Bất Thần
Chương 8
Chương 08: Nước bọt thần kỳ
Tề Đan Yên cứ thế túm tay Hạng Tuế Chiêm, ngón trỏ hết mút lại chấm giữa miệng và cánh tay hắn, miệng còn lẩm bẩm: “Ngươi chưa từng đọc sách, không biết đặc tính của muỗi đất Thục chúng ta. Chúng nó độc thì độc thật nhưng không phải không gì chữa được. Khi ta còn bé, bị muỗi cắn, vú nuôi dạy ta dùng nước bọt bôi lên chỗ sưng, chỉ một lúc là khỏi.” Nói xong nàng lại giương mắt nhìn Hạng Tuế Chiên đang ở trạng thái hóa đá, tiện thể cẩn thận bôi một vòng lên chỗ sưng đỏ, nói: “Vú nuôi nói, nước bọt phải mới mới tốt, nếu lưỡi có thể liếm đến chỗ đó thì tự mình liếm là tốt nhất. Con chó vàng trước đây nhà chúng ta bị ong vò vẽ đốt vào chân, tự nó liếm cũng khỏi. Ai gia dù sao cũng là Thái Hậu, không tiện liếm ngươi, chỉ có thể làm mẫu cho ngươi, về nhà tự ngươi liếm đi.”
Nếu ngươi dám thật sự thè lưỡi ra liếm, để xem ta có ngay tức khắc đánh chết ngươi hay không.
Hạng Tuế Chiêm kết thúc quá trình hóa đá, rút cánh tay ra khỏi ma trảo của nàng, cảm thấy ngoài da vừa ướt vừa dính, để tránh cho nàng còn nghĩ ra cái quái gì dùng nước bọt bôi hắn, hắn lui ra sau một bước, quỳ xuống chắp tay, “Lời dạy của Thái Hậu vi thần ghi nhớ trong lòng.”
“Aizz, trên cổ ngươi cũng có kìa…” Tề Đan Yên chỉ vào cổ hắn có vẻ rất thèm thuồng.
“Ngươi lại gần ta một bước nữa thử xem.” Hạng Tuế Chiêm giương mắt, ánh mắt bắn ra sát ý làm người ta run rẩy.
“À.” Tề Đan Yên đành thôi, còn cảm thấy có chút uất ức nên chép miệng trở về chỗ ngồi, lúc này Hạng Tuế Chiêm mới đứng dậy.
“Được Thái Hậu yêu mến, nhưng dù sao vi thần cũng là ngoại quan, thường xuyên ra vào nội cung e là không ổn. Sau này nếu Thái Hậu có chuyện sai bảo vi thần, cứ sai người truyền lời là được, vi thần sẽ không bước vào Từ Ninh Cung nữa.”
“Không được.” Tề Đan Yên lập tức phản đối hắn, “Ta muốn ngươi tiến cung hầu hạ cơ.”
Hạng Tuế Chiêm bực bội nheo mắt, “Thái Hậu có biết tiến cung hầu hạ là cần tịnh thân hay không?”
“A…” Tề Đan Yên ngơ ngác chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, chậm tiêu nói: “Đúng rồi nhỉ… Làm thái giám mới có thể tiến cung hầu hạ chủ tử, Hạng Tướng Quân còn chưa hoạn đâu.”
Sau này cũng sẽ không hoạn!
Không biết trong đầu Tề Đan Yên đang suy nghĩ cái gì, như có chút suy nghĩ bưng bát bồ câu hầm đông trùng hạ thảo lên chậm rãi uống. Không nói đến những cái khác, ăn uống còn có vẻ lịch sự nhã nhặn, không đáng hận như bình thường. Hạng Tuế Chiêm sợ nàng bỗng nhiên nhớ ra cái gì, lại nói năng lung tung, đề phòng nhìn nàng chằm chằm một lúc, thấy nàng an phận cũng thả lỏng đôi chút.
Đôi môi nhỏ hồng hào kia khi hé khi mở ăn canh bồ câu nhìn có một cảm giác mềm yếu không tả nổi, đôi khuyên tai hoa lựu nhẹ nhàng lắc lư trên vành tai nhỏ nhỏ của nàng, ánh mắt Hạng Tuế Chiêm nhất thời không rời ra được.
