Bất Thần
Chương 20
Chương 20: Chiêu Từ Túc Đức Thánh Thuận Thái Hậu.
Quạ đen đậu trên thánh điện Phụng An, linh cữu của Tề Đan Yên tạm thời được đặt trong điện. Khi Hạng Tuế Chiêm áp giải Kính Hiên đi vào, Cẩm Tú vừa mới mặc cho Tề Đan Yên bộ y phục hoàng kim, nhét dạ minh châu vào trong miệng nàng. Thấy Hoàng Thượng tới, Cẩm Tú vội vàng quỳ xuống bẩm báo: "...Hoàng... Hoàng Thượng, trang phục của Thái Hậu đã hoàn tất, Tử Ngư... Tử Ngư đã bị Tiểu Đông Tử dẫn... dẫn đi... Hiện giờ có lẽ đã đi cùng Thái Hậu, nô tỳ..."
"Ngươi làm rất tốt, không hổ là người nối nghiệp của ma ma quản sự mà trẫm hết lòng bồi dưỡng." Kính Hiên rất đắc ý, đi tới còn xoa đầu Cẩm Tú như sờ đầu chó con.
Hạng Tuế Chiêm lẳng lặng đi tới bên cạnh quan tài, thấy Tề Đan Yên trắng bệch nằm bên trong, mặc một bộ hoa phục, đội mũ phượng hoa lệ, bên gối còn có một ít đồ trang sức bằng vàng và ngọc. Nàng ngủ rất yên bình, không một chút tiếng động. Hạng Tuế Chiêm khom người, vươn tay vuốt gương mặt nàng, cảm thấy hơi sạn tay, nhìn lại mới thấy trên tay có một lớp bột phấn màu trắng, nhìn tới chỗ hắn vừa vuốt, làn da mơ hồ lộ ra màu đen.
Người trúng kịch độc mà chết làn da mới có màu đen.
Nhất thời, gân xanh trên trán Hạng Tuế Chiêm nổi lên, hắn xoay người căm tức nhìn Kính Hiên, trực tiếp dọa Kính Hiên lùi mười bước. Kính Hiên nhớ trước đây từng đọc trong sử ký, nói tổ tông Hạng gia bọn họ, Hạng Võ, có trọng đồng, trừng mắt một cái có thể dọa lùi một đội quân, tới đời Hạng Tuế Chiêm, không dám nói là dọa lùi một đội quân, nói chung, sắp dọa hắn đến mức thấy cả bà dì cả rồi. (kinh nguyệt ấy =)))
Kính Hiên trốn sau lưng Cẩm Tú, thò đầu ra nói: "Hạng Tướng Quân, ngươi muốn gặp Thái Hậu, trẫm đã cho người gặp rồi. Ngươi có đồng ý với đám hỏi mà trẫm nói không? Thái Hậu chết thì cũng chết rồi, ngươi đừng có oan oan tương báo nữa, nên để Thái Hậu bình yên vào hoàng lăng đi. Ngươi tưởng ta sẽ không để lại mật chỉ à? Ngươi dám động vào ta tí xíu, mặc kệ ngươi có giết được ta hay không, có ra được khỏi hoàng cung hay không, Thái Hậu đều sẽ bị ném ra bãi tha ma cho chó tha."
Hạng Tuế Chiêm bỗng cười ra tiếng, chống tay vào quan tài, nhìn Tề Đan Yên một chút rồi lại cười vài tiếng, cuối cùng cười lên điên cuồng.
"Hắn điên rồi..." Kính Hiên lặng lẽ nói với Cẩm Tú.
Cẩm Tú tàn nhẫn nói, "Hoàng Thượng, nhất định không thể để hắn sống, nhất định phải tịch thu tài sản, giết cả nhà Hạng thị."
"Cả nhà? Vậy chẳng phải chém cả Hoàng Hậu hay sao? Không được, không được đâu." Kính Hiên cười hì hì, "Ta vừa mới tự mình chấp chính đã giết cả nhà họ Hạng, sẽ khiến tất cả võ tướng hoảng sợ và bất mãn. Ta phải giữ lại Hạng Tuế Chiêm một thời gian, dù sao hắn cũng điên rồi."
