Bất Thần
Chương 16
Chương 16: Thần thú bay lượn
Ngày Tề Đan Yên lâm bồn vô cùng nguy hiểm. Điện Lăng Tiêu đã được giải tán, tiếng kêu thảm của Tề Đan Yên không dứt bên tai, bởi vì thần thú ăn quá bạt mạng nên thai nhi quá lớn, đau một ngày một đêm còn không thò đầu ra được. Hạng Tuế Chiêm chờ ngoài cửa, nghe tiếng Tề Đan Yên khóc hô trực tiếp phá cửa xông vào, để tay mình bị móng vuốt thần thú cào cho máu me đầm đìa, nhìn thần thú đau đến khóc lóc điên cuồng còn không sinh được, Tướng Quân đại nhân của chúng ta cũng đỏ hoe mắt, trong mắt đầy tơ máu. Mỗi mội lần nàng dùng sức hắn đều nín thở chờ đợi, mỗi một lần nàng ngất đi hắn là người đầu tiên ấn nhân trung nàng, chờ nàng tỉnh lại hắn ôm chặt nàng vào lòng, tàn khốc nói với mấy người phụ nữ giúp đỡ đẻ, “Trong trường hợp bất đắc dĩ, bỏ con, giữ mẹ!”
Thần thú sợ chết nghe vậy cũng yếu ớt gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng… Bỏ cha, giữ ta, giữ ta!”
Mấy người phụ nữ giúp đỡ đẻ từ khi nghe về gian tình giữa Tướng Quân và Thái Hậu đã khiếp sợ như đội tuyển bóng đá quốc gia đoạt được cúp thế giới, giờ nhìn Tướng Quân và Thái Hậu tình cảm thế này, không hề giống trai lơ và nữ vương, đều không nhịn được lau hai hàng nước mắt —
Lần đầu tiên trong đời nghe nói khi sinh con có thể bỏ cha giữ mẹ đấy…
Cuối cùng, một bé trai nặng tới bốn cân chào đời vào bốn giờ sáng ngày hôm sau, Tề Đan Yên hôn mê bất tỉnh trong tình trạng kiệt sức, cũng may không xuất huyết nhiều sau sinh. Mẹ của Hạng Thanh Phong và mấy người giúp đỡ đẻ cảm động nói, mẹ tròn con vuông, đây là kỳ tích trong kỳ tích.
Phụ nữ cổ đại sinh con là đi dạo qua quỷ môn quan một vòng, Hạng Tuế Chiêm tận mắt thấy nỗi khổ của Tề Đan Yên khi sinh con, trong khi nàng mê man vẫn luôn canh giữ bên giường, nắm lấy bàn tay tái nhợt lại hơi ướt mồ hôi của nàng. Tờ mật chỉ kia, bất kể thế nào hắn cũng không cho phép nó lại nhìn thấy ánh mặt trời, một nửa khác rốt cuộc ở chỗ ai? Ánh mắt Hạng Tuế Chiêm lóe lên tia sáng lạnh, trước khi tiểu Hoàng Đế tự mình chấp chính, hắn nhất định phải diệt trừ người cầm trong tay một nửa tấm mật chỉ đó.
Bốn tháng sau, Hạng Tuế Chiêm đang phòng thủ phương bắc xin nghỉ, trở về phủ Tướng Quân một chuyến, mang về một đứa bé đang khóc than đòi thực phẩm và hai vú em, nói với người ta đây là đứa bé mồ côi nhặt được ở biên cảnh, nhận làm con nuôi, sau này làm đệ đệ của Hạng Vũ, đặt tên là Hạng Chứ Quỳ.
Chứ, bay lượn; Quỳ, một thần thú khác trong Sơn Hải Kinh, gần giống rồng.
Được rồi, thần thú bay lượn quả thật khá hơn thần thú nhóm lửa nấu cơm một chút. Có điều, Thái Hậu nương nương tự nhận đọc rất nhiều sách, thật ra chỉ đọc mỗi quyển “Sơn Hải Kinh” phải không?
Nương (nia) nương (nia) ~ Chim to sợ sóng gió.
* Chơi chữ, nương nương trong Thái Hậu nương nương đọc là /niáng·niang/, còn /nia/ ở đây nghĩa là nương, 1 cách gọi mẹ của nông thôn TQ.
