Bất Thần

Chương 4

Chương 04: Khuyển Nhung trên đầu lưỡi Trong đại trướng lửa cháy tanh tách, trên bàn trà có mấy thanh bảo kiếm bị vứt xiêu vẹo. Phó tướng Hạng Thanh Phong nước mắt lưng tròng cầm tay Thị Lang bộ Lễ Ngụy Hiến Kế, đầu lĩnh của đám ngôn quan này, cảm động nói: “Ngụy đại nhân nghe nói Đại Kiền lâm nguy, dứt khoát buông bút lông, cầm lên cung tiễn lao tới sa trường, cùng rất nhiều các vị đại nhân khác hy sinh thân mình vì nước, thấy chết không sờn, quả là mở mười cuộc báo cáo chiến tích cũng không kể hết tình cảm lớn lao của những liệt sĩ như các vị!” Ngụy Hiến Kế vô cùng khiếp sợ, bọn họ tới vốn để đánh nhau với Hạng Tuế Chiêm, sao đột nhiên lại biến thành đội cảm tử thế này? “Trong thánh chỉ có nói thế đâu…” Ngụy Hiến Kế hoảng hốt nói. “Chúng ta xem thánh chỉ cả rồi, đúng là nói như thế – “Chúng khanh cao kiến, mau chuẩn bị tới Tây Bắc, đánh Hạng thị, đẩy lùi Khuyển Nhung, người thắng đứng phía trước.”.” Hạng Thanh Phong đọc thuộc lại một lần, rồi tự giải thích: “Ý là, các vị đại nhân nói rất hay, mau mặc chiến bào vào đến Tây Bắc thôi, cùng quân đội của Hạng Tướng Quân đánh bại Khuyển Nhung, sau khi thắng sẽ dựng môt cái bia tưởng niệm liệt sĩ cho các ngươi.” Võ tướng đúng là rất vô văn hóa! “Người thắng đứng phía trước” rõ ràng có ý sau khi đánh nhau, ai thắng thì người đó có quyền quyết định mà! Đám ngôn quan vô cùng đau đớn, nhưng tiểu đội ba trăm người cũng dám gợi ý đấu riêng với quân đội vạn người? Bất đắc dĩ, bị ép mặc bộ áo giáp vừa dày vừa nặng, lên chiến trường! Cho dù ngươi đọc những dòng về miêu tả chiến tranh của đám sử quan trên sách sử, cái gì mà “Kỵ, bộ binh mỗi bên năm vạn, tổng cộng hơn mười vạn quân, dám xông tới phá tan đội hình địch chỉ có Phiêu Kỵ”, cảm thấy hai quân giao chiến chỉ là mọi người cầm vũ khí, ta đánh ngươi một cái, ngươi chọc ta một cái. Nhưng khi thật sự bước lên chiến trường, đối diện với một đoàn người đông nghìn nghịt, ai nấy chỉ có một mục đích là giết ngươi, cảm giác sẽ không được sảng khoái như khi đọc sách. Đám ngôn quan bị cố ý sắp xếp ở vị trí đội cảm tử phía trước trận. Những người cả đời khua môi múa mép đã khi nào gặp cảnh tượng này, vừa tè ra quần vừa sâu sắc cảm thấy đám võ tướng vô văn hóa này sống cũng không dễ dàng, sau bao nhiêu cuộc chém giết máu chảy, bọn họ sống được đến ngày hôm nay, mỗi lần xuất chinh rồi hồi triều đều trải qua thử thách sống chết. “Tề Thái Hậu thâm sâu khó lường, quả là thâm sâu khó lường…” “Tự mình tham dự và đứng ngoài xem quả là không giống nhau, Hạng Tướng Quân vất vả, quả là vất vả.” Một cuộc chiến tranh hữu nghị kết thúc, ngoại trừ mấy quan văn sợ đến mức ngã khỏi ngựa mà gãy chân, hai bên trên cơ bản không có thương vong gì. Ngụy Hiến Kế không biết sự mờ ám này, kéo cái chân gãy bò đến bên cạnh Hạng Tuế Chiêm, run run nắm lấy bày tay đầy vết chai của hắn, rưng rưng nước mắt nói: “Hạng Tướng Quân vào sống ra chết, bảo vệ sự bình an cho con dân Đại Kiền ta, như Sở Bá Vương tái thế! Hoàng Thượng, Thái