"Ta đồng ý với ngươi." Hạng Tuế Chiêm ngắt lời lẩm bẩm thì thầm của bọn họ, trở lại vẻ mặt lạnh bình thường, "An táng Thái Hậu cẩn thận, ta đồng ý với ngươi."
Đợi Thái Hậu an táng xong, ta hành thích vua trước rồi diệt cả tộc Khuyển Nhung, chôn thẳng đứng thi thể của tất cả các ngươi phía sau mộ Đan Yên, làm tượng binh mã cho nàng - đây mới là hoạt động tâm lý thật sự của hắn.
"Vậy thì tốt." Kính Hiên cười nói, "Người đâu, chọn ngày lành tổ chức tang sự! Mặt khác, trẫm muốn đích thân viết thư cho tộc trưởng Khuyển Nhung, bảo lão mau mau đưa con gái và đồ cưới tới Thịnh kinh."
Hạng Tuế Chiêm đứng tại chỗ rất lâu, không rõ tâm tình.
Kính Hiên đề phòng nhìn hắn, cho đến khi hắn bỗng đi thẳng ra khỏi điện Kính Hiên mới nhũn người, vỗ ngực hô to: "Á á! Mợ nó! Cuối cùng dùng kế hoãn binh giữ lại cho ta một mạng! Thái Hậu vừa xuống lỗ hắn nhất định sẽ không tha cho ta, vì vậy lễ tang của Thái Hậu phải cùng ngày với hôn lễ của hắn, trấn an Khuyển Nhung trước rồi nói sau! Ôi, làm Hoàng Đế khổ quá trời, biết trước thà để tiểu đệ chết yểu kia của ta làm cho xong!"
Cẩm Tú thấy vậy vội vàng kéo hắn đứng lên, vừa khom lưng cần cổ bỗng bị thứ gì đó xuyên qua, cổ họng mát lạnh, máu tươi trong động mạch bắn ra như súng bắn nước khi con dao găm bị rút ra.
Đứa đầu têu, Kính Hiên, thì mặt mũi đầy máu, buồn nôn đến mức ném dao găm đi nôn khan không ngừng, "Phì phì phì! Sặc chết ta rồi, á á!"
Tiểu Ca Tử vội vàng từ ngoài điện đi vào, móc khăn tay ra cho Kính Hiên lau mặt.
"Loại tiện tỳ dùng vài đồng bạc là bán đứng chủ tử này giữ lại cũng vô dụng, không bằng chôn cùng với Thái Hậu đi." Kính Hiên khinh thường nói, đuổi Tiểu Ca Tử ra ngoài, trong điện chỉ còn hắn và một cái quan tài. Hắn ho mạnh hai tiếng, thấy Tiểu Đông Tử và Tư Ngư từ trong góc chui ra, ngoan ngoãn quỳ trước mặt hắn.
"Trẫm vất vả lắm mới giữ được mạng từ tay Hạng Tuế Chiêm." Kính Hiên vẫn còn sợ hãi nói, thấp giọng thì thầm, "Hai người các ngươi nghe đây, trong chốc lát Thái Hậu không tỉnh lại được, không khác gì người chết. Các ngươi ở đây quỳ túc trực linh cữu, khóc vài ngày, đút cho Thái Hậu ít nước, chờ Thái Hậu tỉnh thì dẫn Thái Hậu ra khỏi cung theo mật đạo trẫm tìm được trước kia. Tử Ngư..."
Tử Ngư dập đầu mang theo vẻ xấu hổ và ngưỡng mộ, nói: "Tử Ngư bằng lòng nghe Hoàng Thượng sai bảo."
Hôm nay mới biết tiểu Hoàng Đế tài trí hơn người, nhìn xa trông rộng, xem mật chỉ xong mấy năm qua luôn âm thầm bày kế giúp Tề Đan Yên chạy trốn giữ lấy mạng sống, trước hết mua chuộc Cẩm Tú làm gián điệp bán tình báo, mua chuộc Tiểu Đông Tử bị từ chối, biết thái giám này trung thành mới giao cho trách nhiệm quan trọng hơn. Tử Ngư tự cho rằng mình cẩn thận, thật ra đã bị Kính Hiên biết tỏng từ lâu. Bọn họ bị Hoàng Thượng dắt mũi diễn vở kịch vừa rồi, chỉ vì lúc trước Tề Đan Yên từng cứu Kính Hiên một mạng, hắn ghi nhớ trong lòng, quyết định thả nàng ra khỏi cung tìm đường sống. Thấy nàng và Hạng Tuế Chiêm nảy sinh tình cảm, bản thân hắn ở trong hoàng cung biết lòng người lạnh giá, vì vậy dự định tác thành cho đôi tình nhân này.