Tề thần thú ở cung Linh Hoa liền ba năm, khi trở về như cách mấy đời. Thịnh kinh cuối hè phồn hoa hơn nhiều so với khi nàng đi, trên cây trải đầy nụ hoa xích luyện sắp nở, từng bông một thẳng hàng như đèn lồng tiểu cung nữ đốt mỗi đêm.
Xe ngựa chậm rãi đi qua cửa Vĩnh Ninh, trên khoảng sân rộng trước điện, văn võ bá quan quỳ nghênh đón. Gái một con Tề Đan Yên lại thường được mây mưa tẩm bổ có vẻ béo tốt hơn trước kia nhiều, trong bộ váy lụa Hàng Châu đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, áo khác viền vàng thêu chim công, đầu đội mũ phượng, cài một chiếc trâm phượng vàng, càng có vẻ ung dung quý giá vô cùng.
Một bóng người màu vàng hoàng kim cao gầy đứng phía trước đủ loại quan viên khiến Tề Đan Yên giật cả mình. Mấy năm không gặp, Kính Hiên đã cao lớn hơn nhiều thế này, đứa bé trước kia chỉ cao đến vai nàng nay như ăn nhầm thuốc kích thích tăng trưởng, vùn vụt tăng cao hơn nàng nửa cái đầu, gương mặt trẻ con béo mũm mĩm biến thành cằm cái dùi như nhân vật nam trong tranh biếm họa, đôi mắt cũng mất đi không ít vẻ non nớt, thâm sâu hơn nhiều, cười rộ lên còn có chút yêu nghiệt. Cũng đúng, năm nay Kính Hiên cả tuổi mụ đã mười bốn tuổi, trước khi tự mình chấp chính hắn phải đại hôn, cưới Hạng Vũ mà Trương Hoàng Hậu đã chỉ hôn sẵn.
“Mẫu hậu đi là đi liền ba năm, để lại một mình trẫm ở trong cung chịu khổ chịu tội, không có ai chơi cùng!” Kính Hiên vừa nhìn thấy Tề Đan Yên lập tức bước lên, cúi chào một cái là lại bắt đầu không biết giữ mồm giữ miệng gì, “Hôm nay mẫu hậu đã trở về, đến lượt trẫm đi cung Linh Hoa chơi ba năm! Hay là ngày mãi trẫm xuất phát luôn đi!”
Các quan lại vội vàng quỳ xuống, hô to Hoàng Thượng suy nghĩ!
Mọi người vây quanh Tề Đan Yên trở về cung Từ Ninh, Cẩm Tú và Tiểu Đông Tử bị bỏ lại trong cung, khóc một lúc xong bắt đầu buôn chuyện với nàng, cái gì mà Chiêu Thái Phi lại cướp gấm Tứ Xuyên của Hi Thái Tần; con chó Bắc Kinh của Duệ Thái Tần cưỡng X con mèo Ba Tư mà Đức Thái Phi nuôi, kết quả là kẹt ở trong không rút ra được; Triệu Đại Học Sĩ thường xuyên khen cháu gái mình đẹp như thiên tiên, tài năng nhất Thịnh kinh, phỏng chừng muốn để cháu gái vào cung làm vợ bé cho Hoàng Đế; tin tức bùng phát nhất là tiểu Hoàng Đế Kính Hiên đã khai trai, một năm sau khi Thái Hậu tới cung Linh Hoa đã có cô cô trong cung dạy hắn chuyện không thể miêu tả, còn chọn ra tám nữ quan tư tẩm tướng mạo đoan chính để hắn lâm hạnh. Tề Đan Yên vặn hai tay thầm nghĩ, ôi, ta đã bảo sao tự nhiên lớn lên như thành người khác thế kia, thì ra đã thành người đàn ông chân chính thật.
Nghe Tiểu Đông Tử nói, nam tử nhà phú quý ở Đại Kiền khoảng mười bốn, mười lăm tuổi trong nhà sẽ có nha hoàn thông phòng khai trai. Bỗng nhiên, Tề Đan Yên liên tưởng tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng – khi Hạng Tuế Chiêm thông đồng với nàng đã đến tuổi thành cha thành chú, trước đây hắn có… Lúc Tề Đan Yên đang trôi vào cõi thần tiên thì Kính Hiên vắt chân lên cổ chạy tới, kéo nàng khóc rống chảy nước mắt ròng ròng, nói hôm nay mình bị đại thần này khuyên can, mắng thành đồ ngốc; ngày mai lại phải làm người hòa giải giữa hai phái đại thần không có cùng ý kiến; buổi tối rõ ràng không muốn lâm hạnh tư tẩm thì lại bị đám nữ nhân đó hoài nghi công năng X có vấn đề; đôi lúc thật sự muốn chui qua đường hầm bí mật hắn thật sự tìm được khi gây họa cho bao nhiêu con chuột, xuất cung tìm nàng chơi.