“Mẫu hậu, trẫm tới lấy dưa chua.” Kính Hiên vui vẻ hô to ngoài cửa cung, to họng đến mức át cả âm thanh Tiểu Thanh Tử hô “Hoàng Thượng giá lâm ~”.
Ánh mắt Hạng Tuế Chiêm tối xuống, hắn cúi đầu nhìn sàn nhà.
“Tiểu Đông Tử, mở một vò rượu hoa quế, dặn phòng bếp làm vài món ăn, lấy hai, ba loại dưa chua tới đây.” Ánh mắt Tề Đan Yên sáng lên, “Hạng Tướng Quân trưa nay ở đây dùng bữa đi, uống chút rượu.”
Cuộc sống hàng ngày của đôi mẹ con này là ngày ngày đến chỗ của nhau chơi bời uống rượu, Hạng Tuế Chiêm nhìn Kính Hiên vui vẻ chạy như bay tới, bỗng nhớ tới nửa cuốn mật chỉ của Trương Hoàng Hậu đang ở trong tay hắn, chờ Kính Hiên tự mình chấp chính sẽ phải giao cho thằng nhóc. Nội dung của mật chỉ chỉ có một, bí mật ban chết cho Tề Đan Yên.
Khi tự mình chấp chính, Hoàng Thượng thật sự có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm ban chết cho Tề Đan Yên, người cả ngày cùng mình quấy phá sao?
Nhưng mà, vì sao phải ban chết cho nàng?
Tề Đan Yên chỉ là đồ ngốc không có đầu óc cũng không có tâm cơ, cho dù để nàng ngồi vững vị trí Thái Hậu thì sao? Nghĩ vậy, tâm trạng của Hạng Tuế Chiêm còn tệ hơn cả lúc bị nàng dùng nước bọt bôi lung tung.
“Trẫm nghe nói tửu lượng của Hạng Tuế Chiêm rất tốt, không biết tốt đến thế nào. Hôm nay nhân cơ hội này, hai chúng ta cùng nhau chuốc say hắn đi, được không?” Kính Hiên thích chết ghé vào tai Tề Đan Yên nói thầm, đôi mắt nhỏ âm hiểm bắn thẳng về phía Hạng Tuế Chiêm.
“Được thôi.” Tề Đan Yên không biết tự lượng sức mình mà nói.
Kính Hiên vui vẻ, vung hoàng bào lên nói với thái giám và cung nữ đi cùng: “Các ngươi ra ngoài hết đi, trẫm gọi các ngươi mới được vào.”
Kết quả cuối cùng là, ba chén rượu hoa quế vào bụng, Kính Hiên ngã vật ra đất đầu tiên, Tề Đan Yên thì miễn cưỡng uống hai chén nữa, sau đó nằm sấp trên bàn ngủ say như chết, Hạng Tuế Chiêm không hề có chút cảm giác say, một vò rượu hoa quế mới uống chưa tới một phần ba.
Tửu lượng kém thì đừng có bụng rỗng uống rượu được không? Hạng Tuế Chiêm không thèm nhìn hai người kia, một mình uống thêm vài chén nữa, ăn chút thức ăn, khi đang định cầm bầu rượu thì tay Tề Đan Yên ở trên bàn mò loạn vài cái, bắt được tay áo hắn rồi sống chết túm chặt. Hạng Tuế Chiêm giật vài cái không có tac dụng, bỗng phát hiện hơn mười vết sưng đỏ trên cánh tay đã lặn mất, chỉ để lại một chấm đỏ nho nhỏ.
Đó là cánh tay vừa bôi đầy nước bọt của Tề Đan Yên.
Lẽ nào… nước bọt người đất Thục thật sự có tác dụng?
Nếu cần dùng phương pháp buồn nôn như thế để tiêu sưng thì tạm thời cứ để chúng nó sưng đi.
Ở trong cung Từ Ninh quá lâu không tốt, Hạng Tuế Chiêm đứng dậy, khom lưng bế Tề Đan Yên lên, dùng chân đá văng Kính Hiên ra một chút để bước qua, nhẹ nhàng đặt nàng trên trường kỷ hải đường xuân. Đối với hắn mà nói, Tề Đan Yên rất nhẹ, toàn thân thơm phức, mềm như không xương. Hắn ngồi một lát bên cạnh trường kỷ hải đường xuân, xung quanh rất yên lặng. Hoàng Đế hình như mười sáu tuổi sẽ tự mình chấp chính, năm nay Kính Hiên tám tuổi, nói vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tề Đan Yên đang ngủ bất tỉnh nhân sự này chỉ còn tám năm tuổi thọ.