Cuối cùng, ngay cả Hạng Tuế Chiêm cũng bị lừa.
"Sau khi rời khỏi cung, tìm một chỗ điều dưỡng thân thể cho Thái Hậu, thuốc này vẫn có vài phần độc tính. Trong lúc đó trẫm không cho phép ngươi liên hệ với chủ tử Hạng Tuế Chiêm của ngươi, hắn lại dám định giết trẫm, thật sự quá xấu xa rồi đấy, trẫm muốn ngược hắn một trận!" Kính Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vâng!" Tử Ngư lau nước mắt nói.
"Tiểu Đông Tử, ngươi thật sự trung thành với chủ tử. Cung Từ Ninh không còn ai, ngươi cũng không cần ở nơi này hầu hạ nữa, sau này tới bên cạnh trẫm. Tiểu Ca Tử tuy trung thành nhưng không lanh lợi bằng ngươi." Kính Hiên vỗ mông, đi ra khỏi thánh điện Phụng An.
Thụy hào của Tề Đan Yên được quyết định là "Chiêu Từ Túc Đức Thánh Thuận Thái Hậu", hai tháng sau "hạ táng".
Người đời sau đọc quốc sử Đại Kiền thấy ghi thế này: "Tề Thái Hậu, người đất Thục, hiệu Thánh Thuận Thái Hậu. Đế băng hà, nghe tham quyết cung quốc đại sự. Chăm sóc ấu đế, không dám lười biếng; quan tâm quốc sự, không dám lơ là. Năm Nhân Võ thứ tám bất ngờ qua đời tại cung Từ Ninh, thọ ba mươi mốt tuổi. Võ Đế cảm động từ đức của nàng, phong thụy hào Chiêu Từ Túc Đức Thánh Thuận Thái Hậu, an táng vào thái lăng."
Ấy vậy mà còn để lại mỹ danh thiên cổ chăm sóc ấu đế, lao lực quá độ mà chết.
Hạng Tuế Chiêm nhận được cho phép đặc biệt của Hoàng Thượng, sau đại tang của Thái Hậu làm đám hỏi với Khuyển Nhung. Để trấn an hắn, Kính Hiên đồng thời đề cao thân phận của Uy Viễn Tướng Quân, ban thưởng hắn tước vị Bá nhất đẳng, gần với thân vương. Thật ra Hạng Tuế Chiêm hoàn toàn không cảm động, hôn lễ vẫn làm, còn hắn đã dùng hổ phù trong tay điều binh khiển tướng, bao vây Thịnh kinh. Đêm hôn lễ, hắn sẽ giết con gái tộc trưởng Khuyển Nhung, sau đó dùng máu nhuộm đỏ Tử Cấm Thành.
Kính Hiên nhận được mật báo nói cách Thịnh kinh ba mươi dặm có quân đội đóng giữ, Hạng Tuế Chiêm muốn làm phản. Hắn nghĩ thầm, Hạng Tuế Chiêm đang muốn giết cả nhà ta mới đúng, á á á! Cũng may hắn có quân át chủ bài Tề Đan Yên, a ha ha ha! Nghĩ tới đây, Kính Hiên vung tay áo lên, nói: "Hạng Tướng quân muốn diễn tập quân sự thôi ấy mà, chúng ta không cần để ý tới hắn. Hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, các ngươi phái thêm người tới quý phủ của hắn giám sát... á á, không, là đi chúc mừng, nhất định phải bảo đảm hắn thuận lợi vào động phòng!"
Hôn lễ bắt đầu như thường, toàn bộ hành trình Hạng Tuế Chiêm không chút biểu cảm, còn có vẻ mất hết kiên nhẫn đến nơi, kết thúc tam bái xong cũng xoay người bỏ đi hết sức vô lễ, ném tân nương ở đó. Hỏi hắn đi đâu? Đi lấy kiếm! Hắn thu kiếm vào bên hông, lệnh cho Hạng Thanh Phong giải tán khách đến xem lễ. Cuối cùng, hắn mang theo biểu cảm tàn nhẫn âm u đẩy cửa tân phòng ra.
