Thục”… Sau khi sự tình hoàn thành, Yên Kiều chuẩn bị cáo từ rời đi, Mặc Phi gọi hắn lại: “Yên chủ quản, xin chờ một chút.” “Không biết công tử còn có phân phó gì?” “Tại hạ muốn mượn ít sách, không biết trong phủ có thư các không?” “Thì ra là thế.” Yên Kiều cười cười, nói, “Trong phủ quả thực có một thư các, nhưng mà phải có chìa khóa mới có thể đi vào. Cái chìa khóa kia ở trong tay thực khách Lô Ngôn, bình thường, các thực khách muốn mượn thư sách hay tài liệu đều đi tìm hắn. Ở đây công tử là khách khanh, hoàn toàn có tư cách tự do ra vào thư các, cho nên, cái chuôi chìa khóa này sẽ giao cho công tử vậy.” Yên Kiều lấy từ trong lòng ra một chuỗi chìa khóa, tháo ra một cái. “Đa tạ.” Mặc dù vẻ mặt Mặc Phi bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vui sướng. Nàng muốn tìm hiểu thời đại này, vậy thì nhất định phải tận sức mà tìm đọc các loại thư sách. Nhưng mà thư sách ở thời đại này vô cùng trân quý, có tiền cũng không thể mua. Nếu bây giờ đã vào vương phủ Nhung Trăn, sao nàng có thể không nắm chắc cơ hội cho được. Tiễn bước Yên Kiều, Mặc Phi lập tức gọi Mộc Hề dẫn nàng đến thư các. Thư các lớn nằm ở bên kia hành lang gấp khúc, chuyển hai lối rẽ là đến nơi. Có điều, nếu không phải muốn đi thư các, cơ bản ở bên này sẽ không có người đi lại. Dùng chìa mở khóa, đống thư sách cao như núi bên trong làm Mặc Phi kinh sợ một phen. Bước đầu phỏng chừng có tổng cộng hơn một ngàn sách. Nếu mà là sách giấy, số lượng này sẽ không đáng kể chút nào. Nhưng mà thẻ tre rất nặng, lại còn để cùng một chỗ với nhau, cho nên vô cùng đồ sộ. Mặc Phi dạo một vòng quanh thư các, bắt đầu phiền não, muốn tìm được sách ở đây cũng thật khó khăn, nếu không mở sách ra sẽ chẳng biết bên trong có nội dung gì. Tùy tiện nhìn bên ngoài mấy cuốn thẻ tre, có sách sử, có truyện ký, lại còn thơ phú, có thể nói là phân loại hỗn độn, muốn tìm chút tư liệu cũng vô cùng hao tốn sức lực và thời gian. Nhíu nhíu mày, xem ra trước khi nghiên cứu thẻ tre thì phải sắp xếp nó lại một lần mới được. Mặc Phi suy nghĩ một hồi, sau đó mang Mộc Hề rời khỏi thư các. “Ồ? Vị công tử kia chỉ đến thư các một chút đã rời đi sao?” Minh Hàn đang ở trong phòng đọc sách, nghe người đến báo cáo, thản nhiên nói một câu. Yên Kiều ở một bên cười: “Hay là bị số lượng phong phú của tàng thư dọa cho sợ hãi rồi?” “Ngươi hãy nhìn lại đi.” Ánh mắt Minh Hàn chuyển qua bức thư trên tay. “Ồ… Minh Hàn tiên sinh cảm thấy hứng thú với vị công tử kia sao?” “Có chút.” Minh Hàn từ chối cho ý kiến. “Ha ha.” Yên Kiều cầm lấy bản tư liệu viết đơn giản về Mặc Phi, thầm nói, “Một tài sĩ trẻ tuổi lại không biết bối cảnh thân phận…” Minh Hàn liếc mắt nhìn hắn, lại tiếp tục đọc sách. Trở lại nơi ở của mình, Mặc Phi lấy từ trên án thư một mảnh bạc giản sạch sẽ, nhìn qua lại, sau đó dùng dao cắt thành vài đoạn, gọi Mộc Hề