Hậu anh minh, để ta tự mình tới chiến trận cảm nhận sự khốc liệt của chiến tranh, quả là dụng ý sâu xa! Chúng ta xấu hổ, trước đây đắc tội Hạng Tướng Quân, mong Tướng Quân đại nhân đại lượng, đừng lấy làm phiền lòng.” Việc đã đến nước này Ngụy Hiến Kế không thể không tỏ ra yếu thế. Ngươi nghĩ xem, ở trong đại doanh của người ta, còn bị người ta biết ngươi lên lớp buộc tội người ta, giết ngươi chỉ là chuyện trong nháy mắt, lúc này không ngọt miệng còn chờ tới khi nào? Nhìn đầy phòng quan văn lấm lem bùn đất còn rơi nước mắt ào ào, Hạng Tuế Chiêm bỗng nhiên cảm thấy đạo thánh chỉ kia cũng không quái đản đến thế, có vẻ đánh bậy đánh bạ lại có chút tác dụng, khiến đám văn nhân chua lòm cả ngày lải nhải nói hắn làm loạn phạm thượng này sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “Tướng quân trăm trận đành vong mạng, tráng sĩ mười năm mới khải hoàn”. Từ xa chúc Hoàng Thượng và Thái Hậu sức khỏe vậy. Qua vài ngày, Khuyển Nhung đáp lời, điều ước có thể ký, nhưng cấp bậc của Hạng Tuế Chiêm ngươi không đủ, cần thiên tử Đại Kiền các ngươi tới biên cảnh ký hiệp ước với tộc trưởng chúng ta, thế mới có vẻ chính thức. Loại hành vi được đằng chân nâng đằng đầu này khiến quân đội Đại Kiền bất mãn, lại bắt đầu mài dao xoèn xoẹt. Hạng Tuế Chiêm vừa nghe yêu cầu của Khuyển Nhung liền hừ một tiếng: “Hoàng Thượng là ngôi cửu ngũ, nên ở trong thịnh kinh chấp chưởng quốc sự, không lý nào lại tới biên cảnh ký hiệp ước. Không ký cũng được, ta lập tức truyền thư tới thịnh kinh, tấu thỉnh Ngô Hoàng tăng thêm mười vạn binh, san bằng Khuyển Nhung.” Hạng Tuế Chiêm nói được thì làm được, vừa sai người đưa đám quan văn vô dụng về thịnh kinh vừa viết tấu chương trình cho Kính Hiên, xin tăng thêm bốn vạn binh, mang theo lương thảo. Gia phong, tác chiến của Hạng thị trên cơ bản là không giảng hòa với người ta, mà phải đánh, đánh đến chết, đánh đến khi ngươi phục mới thôi. Vì vậy thông thường không ai muốn kết giao bằng hữu với bọn họ. Nhưng đừng quên trong ngoài triều đình rất nhiều người mang ý xấu, quyển tấu chương này tới trong tay Kính Hiên lại biến thành – “Cỏ Khuyển Nhung chất lượng tốt, nuôi được trâu bò súc vật béo tốt nhất trên đời, một ngày của người Khuyển Nhung bắt đầu bằng một xiên thịt dê giá một đồng tiền. Thịt dê tươi ngon, nạc mỡ đầy đủ, nướng trên lửa đến khi bóng loáng dầu mỡ, rắc chút bột thì là, có thể nhắm rượu, cũng có thể làm món chính. Nhân dân Khuyển Nhung nhiệt tình lại hiếu khách, mời thiên tử Đại Kiền tới ném thử những món ăn trời ban ở đây.” Quyển tấu chương bốc ra mùi bột thì là ngào ngạt này làm cho Kính Hiên chết thèm, hắn chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, quyết định phải đích thân tới biên cương xa xôi nếm thử xiên thịt dê giá một đồng, đồng thời hưng phấn nói quyết định này cho Tề Đan Yên. Tề Đan Yên từ mười bốn tuổi tiến cung đến nay chưa từng bước ra khỏi Vĩnh Ninh Môn, nay nghe tiểu Hoàng Đế muốn cải trang du lịch, ghen tị ước ao muốn chết, cắn góc chăn trằn