Mấy người phụ nữ bên trong không biết tình hình bên ngoài, thấy Hạng Tuế Chiêm vào vội vàng thu xếp chuẩn bị rượu, táo đỏ, lạc, long nhãn, hạt dưa làm lễ hợp cẩn cho bọn họ, ném lên giường ý là "sớm sinh quý tử". Trong mắt Hạng Tuế Chiêm, những nghi lễ phiền phức này đều không cần thiết, hắn giận tái mặt, gầm khẽ một câu "Cút ra ngoài", hai người phụ nữ bỏ chạy, vừa chạy vừa bàn luận -
"Chưa thấy tân lang nào vội vàng như Tướng Quân."
"Nghe nói đã nhịn hơn bốn mươi năm rồi mới tìm nữ nhân, chẳng trách lại vội như thế."
"Quá vội là không nên chuyện đâu, ha ha ha
"
"Đúng vậy, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng."
Hạng Tuế Chiêm đứng trước giường gỗ tử đàn, nơi này là nơi hắn và Tề Đan Yên thân thiết lần đầu tiên. Nay, một cô gái mặc bộ đồ đỏ, phủ khăn voan đỏ đang yên lặng ngồi ở mép giường chờ hắn, có lẽ đang mong chờ hắn vén khăn voan.
Hắn còn nhớ lúc đưa tang Tề Đan Yên, trời sáng khí trong, ánh mắt trời ấm áp, hoàn toàn không có vẻ xơ xác tiêu điều của một lễ tang, thậm chí còn có chim khách kêu trên đầu. Nàng tính tình lương thiện ngốc nghếch, không hề có lòng cảnh giác, rất dễ thích nghi, vốn nên ở đất Thục tìm một người tốt mà gả đi, sinh mấy người con, bình an làm bà chủ nhà cả đời. Nếu nàng thật sự có thể bình an như thế, hắn tình nguyện đời này không gặp nàng khi đã trở thành Thái Hậu. Không ngờ hắn muốn che chở nàng chu đáo, cuối cùng vẫn không thể giữ được nàng.
Bất kể thụy hào cao thượng thế nào, an táng rầm rộ thế nào, đều không bằng nàng bằng xương bằng thịt. Khi vào triều, hắn luôn cảm thấy nàng còn ngồi sau bức rèm che, lặng lẽ nhìn hắn rất chăm chú.
"Ngươi đi đi." Hạng Tuế Chiêm đã rút kiếm ra từ lâu, lại bỗng thu về, "Ta sai người chuẩn bị xe ngựa cho ngươi, ngươi quay về Khuyển Nhung đi, đừng trở lại Trung Nguyên nữa."
Cô gái che mặt trước mắt dù sao cũng vô tội, lúc trước hắn khó có thể chấp nhận sự thật, quyết ý tiêu diệt Khuyển Nhung, nay nghĩ lại cái chết của Tề Đan Yên dù sao cũng không liên quan tới Khuyển Nhung, cô gái này có lẽ cũng ngây thơ như Tề Đan Yên, để nàng ta về quê nhà, bình yên cả đời cũng tốt.
Tân nương sột sột soạt soạt như đang mò cái gì trong tay áo, rồi một thỏi kim nguyên bảo sáng loáng xuất hiện trong tay nàng.
Đôi mày rậm của Hạng Tuế Chiêm nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm kim nguyên bảo.
Tân nương ném kim nguyên bảo xuống chân hắn, phát ra một tiếng "cạch", rồi bóp mũi nói: "Tướng Quân, chàng rơi tiền kìa."
Sát khí trong mắt Hạng Tuế Chiêm đột nhiên mất tăm mất tích, thân thể vì chuẩn bị cho chiến tranh mà căng cứng lại dần mềm xuống, hắn nhắm chặt hai mắt, một lúc lâu sau mới mở ra, tân phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, lụa đỏ treo đầy bốn phía, tân nương trên mép giường vẫn còn đó, dưới làn váy tán hoa đỏ thẫm, một đôi giày đỏ thêu chỉ vàng rụt rè thu về sau, mũi chân khép lại, gót chân chĩa ra hình chữ bát.