đâm thủng bề mặt rồi dùng dây buộc vào, làm thành từng bảng tên nhỏ. Nàng vừa lòng gật gật đầu, đem bảng tên tới trước mặt Mộc Hề nói: “Mộc Hề, ngươi sai người làm giống như thế này được chứ?” Mộc Hề sửng sốt, sau đó gật đầu trả lời: “Có thể, làm cái này không mất bao nhiêu thời gian, trong phủ không thiếu gia nô, đều có thể làm được.” “Tốt lắm, ngươi đi tìm người làm một ngàn cái đi.” “Một ngàn?” “Đúng vậy, chỉ có thể nhiều chứ không thể thiếu. Có thể làm được không?” “Có thể ạ, không cần đến hai ngày là sẽ làm xong rồi.” “Một khi đã như vậy, các ngươi làm được bao nhiêu thì đều mang hết đến đây, sau đó ngươi chuyển nó đến thư các.” “Tuân mệnh.” Tuy rằng trong lòng Mộc Hề khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời phân phó. Đợi đến khi làm xong mấy trăm cái bảng tên, Mặc Phi lại đi vào thư các, bắt đầu tìm đọc từng thẻ tre, sau đó phân biệt thể loại, đánh số sách và tên sách, rồi bảo Mộc Hề xuyên từng bảng tên tương ứng vào đó. Đúng vậy, hiện tại Mặc Phi đang tiến hành phân loại và hướng dẫn tra cứu đơn giản cho từng bộ sách. Viết bằng thẻ tre thực sự quá nguyên thủy, trong tương lai, nhất định nàng phải tạo ra thuật làm giấy. Là một trong tứ đại phát minh của Trung Quốc, nàng đã đi sâu vào nghiên cứu thuật làm giấy, cũng không phức tạp lắm. Nhưng trước mắt vẫn chưa phải thời điểm, hiện nay nàng vẫn chưa yên ổn cuộc sống, phát triển quá mức cũng không hay. Vương phủ này lại không phải nơi ở lâu dài của Vu Việt, nàng phải đợi, đến khi nam nhân kia quyết định đem nàng về đất phong của hắn. Trước khi chưa đến đất phong, nàng chỉ là một người có thể vứt bỏ được. Liên tục ba ngày, ngoại trừ ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại Mặc Phi đều ở trong thư các. Tuy rằng chỉ xem qua, nhưng vì có nhiều thẻ tre như thế nên cũng tiêu phí không ít thời gian và tinh lực. Cũng may trước kia nàng có thói quen công tác kiên nhẫn, phải biết rằng tùy lúc thầy của nàng tham dự công tác khảo cổ, có khi trở lại chỉ vì một món đồ, liên tục mười ngày nửa tháng lặp đi lặp lại một việc giống nhau. Bây giờ, thứ nàng không thiếu nhất chính là thời gian và kiên nhẫn. Nhưng mà kỳ quái, nhiều ngày như thế mà lại không có người đến thư các mượn đọc sách, cũng không biết có ai phân phó gì không, mấy ngày nay, các thực khách này vừa vặn không cần sách mới. Dù sao thì không có người quấy rầy lại hợp với ý của nàng, vì vậy không cần truy cứu nguyên nhân nhiều làm gì. “Minh Hàn, mấy ngày bổn vương không về, trong phủ có chuyện gì không?” Vu Việt mới từ doanh địa ngoài thành trở về, vừa cởi áo choàng đưa người hầu vừa thuận miệng hỏi. “Mọi việc đều tốt đẹp.” Minh Hàn thản nhiên trả lời, “Nhưng mà…” “Nhưng sao?” Vu Việt giang hai tay cho người hầu đến cởi bỏ khôi giáp, ngẩng đầu nhìn hắn. “Mấy ngày nay, trong thư các xảy ra một việc thú