“Tử Ngư.” Hạng Tuế Chiêm bước ra khỏi đại điện, Tử Ngư nghe gọi liền khom người đi ra, “Thái Hậu và Hoàng Thượng say rồi, truyền Thái Y.”
“Tướng Quân…” Tử Ngư tiễn hắn ra ngoài trên con đường trải đá tím, ngửi được mùi bách trạng hương trên quần áo của Thái Hậu tỏa ra từ trên người hắn, nàng có chút giật mình. Nếu không tiếp xúc thân mật với Thái Hậu, làm sao trên người lại có mùi hương này? Nhưng Tướng Quân luôn rất cẩn thận, hẳn sẽ không đến mức cùng Thái Hậu… Nàng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Tử Ngư vào cung hầu hạ Thái Hậu gần một năm, Thái Hậu thường ngày ngoại trừ oán giận chính sự phức tạp thì không có cử chỉ gây rối. Mỗi khi có người nhắc tới Tướng Quân Thái Hậu đều chăm chú lắng nghe, còn khen Tướng Quân không dứt miệng. Đôi khi Thái Hậu còn lén hỏi thăm Hoàng Thượng hành trình của Tướng Quân.”
Hạng Tuế Chiêm im lặng đi vài bước, hỏi: “Có phải bởi vậy có người hiểu lầm ý của Thái Hậu, cho rằng Thái Hậu muốn ta tịnh thân để vào cung hầu hạ không?”
“Chuyện này Tử Ngư có nghe nói, nhưng Tử Ngư lớn mật đoán rằng Thái Hậu không có ý kia.” Tử Ngư cắn môi dưới, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Hạng Tuế Chiêm một cái rồi lại cúi đầu, tâm tư con gái phần lớn đều như nhau, từ khi Tướng Quân cứu được Thái Hậu và Hoàng Thượng ngoài biên cảnh, Thái Hậu có lẽ đã có tình cảm khác thường với Tướng Quân, có điều nàng không tiện nói lung tung, cũng không dám nói.
“Chăm sóc Thái Hậu cẩn thận.” Hạng Tuế Chiêm dứt lời, bước nhanh rời khỏi cung Từ Ninh.
Tử Ngư đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy phập phồng lo lắng. Nhớ khi đó Tướng Quân phái nàng vào cung đã nói “Giám sát Thái Hậu”, hiện giờ đã biến thành “Chăm sóc Thái Hậu”, nàng vẫn được Hạng Tuế Chiêm tin tưởng, chỉ khác là trước đây xếp vào một thám tử đáng tin, hiện giờ là phái ra một bảo mẫu đáng tin. Quả nhiên thời gian trôi qua, tâm tư con người đều sẽ thay đổi.
☆☆☆
Người trong Tử Cấm Thành dần làm quen với tiểu Hoàng Đế thích tìm đường chết và Tề Thái Hậu không làm việc đàng hoàng. Nghe nói, Tề Thái Hậu ở cung Từ Ninh một khi giận dỗi chỉ có Uy Viễn Tướng Quân mới dỗ được, ai khuyên cũng vô dụng.
“Aizz ~ đã nói trưa nay sẽ ra ngoài cung mua gà nướng cho ai gia, kết quả vẫn là gà nướng của Ngự Thiện Phòng, đừng tưởng ai gia không nhận ra nhá!” Tề Đan Yên vừa xé chân gà nướng vừa lầu bầu.
Cẩm Tú vô cùng ấm ức, tạm thời chưa nói tới gà nướng ngoài cung có ngon hơn gà nướng của Ngự Thiện Phòng hay không, lần trước Tiểu Đông Tử xuất cung làm việc, ở bên ngoài ăn chân gà nướng còn tiêu chảy hai ngày kia kìa. Không biết làm sao Tề Đan Yên biết được, nhất định muốn nếm thử gà nướng ngoài cung, nhưng có vết xe đổ của Tiểu Đông Tử, ai dám đi mua?
“Ngươi đi gọi Hạng Tuế Chiêm mua mấy con đưa tới đây cho ai gia.” Tề Đan Yên ngang ngạnh cắn răng.