“Đường hầm bí mật?” Tề Đan Yên chớp mắt mấy cái, hỏi một cách rất có tâm cơ: “Ở đâu?”
“Đã là đường hầm bí mật đương nhiên chỉ có một mình ta được biết, ha ha ha ha!!!” Kính Hiên chống nạnh cười to một cách rất đáng khinh, khoe khoang một lúc như một con cáo biết vẫy đuôi.
Tề Đan Yên trở về mấy tháng, Kính Hiên muốn tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi sáu cho nàng. Hạng Tuế Chiêm không biết có phải cố ý hay không mà vừa hay lúc đó trở về từ biên cảnh phía bắc, mặc một bộ nhung trang, áo choàng gấm khảm lông cáo đỏ tươi uy vũ phấp phới phía sau, trên mặt có thêm vài phần phong sương những vẫn không bớt vẻ đẹp trai, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị càng thêm dọa người, chỉ khi nhìn về phía bóng người mờ mờ phía sau rèm che mới ấm áp hơn một chút.
Ngày sinh nhật theo thường lệ là phải mở tiệc chiêu đãi quần thần, các quan gặp được Hạng Tuế Chiêm khó tránh khỏi lại nhắc tới vấn đề cá nhân của hắn, dù sao hiện nay hắn đã ba mươi tư tuổi rồi, ngoại trừ dân chúng nghèo khổ bởi thân thể có chỗ thiếu hụt mà không tìm được bà xã, ở Đại Kiền hắn được coi là trai ế siêu cấp.
“Năm nay Tướng Quân tuổi không còn nhỏ, đã có ý trung nhân chưa?”, “Ta biết một bà mối rất mát tay, ít nhất ba trăm vụ hôn nhân qua tay bà ta, có cần ta giới thiệu cho Tướng Quân không?”, “Có phải Tướng Quân sợ mình lại phải phòng thủ biên cảnh lần nữa, vắng vẻ kiều thê nên mới không muốn thành thân không? Hoàng Thượng, Thái Hậu coi trọng Tướng Quân như vậy, cầu xin ân chỉ để ở lại Thịnh kinh cũng được mà.”, “Bất hiếu có ba, vô hậu lớn nhất. Hạng Tướng Quân là rường cột nước nhà, phải đời đời bảo vệ Đại Kiền ta mới đúng.”…
Chó độc thân lớn tuổi từ trước đến nay là kẻ địch của toàn dân, từ cổ đến kim đều như nhau. Hừ, đám người địa cầu ngu xuẩn này, tiểu nghiệt chủng Hạng Chứ Quỳ của Hạng Tướng Quân người ta với Thái Hậu năm nay đã hơn hai tuổi rồi, còn rất lanh lợi đấy, ha ha ha
Có điều, các quan liên tiếp bức hôn, có nghĩ tới cảm nhận của Thái Hậu chúng ta hay không?
Tề Đan Y mặc một bộ y phục long trọng nghe một lát, trong lòng chua loét, cuối cùng mở miệng một cách vô cùng bụng dạ hẹp hòi: “Tôn Ngộ Không bị đè năm trăm năm mới bắt đầu đi lấy kinh, Bạch Nương Tử tu luyện một nghìn năm mới xuống núi gả cho Hứa Tiên, Hạng Tướng Quân mới hơn ba mươi, cưới vợ vẫn còn sớm.”
Nói cứ như Hạng Tuế Chiêm có thể sống mấy trăm, mấy nghìn năm tuổi như yêu tinh vậy.
“Thái Hậu nói phải.” Hạng Tuế Chiêm đứng dậy chắp tay, “Trong lòng thần không có chuyện gì khác, chỉ mong tận trung cho Ngô Hoàng, cho Thái Hậu, xưa nay trung hiếu không thể song toàn, thần nguyện hết lòng bảo vệ Hoàng Thượng, Thái Hậu.”