trọc một đêm, hạ một quyết định khó khăn, nàng cũng muốn xuất cung ăn thịt dê nướng! Kết quả là, một đôi me con cấp cao nhất của Đại Kiền dắt tay nhau ra khỏi cung, các đại thần không ai ngăn được. Tử Ngư qua nhiều cầu mới nghe nói đây là Hạng Tướng Quân nói, người khác chắp bút viết thay quyển tấu chương “Khuyển Nhung trên đầu lưỡi” còn đóng con dấu riêng của Hạng Tuế Chiêm kia, nàng cảm thấy đó không phải phong cách của Hạng Tuế Chiêm – Hắn rõ ràng ghét nhất ăn thịt dê, có biết không hả! Ở thời đại khoa học kỹ thuật kém xa thời hiện đại này, tin tức bế tắc, ba ngày trước ngươi viết thư cho chồng ngươi nói ngươi sắp sinh, khi chồng ngươi trở về con đã đầy tháng. Tử Ngư cũng thế, nàng dùng bồ câu đưa tin cho Hạng Tuế Chiêm, khi hắn nhận được thì đôi mẹ con ngốc kia đã đi được nửa đường. Đồ ngốc cũng nhận ra đó là một âm mưu, nói không chừng còn là ám chiêu mà Khuyển Nhung cấu kết với một tên giặc thật thà lại có lòng mưu nghịch trong triều rồi nghĩ ra, đôi mẹ con chỉ số thông minh chỉ ở hạng trung bình này lại còn vui vẻ hớn hở nhảy vào hố. Mẹ kiếp, xem ra hố này sâu không đáy. Thiên tử và Thái Hậu một khi bị bắt làm tù binh, Đại Kiền sẽ xong đời! Hạng Tuế Chiêm ở biên cảnh khổ gần chết, dùng bốn mươi ngày lương thảo vây đánh Khuyển Nhung gần hai tháng trời, khi sắp đổi được một tờ điều ước đình chiến có thể đảm bảo biên cảnh Tây Bắc bình an ít nhất ba mươi năm lại bị người ta treo đầu dê bán thịt chó đổi một quyển tấu chương, làm cho cả Đại Kiền rơi vào nạn mất nước. Một nước không sợ không có lương tướng, chỉ sợ có một Hoàng Đế… và Thái Hậu ngu như heo! Mặc kệ người phía sau mưu đồ là ai, việc cấp bách là tìm được Hoàng Thượng và Thái Hậu, đảm bảo bọn họ không bị người ta bắt đi, giết chết mới là quan trọng nhất. Hạng Tuế Chiêm tạm thời giao đại quân cho Thanh Phong, lúc này bảo thám tử trải khắp kinh thành giám sát nhất cử nhất động của Quốc Cữu và Vương Gia đã không còn kịp nữa, hắn xoay người lên ngựa, suốt đêm lên đường hộ giá. Hắc Tuấn là một con ngựa hoang ở biên cảnh, thể trạng cao lớn béo tốt, nhìn có vẻ vô cùng dũng mãnh, da lông màu đen giống như tơ lụa sang quý nhất, phản xạ ánh mặt trời. Khi đó nó lẻn vào quân đội của Hạng Tuế Chiêm chỉ có ý đồ cưỡng X mấy con ngựa cái, kết quả là bị Hạng Tuế Chiêm bắt ngay tại trận, đành phải phục tùng, ngoan ngoãn làm chiến mã cho hắn. Có người nói, Hắc Tuấn là Ô Chuy của Tây Sở chuyển thế, trợ giúp Hạng thị chinh chiến sa trường. Bên này, Kính Hiên và Tề Đan Yên còn chưa biết Đại Tề đã chết đến đít, đang bôn ba trong xe ngựa, không ngừng tranh luận đề tài “thịt dê nướng rắc bột thì là ngon hơn hay rắc vừng ngon hơn”. Ngay giữa cuộc tranh luận cực kỳ nhàm chán này, đội ngũ tiến vào vòng mai phục. Một người là tiểu Hoàng Đế chưa đầy tám tuổi, một người là Thái Hậu hoàn toàn không biết võ công, ở trong Tử Cấm Thành thì không nói làm gì, có cao thủ đại nội bảo vệ, chỉ cần không tự mình tìm cái chết thì sẽ không dễ dàng gặp chuyện chẳng lành. Ra khỏi Tử