Tiểu Đông Tử nơm nớp lo sợ tới phủ Uy Viễn Tướng Quân truyền lời, ai ngờ Hạng Tuế Chiêm từ chối thẳng thừng. Thứ nhất, hắn không mua gà nướng; thứ hai, hắn không vào hậu cung.
Tiểu Đông Tử trở về đáp lời, Tề Đan Yên lập tức dỗi, nói Hạng Tuế Chiêm đại nghịch bất đạo, lấy hạ phạm thượng, đại bất kính, hơn mười loại tội lớn tội bé, lệnh cho hắn hôm sau tới cung Từ Ninh thỉnh tội.
Kết quả là Uy Viễn Đại Tướng Quân ngày thường mặc khôi mặc giáp, lúc này hờ hững cởi giáp quỳ cách Thái Hậu sáu mét, áo choàng đỏ tươi như máu hất ra sau.
Tề Đan Yên ngông nghênh nhìn hắn, “Hạng Tướng Quân thật to gan, ai gia chỉ bảo ngươi lo liệu một chuyện nhỏ thôi mà người ra sức từ chối, càng ngày càng không để bà già như ai gia vào mắt!”
Hạng Tuế Chiêm bình tĩnh nói: “Thái Hậu tuổi mới đôi mươi, tự xưng bà già có vẻ rất không biết xấu hổ.”
“Hạng Tuế Chiêm! Ai gia nhiều lần lệnh cho ngươi tiến cung hầu hạ, ngươi nhiều lần kháng chỉ thì thôi, giờ còn dám mắng ai gia không biết xấu hổ.”
Hạng Tuế Chiêm hừ lạnh một tiếng, “Không phải vi thần không muốn hầu hạ Thái Hậu, chỉ là, Thái Hậu có nghĩ tới vào cung là cần tịnh thân hay không?’
“Đám người các ngươi luôn miệng nói kính trọng yêu mến ai gia, cuối cùng vẫn tiếc mấy lạng thịt kia ~”
Hạng Tuế Chiêm nâng tầm mắt, từng câu từng chữ như rít qua từ kẽ răng hắn, “Thái Hậu, nếu ngài còn ép vi thần, vi thần chỉ có thể đảm bảo sẽ không đánh chết ngài.”
Tề Đan Yên một bụng căm phẫn, hóa thành một câu…
“Uầy.”
Hạng Tuế Chiêm ung dung đi ra khỏi cung Từ Ninh, trở về phủ Tướng Quân.
“Oa ~ Mỗi lần Thái Hậu tức giận, Tướng Quân đi vào bị Thái Hậu răn dạy một trận là Thái Hậu hết giận luôn.” Tiểu Đông Tử nhét hai tay vào trong tay áo, ở trong sân cúi đầu thì thầm với Cẩm Tú, “Xem ra không cần mua gà nướng nữa rồi.”
Cẩm Tú gật đầu, một lúc sau lại khổ não, “Nếu lần sau Thái Hậu lại tức giận, chúng ta cứ chờ Tướng Quân đến đây chịu mắng mới có thể yên tâm.”
Tiểu Đông Tử nói một cách thông cảm không gì sánh được: “Hạng Tướng Quân thật xui xẻo, chuyện Thái Hậu sai bảo vốn không phải chức trách của Tướng Quân, vì sao nhiều lần liên lụy Tướng Quân tới đây bị mắng nhỉ?”
Tử Ngư đang ở bên hái hoa quế, chuẩn bị làm bánh hạt sen hoa quế cho Tề Đan Yên cười cười bất đắc dĩ, những không xen vào lời buôn chuyện của bọn họ. Trong mắt Tiểu Đông Tử và Cẩm Tú, Tử Ngư rất chịu khó, có điều ăn nói vụng về, không biết nói chuyện phiếm. Nhưng thật ra trong lòng Tử Ngư hiểu rõ hơn bọn họ, Thái Hậu không phải dễ nổi giận, khi vào triều Hạng Tuế Chiêm rất ít nói chuyện, chứ đừng nói là giương mắt nhìn Thái Hậu, ngoại thần không được tuyên triệu là không được vào hậu cung, Thái Hậu chỉ muốn gặp Hạng Tuế Chiêm, muốn nói với hắn mấy câu mà thôi. Còn về phần rốt cuộc ai là người bị mắng, e rằng chỉ mình Thái Hậu mới biết.
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
170 chương
33 chương
80 chương
52 chương
7 chương