Hạng Tuế Chiêm tiến lên một bước, xốc khăn voan đỏ lên.
"Hạng Tuế Chiêm! Ngươi được lắm! Xương ta còn chưa lạnh ngươi đã dám đồng ý cưới con gái tộc trưởng Khuyển Nhung!" Tề Đan Yên giơ ngón trỏ, giận dữ chỉ vào mặt Hạng Tuế Chiêm, "Nếu không có Tử Ngư dẫn ta trốn ra khỏi cung qua đường hầm bí mật, rồi treo đầu dê bán thịt chó để ta giả mạo con gái tộc trưởng Khuyển Nhung, ngươi thật sự sẽ làm tân lang rồi! Ngươi có còn lương tâm hay không! Ta sinh Quỳ Nhi cho ngươi, đau đớn như thế, giờ ngươi lại dám kết hôn với nữ nhân khác, a a a a!!! Ngươi khốn kiếp! Ngươi phụ lòng! Ngươi không phải người, hu hu hu!"
Hạng Tuế Chiêm hóa đá tại chỗ, nhìn Tề Đan Yên gào khóc làm loạn, hắn chậm rãi nhìn về phía đông, trong lòng chỉ có một suy nghĩ -
Cầu Kính Hiên, mợ nhà mi, Con Lợn Gợi Tình*! (╰_╯)
*Câu gốc là nê lặc cách bích (马勒隔壁) /mǎlègébì/ câu này được dân mạng Trung Quốc sáng tạo ra, đồng âm với câu 妈了个逼 /mālegèbī/, một câu chửi thô tục. Thật ra, dịch sang tiếng Việt nó phải là Đờ Cờ Mờ, nhưng mà tôi thích dùng câu này cho nó đỡ ngượng mồm =)))))) Có gái nào còn chưa biết CLGT nghĩa là gì không? không biết thì tra Google nhá, đọc mà cười sái quai hàm, đám bạn tôi hay dùng câu "con lợn gợi tình" với "cần lời giải thích" nhất nên chọn thôi, chứ có nhiều câu cười chảy cả nước mắt =))))))
☆☆☆
Tiểu Ca Tử khom lưng vào phòng sưởi, "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu ở ngoài điện cầu kiến."
"Không gặp!" Hoàng Hà lũ lụt, Kính Hiên vất vả nghiêm túc đọc tấu chương một lúc, đang mất kiên nhẫn xua tay.
Tiểu Ca Tử đi ra ngoài một lúc, đổi thành Tiểu Đông Tử đi vào, cười khẽ nói: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đi rồi."
"Ai bảo nàng đi?" Kính Hiên ném tấu chương, giày cũng chưa đi đã chạy ra ngoài, "Hạng Vũ! Đứng lại!"
Sắc mặt Hạng Vũ có chút xấu hổ, xoay người nói: "Hoàng Thượng vạn phúc."
"Vạn phúc?" Kính Hiên bảo cung nữ, thái giám hầu hạ lùi ra thật xa, châm chọc nàng: "Hoàng Hậu bị cấm túc mấy tháng, vừa được đặc xá đã vắt chân lên cổ tới thỉnh an trẫm, có phải đã tỉnh táo lại, biết mình sai mười phần mười rồi không?"
"Thần thiếp có nhiều hiểu lầm về Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng đại nhân đại lượng." Sắc mặt Hạng Vũ khi thì xanh khi thì trắng. Hôm qua Tiểu Đông Tử tới cung Phượng Ý truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, bỏ lệnh cấm, còn len lén nói với nàng, Kính Hiên để Tề Đan Yên dùng thân phận con gái tộc trưởng Khuyển Nhung gả cho Hạng Tuế Chiêm, từ Thái Hậu biến thành phu nhân Tướng Quân, còn miễn cho Hạng Tuế Chiêm không phải phòng thủ biên cương, để hắn đóng quân tại Thịnh kinh. Lúc đó nàng mới biết thì ra Kính Hiên không âm hiểm như thế, thì ra hắn làm tất cả để tác thành cho thúc thúc và Thái Hậu. Tuy biết Kính Hiên mượn chuyện này hoàn toàn mua chuộc Hạng Tuế Chiêm, vẫn vì bảo vệ ngôi vị Hoàng Đế và giang sơn, Hạng Vũ vẫn có lòng cảm kích và khâm phục Kính Hiên.
