Bất Thần
Chương 14
Chương 14: Thái Hậu, ngài có hỉ
Dẹp đường! Cấm đường! Xe ngựa vô cùng quấy nhiễu dân chúng chạy trên đường cái.
Tử Ngư hốt hoảng đi bên cạnh xe, nàng đã đoán được có lẽ Tướng Quân có tình cảm không bình thường với Thái Hậu từ trước, nhưng không nghĩ tới sẽ phát triển tới tình trạng này. Nàng vừa ngạc nhiên về sự gan dạ hơn người của Hạng Tuế Chiêm, đồng thời cũng lo lắng cho tiền đồ của hắn. Xưa nay nam tử léng phéng với người khác không đáng sợ, đáng sợ là ngươi lại dám cẩu thả với đương kim Thái Hậu, chẳng phải thành Lao Ái phiên bản sống hay sao?
Kết cục của Lao Ái là, bị Doanh Chính ngũ mã phanh thây.
Tử Ngư nhớ tới tết âm lịch năm ngoái, Thái Hậu và Hoàng Thượng ngủ lại ở phủ Uy Viễn Tướng Quân, ngày hôm sau Thái Hậu đi đứng có vẻ không bình thường, nguyệt sự cũng bỗng dưng tới một ngày, sau đó đột nhiên lại sạch sẽ. Hiện giờ Tử Ngư không dám nghĩ tới đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Trong xe ngựa rất rộng rãi, Tề Đan Yên yêu kiều mềm mại tựa trong lòng Hạng Tuế Chiêm, cuộn tròn như một con mèo Ba Tư, có phần lo lắng hỏi: “Tử Ngư nhìn thấy rồi, ngươi có thể đừng giết nàng ta diệt khẩu không? Nàng ta hầu hạ rất tốt, tính cách cẩn thận tỉ mỉ, hay là ngươi uy hiếp nàng ta một chút là được rồi.”
“Tử Ngư là nữ tử ta đã cứu nhiều năm trước, nuôi dưỡng trong phủ.” Hạng Tuế Chiêm nghịch chiếc ngọc bội viền vàng đè trên váy lụa bách hoa của Tề Đan Yên, kể về lai lịch của Tử Ngư cho nàng nghe, càng nói, bàn tay sờ ngọc bội chậm rãi thò vào trong váy, đầu tiên là nhẹ nhàng xoa mắt cá chân nàng, sau đó dần dần hướng lên trên.
Tề Đan Yên bị hắn sờ nhột, thân thể cuộn tròn như nhím. “Ngươi học làm thơ từ khi nào thế? Vì sao ta không biết? Bài thơ của ngươi rốt cuộc viết cho ai?”
“Ngươi nói xem?” Hạng Tuế Chiêm đã đè nửa người lên người nàng, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn.
“Ta đoán là viết cho con gái tộc trưởng Khuyển Nhung.” Tề Đan Yên trả lời một cách rất không sợ chết.
“Ngay cả con gái lão ta còn chưa từng nhìn thấy, nói không chừng còn xấu hơn cả ngươi.”
Tề Đan Yên kinh ngạc, tức giận hừ một tiếng.
Trong xe ngựa vang lên vài tiếng sột soạt, Tề Đan Yên còn nói: “Ngươi đi coi thi sao vẫn không tháo kiếm xuống, chuôi kiếm chọc vào bụng ta khó chịu quá.”
“Thái Hậu đã không còn là hoàng hoa khuê nữ, còn giả vờ thuần khiết cái gì?”
“À.” Tề Đan Yên giả vờ thuần khiết bị vạch trần, xấu hổ nhắm mắt lại, hoa điền dán giữa trán có chút hồng hồng.
Xe ngựa đang chạy yên lành bỗng lay động có tiết tấu, thị vệ, thái giám và người dắt ngựa phía trước đều ngạc nhiên ngừng lại. Tử Ngư đỏ mặt, ho khan một tiếng, giả bộ bình tĩnh nói: “Hẳn là trên đường quá nhiều đá con, vô cùng xóc nảy, các ngươi đi chậm một chút, đừng quấy nhiễu Thái Hậu.”
Mọi người nhìn mặt đất lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời Tử Ngư, chậm tốc độ lại.
Mấy con muỗi vốn trốn trong góc xe ngựa vừa chảy máu mũi vừa bay ra từ khe cửa, chúng nó đều tỏ vẻ, cao tuổi rồi, thật sự không chịu nổi đôi cẩu nam nữ bên trong điên loan đảo phượng, không phân biệt được ta ngươi.
Tử Ngư kiên trì đi bên cạnh xe ngựa, nghĩ thầm, Tướng Quân à, ta van ngài đấy, nhanh chút đi, trước khi vào cửa Vĩnh Ninh mau mau xong việc rồi trốn đi cho nhờ!