Các quan lại cảm thấy buồn nôn, thật ra bọn họ đều càm thấy Hạng Tuế Chiêm có điều gì khó nói mới không kết hôn, đang ngả theo khuynh hướng – đừng nhìn hắn bề ngoài thần võ, nói không chừng vì không thể làm chuyện không thể miêu tả ấy mà, ha ha ha
Đương nhiên, cũng có một số người thì khuynh hướng – hay là Hạng Tướng quân không thích phụ nữ?
“Ái khanh chẳng phải có con trai rồi sao?” Kính Hiên cầm chân gà nướng trong tay đang nhét vào miệng, môi dính dầu béo ngậy, “Trẫm nghe nói ái khanh nhặt một đứa bé bị vứt bỏ về nhà nuôi, coi như con trai ruột, ngay cả Hạng lão phu nhân cũng nói đứa bé kia càng lớn càng giống Tướng Quân lúc còn nhỏ. Aizz, trẫm nuôi vài con chó con mèo rồi mà không thấy con nào lớn lên giống trẫm.”
Các quan hô to – “Ngô Hoàng mặt rồng, sao có thể so với chó mèo!”
“Ha ha ha…” Kính Hiên lúng túng nói, “Con nuôi của Tướng Quân tên là gì?”
Đang lúc không nên ra mặt, Tề Đan Yên nhớ con nóng ruột, cộng thêm cảm thấy tên mình đặt đặc biệt uy vũ, không nhịn được nhanh mồm nhanh miệng trả lời: “Hạng Chứ Quỳ!”
Kính Hiên cười tủm tỉm nhìn Tề Đan Yên, “Trí nhớ của mẫu hậu thật là tốt.”
Hạng Tuế Chiêm thấp giọng khụ một tiếng, ý bảo Tề Đan Yên đừng nói nhiều.
“Khi Hạng ái khanh bảo vệ quốc gia còn làm việc thiện nhận đứa bé bị bỏ rơi làm con nuôi, nhân vật gây cảm động nhất Đại Kiền năm nay chính là ngươi!” Kính Hiên vứt xương gà xuống, hưng phấn tuyên bố, “Trung Thư Lệnh, ngươi chịu trách nhiệm viết bài tuyên truyền cho Hạng ái khanh, phải miêu tả kỹ càng sự tích của hắn, tốt nhất có thể khiến người nghe nghe xong sẽ không nhịn được chảy nước mắt cảm động.”
“Thánh thượng anh minh!” Trung Thư Lệnh cực kỳ khó chịu tiếp nhận nhiệm vụ này.
Kính Hiên kiến nghị: “Hạng ái khanh rảnh rỗi thì dẫn con trai tới chỗ trẫm chơi, trẫm có nhiều ưu điểm sáng ngời ngời thế này thằng nhóc có thể học theo một ít, đối với tương lai chỉ có trăm lợi mà không có một hại.”
Học ngươi? Cho xin đi.
Hạng Tuế Chiêm đứng dậy từ chối: “Hoàng Thượng bận rộn trăm việc, con trai thần không hiểu chuyện đời, chỉ sợ mất lễ nghi trước mặt Hoàng Thượng.”
Tề Đan Yên vừa nghe Hoàng Thượng bảo Hạng Tuế Chiêm dẫn con trai vào cung, trong lòng rất mong đợi, vội vàng nói: “Hạng ái khanh suy nghĩ rất chu đáo. Có điều ai gia và tiên hoàng chưa từng có con nối dòng, rất thích trẻ con, cứ làm như Hoàng Thượng nói đi, có thời gian rảnh thì dẫn Hạng Vũ và Chứ Quỳ vào cung chơi một chút.”
Hạng Vũ… Kính Hiên nghe cái tên này có chút đỏ mặt mất tự nhiên, quay đầu sang chỗ khác. Sau khi hắn được cô cô trong cung dạy việc không thể miêu tả rồi luôn luôn bị nữ quan tư tẩm lớn hơn mình năm, sáu tuổi luân phiên cưỡng X, dụ X, nay đã hiểu chuyện người lớn, nghĩ tới ngày đại hôn mình sẽ phải dụ X Hạng Vũ nhỏ hơn mình ba tuổi, trong lòng tràn ngập thông cảm với nàng.
Hạng Tuế Chiêm không ngẩng đầu, chỉ chắp tay nói: “Thái Hậu nương nương thiện tâm yêu mến, thần sẽ chọn ngày tốt dẫn Tiểu Vũ và Chứ Quỳ tới bái kiến Thái Hậu, Hoàng Thượng.”
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
36 chương
11 chương
2602 chương
78 chương
71 chương