"Bây giờ Hoàng Hậu ngoan ngoãn quá nhỉ, mấy tháng trước khi hất điểm tâm của trẫm, chỉ vào mũi trẫm mắng không ra gì như cô nàng chanh chua có phải sắc mặt này đâu." Kính Hiên giậm chân đắc ý, toàn lực châm chọc đả kích, "Hoàng Hậu từ trước đến nay mắt để trên đỉnh đầu, bỗng nhiên lại thỉnh an trẫm, trẫm chịu không nổi đâu. Chỉ sợ ngày nào đó Hoàng Hậu mất hứng lại chạy tới hung dữ với trẫm, tốt xấu gì trẫm cũng là Hoàng Thượng, như thế mất mặt lắm."
Hạng Vũ nghe vậy khôi phục bản tính, trừng hắn một cái, "Hoàng Thượng nói không sai, nếu ta khiến người ta chán ghét như thế thì sau này không nên xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng nữa! Hoàng Thượng nên mau mau nghe theo lời đề nghị của các quan, chọn một ít con gái quý tộc thêm vào hậu cung đi!" Dứt lời, nàng giận đến mức giậm chân một cái, xoay người bỏ đi.
"Ấy ấy! Hoàng Hậu! Hoàng Hậu!" Kính Hiên vươn tay ra, gọi nàng hai tiếng mà không được, "Tiểu Vũ! Tiểu Vũ! Á á! Nàng đừng giận, ta chỉ thuận miệng nói chút thôi mà..." Hắn vô cùng không có tiền đồ theo đuôi chạy đến kéo tay áo nàng, bị nàng đẩy ra, hắn lại không biết da mặt là gì dính sát sau mông, "Tiểu Vũ? Đừng giận mà... Ta sai rồi, ta sai rồi! Hôm nay tới cung của nàng dùng cơm trưa nhé? Bữa tối cũng ăn trong cung nàng luôn! Lâu lắm rồi ta không được ăn chân giò hun khói nấu măng và vịt hầm rượu mà phòng biếp riêng của nàng làm. Tiểu Vũ, đừng đi nhanh thế mà, tự mình làm cho ta mấy miếng bánh hoa hồng được không..."
Tiểu Đông Tử và Tiểu Ca Tử thấy Kính Hiên chạy thẳng theo Hạng Vũ đều lắc đầu thở dài.
Lời cuối sách
Tương truyền, Uy Viễn Tướng Quân vốn không muốn lấy con gái tộc trưởng Khuyển Nhung, sau khi kết hôn lại cực kỳ che chở, còn không cho nam nhân khác nhìn thấy nàng, ra ngoài đều phải đeo khăn che mặt cho nàng. Có người nói nàng xinh đẹp như thiên tiên, có người nói nàng xấu như Vô Diệm. Con gái tộc trưởng Khuyển Nhung sinh ba người con cho Uy Viễn Tướng Quân, một trai hai gái, còn thân thiết với Quỳ Nhi mà Uy Viễn Tướng Quân nhặt về từ biên cảnh như anh em ruột thịt, mọi người ai cũng nghi ngờ Quỳ Nhi vốn do Uy Viễn Tướng Quân và con gái tộc trưởng Khuyển Nhung lén sinh ra khi hắn đi phòng thủ biên cảnh.
Nhân Võ Hoàng Đế Cầu Kính Hiên và Hoàng Hậu Hạng thị vô cùng ân ái, thậm chí từ chối nạp phi, cho dù các quan nhiều lần khuyên can, hy vọng Hoàng Thượng tăng đầy hậu cung, khai chi tán diệp, nhưng hắn luôn coi như gió thoảng bên tai. Hắn và Hoàng Hậu sinh ra tất cả bảy người con, ba con trai, bốn con gái. Dưới sự thống trị của Nhân Võ Hoàng Đế, Đại Kiền vẫn luôn cường thịnh như trước, ngoại tộc không còn xâm lấn, bách tính an cư lạc nghiệp, ai ai cũng khen đương kim thánh thượng là nhà lãnh đạo tốt.
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
170 chương
33 chương
80 chương
52 chương
7 chương