vị.” “Thư các?” Vu Việt nghi hoặc, “Trong thư các thì xảy ra chuyện gì?” “Chủ công hãy tự mình đi xem sẽ biết.” Minh Hàn không trực tiếp trả lời, nói, “Vị Phù Đồ công tử kia, quả là thú vị.” Có liên quan gì đến thiếu niên đó? Trong đầu Vu Việt hiện ra dáng vẻ của người nọ, trong mắt hiện lên một tia hứng thú. Thay xong thường phục, Vu Việt chưa tắm rửa đã quyết định đi đến thư các xem trước. Đi vào thư các, cảm giác đầu tiên của Vu Việt đó là: dường như sạch sẽ hơn không ít? Tiếp theo hắn lại bị dãy bảng tên trên thư sách hấp dẫn, từng hàng từng nhóm, hiện ra rõ ràng. Đến gần, tùy tay lật xem một quyển, mặt trên viết “Sử, quyển số mười lăm, Giản Sử Thông Nghĩa.” Ngẩng đầu nhìn, bên cạnh một đống thẻ tre trên giá gỗ có một bảng gỗ nhỏ, viết “Sử học”. Lại đi thêm vài bước, trên giá gỗ, theo thứ tự là nông gia, chính trị, thời vụ, địa lý, truyện ký, bói toán, văn học, hỗn hợp, v.v…, mà từng sách được phân loại đều dùng bảng tên ghi kí hiệu tên sách, mã sách, muốn tra tìm cái gì đều thuận tiện hơn rất nhiều, ngay cả việc cho mượn hay đã bị mất cũng có thể vừa xem là hiểu. Vu Việt nhìn sự thay đổi của thư các, trong con ngươi thâm thúy lóe lên mấy tia tinh quang. Nhìn thì chỉ là thay đổi nhỏ, nhưng tâm tư tỉ mỉ, tác dụng phi phàm, ít nhất thì trước kia chưa từng có ai nghĩ đến việc sắp xếp lại tàng thư như thế cả. “Cái này là do ‘Hắn’ làm?” “Đúng vậy.” Minh Hàn gật đầu. Vu Việt không nói gì nữa, liếc mắt nhìn lại thư các một lần rồi cất bước rời đi, đồng thời phái người gọi Yên Kiều đến thư phòng gặp hắn. “Chủ công, ngài cho gọi Yên Kiều?” Yên Kiều đi vào thư phòng, bái kiến nói. Vu Việt hỏi: “Phù bài của Phù Đồ thế nào rồi?” “Yên Kiều vừa cho người sửa sang lại một phần hộ tịch chứng minh, vẫn chưa làm phù bài.” Vu Việt không nói gì, lấy ra một mảnh vải trên án thư, đề bút viết vài từ, sau đó đóng dấu lên, đưa cho Yên Kiều. Yên Kiều tiếp nhận tấm vải, mở ra thì thấy mặt trên chỉ có bốn chữ: thượng khanh Nhung Trăn. Trong lòng Yên Kiều chấn động, ngẩng đầu, liếc mắt lên nhìn Vu Việt một cái, thấy ngài đang cúi đầu không để ý tới hắn, hắn đành phải áp chế nghi hoặc và kinh ngạc trong lòng, cáo lui đi ra. Thượng khanh Nhung Trăn, chức vị này vô cùng vinh quang, cho dù là quý tộc bình thường cũng không thể dễ dàng mạo phạm hoặc xử phạt, mà nếu có được thân phận này, phù bài của Phù Đồ không cần thẩm tra cẩn thận, trực tiếp hoàn thành là xong, hơn nữa, điều đặc biệt là bốn chữ viết bên trên, cái này đại biểu cho thân phận và tài năng của “Hắn” đã được khẳng định. Có danh hiệu “Thượng khanh” cũng không vượt qua năm người, cho nên mới nói có ý nghĩa không không nhỏ. Ở phủ Nhung Trăn vương, người có danh hiệu này, trước mắt chỉ có một mình Minh Hàn, xem ra bây giờ lại nhiều hơn một vị. Trong lòng Yên Kiều không khỏi dâng lên một tia hâm mộ và ghen tị.