Cấm Thành thì khó nói, bởi vì người tính kế bọn họ đang không ngừng tranh luận xem nên “giết cả đôi” hay “để lại người sống”, mới để bọn họ bình an đi tới bây giờ. Nhưng càng ngày càng gần biên cảnh Tây Bắc, cuối cùng người ta không nhịn được nữa, ra tay trước rồi tính sau. Vì vậy, đôi mẹ con hờ trong xe ngựa bỗng nghe một tiếng nổ, xe ngựa dừng khựng lại, sau đó là tiếng vũ khí lạnh va chạm, còn có tiếng ha hự đánh nhau. Lúc này tiểu Hoàng Đế mới chợt hiểu ra, hỏi: “Không phải chúng ta gặp người xấu rồi đấy chứ?” Gặp người xấu… Đúng là ngây thơ đáng yêu. “Chúng ta có cần trốn đi không?” Tề Đan Yên nôn nóng hỏi. Hai người nhìn quanh xe ngựa, chỗ to bằng cái lỗ mũi thế này trốn đi đâu được? Kính Hiên bình tĩnh nghiêm mặt suy nghĩ một lát: “Chúng ta không thể bị người xấu bắt đi, triều Tống có một đôi cha con Hoàng Đế bị bắt làm tù binh, bị người ta chê cười đến tận bây giờ.” “Ngươi nói xem những người bên ngoài do ai phái tới?” Tề Đan Yên chó cùng dứt giậu hỏi: “Ngươi lập tức truyền chỉ, tịch thu sao chém cả nhà kẻ chủ mưu đi.” “Ý kiến hay!” Kính Hiên gật đầu như băm tỏi, không biết thằng nhóc có nghĩ tới không, hiện giờ ngay cả người có thể truyền chỉ cũng không có. Aiz, làm Hoàng Đế trị quốc nếu thật sự có thể đơn giản như vậy thì tốt quá. Đúng lúc này, một thanh kiếm bị người ta đánh bay bắn thẳng vào trong xe ngựa, xuyên qua rèm cửa cắm giữa Kính Hiên và Tề Đan Yên, trên thân kiếm còn có chất lỏng màu đỏ tươi, từng giọt chảy xuống. Hai người nhìn nhau, hoàn toàn im lặng. Tề Đan Yên khóc, lau nước mắt nói: “Đều tại ngươi… Sớm biết thế ta sẽ không ra ngoài.” “Hình như ta trúng kế thì phải…” Kính Hiên chậm tiêu nói, xoa xoa cằm: “Trước đây khi phụ hoàng ra khỏi cung nghỉ hè, trong cung chuẩn bị tận hai tháng, dọc đường còn có quan viên tiếp đãi. Lần này chúng ta xuất cung không nói với người khác, trên dưới triều đình có lẽ chỉ có Hạng Tuế Chiêm viết tấu chương cho ta là biết chuyện này. Có phải hắn muốn lừa ta ra rồi có ý đồ xấu không?” “Nhưng lần trước ngươi còn nói hắn rất đáng tin mà.” Tề Đan Yên chớp chớp mắt. “Ta…” Kính Hiên nghẹn lời. Bên ngoài xe ngựa có người hô lên – “Đó là ai?” “A! Hạng Tướng Quân!” “Hạng Tướng Quân tới!” “Ngươi xem, ta nói không sai mà!” Kính Hiên vui vẻ vỗ tay một cái, tư duy của hắn vô cùng thích tìm đường chết, cộng thêm bổ não đến kinh người, loại dũng khí gặp nguy không loạn mà còn có thể trò chuyện vui vẻ này rốt cuộc nên thổi phồng thành khí độ đế vương hay nên quy kết thành năng lực kém cỏi nhỉ. “Hạng Tuế Chiêm giết tới rồi kia kìa!” Tề Đan Yên mặt mũi tái nhợt, lập tức bổ não ra một lý do khiến Hạng Tuế Chiêm mưu nghịch – chắc là hắn đánh nhau thua tiểu đội ngôn quan rồi! P/s (lời edit): Các gái thấy truyện này tôi edit có khó hiểu lắm không? Bởi truyện này có nhiều đoạn trào phúng rất là thâm ấy, tiếng lóng, từ đồng âm khác nghĩa, thành ngữ, điển cố các kiểu con đà điều, mà giải thích cũng ko giải thích hết đc, nên tôi cố làm cho nó dễ hiểu nhất có thể rồi. :|