Nhưng Uy Viễn Tướng Quân hiển nhiên không thuộc hàng xong việc nhanh, trong chốc lát thật sự xong không được. Từ trường thi tới Tử Cấm Thành đi mất nửa canh giờ, bên trong dường như còn chưa ngừng trống lui binh, qua cửa Vĩnh Ninh coi như đã vào hoàng cung, rồi lại qua cửa Đông Tư Mã chính là hậu cung nơi các hậu phi ở, lúc này, đám thị vệ không được phép vào nữa. Khi xe ngựa qua cửa Đông Tư Mã, thị vệ giải tán lùi lại, Tử Ngư mượn cớ Thái Hậu cảm thấy khó chịu, đuổi hết những người không liên quan đi. Thừa dịp này, Hạng Tuế Chiêm xuống xe, áo mũ chỉnh tề, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, gật đầu với Tử Ngư một cái rồi chậm rãi rời đi.
Tử Ngư thò đầu nhìn vào trong xe, được lắm, váy bách hoa, thắt lưng, cái yếm tơ lụa, áo trong áo ngoài rơi lả tả khắp nơi, Tề Đan Yên không một mảnh vải đang nhắm mắt dưỡng thần, trên người đắp áo bào gấm, lộ ra bả vai và hai cái chân nhỏ, xung quanh xương quai xanh và bộ phận không thể miêu tả ở ngực còn có vết hôn hồng hồng, búi tóc kinh hồng buổi sáng mới chải chỉnh tề giờ đã rối tung, mái tóc đen như thác nước phủ trên đệm gấm mềm mại.
Nói chung là một bộ được người ta ngủ rất sảng khoái.
Tử Ngư sợ hãi – Tướng Quân à, ngài thô bạo trực tiếp tuyên bố với ta ngài vừa ngủ Thái Hậu thế này, có khả năng còn không chỉ một lần, có phải quá không coi ta là người ngoài hay không? Ta từng rất thích ngài đấy, Tướng Quân à, hu hu hu
Tiểu cô nương Tử Ngư lay Tề Đan Yên tỉnh dậy, hầu hạ nàng mặc váy áo, đỡ nàng hồi cung rửa mặt.
Có lẽ yêu một người chính là muốn thời thời khắc khắc quấn lấy nhau.
Sau khi kỳ thi hội kết thúc, Kính Hiên như chó đói sổng chuồng, về cung tọng đồ ăn ba ngày, bởi rượu chè ăn uống quá độ mà ngã bệnh, nhóm Thái Y bận rộn không ngừng, đám chuột thì nhìn mà hả hê. Sau đó yết bảng, không biết Kinh Hiên xếp hạng bao nhiêu, đây là nói sau.
Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc tầm hai tháng, khẩu vị của Tề Đan Yên có phần không được tốt, đôi khi ăn quá nhiều còn nôn ra, lại chỉ thích ăn những món chua chua ngọt ngọt như cháo sơn tra, bánh thủy tinh táo chua, cá chép nấu dấm chua. Tử Ngư cẩn thận tỉ mỉ phát hiện nguyệt sự của Thái Hậu đã muộn hơn một tháng, trong lòng kêu to, thôi toi rồi.
Chính Tề Đan Yên cũng phát hiện, bất đắc dĩ là không thể mời Thái Y. Tử Ngư từng tập võ nên cũng học qua một ít thuật kỳ hoàng, bắt mạch cho Tề Đan Yên một lúc, tuy trong lòng không xác định lắm nhưng vẫn cho rằng có lẽ Thái Hậu có hỉ rồi.
Tề Đan Yên nghe Tử Ngư nói xong, đầu tiên ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu, rồi tiện thể hoang mang hỏi: “Không biết Tướng Quân thích con trai hay con gái nhỉ?”
Đầu tiên, ngài phải hiểu cho rõ, vấn đề hiện nay không phải Hạng Tuế Chiêm thích con trai hay con gái, mà là ông xã chính quy của ngài là Đôn Hiếu Đế đã ngỏm hai, ba năm rồi, bây giờ một quả phụ có địa vị cao nhất Đại Kiền là ngài đây vậy mà lại có thai.
Chuyện này rõ ràng là dẫm vào vết xe đổ của Triệu Cơ và Lao Ái mà.
Đây là chuyện rất lớn. Thời gian đầu mang thai thì không có gì, Cẩm Tú và Tiểu Đông Tử đều là người một nhà, khiến bọn họ ngậm miệng rất dễ, nhưng khi to bụng rồi thì làm sao bây giờ? Đám Thái Phi, Thái Tần đều không phải đèn cạn dầu, năm đó ngươi đá vào bụng ta, ta cho ngươi ngửi xạ hương, ai mang thai, mang thai bao lâu đều không lừa được đôi mắt sắc bén của bọn họ. Bị bọn họ phát hiện Thái Hậu có thai, nhất định sẽ xôn xao dư luận, đến khi Tề Đan Yên bị tru di cửu tộc mới thôi.
Tử Ngư thả bồ câu ra ngoài, viết hai chữ – có chuyện.
Tướng Quân đại nhân cũng rất là bận rộn, ngày đi phòng thủ phương bắc sắp đến, một ngày nọ khi Hạng Tuế Chiêm bẩm báo với Kính Hiên ngày xuất phát, được ân chuẩn tới cung Từ Ninh từ biệt.
“Khấu thỉnh Thái Hậu thánh an.” Uy Viễn Tướng Quân mặc áo giáp mềm, bước tới theo lễ nghi, “Thần nghe nói phượng thể của Thái Hậu bất an, trước khi đi phòng thủ phương bắc đặc biệt tới thỉnh an.”
Hắn lại đi phòng thủ phương bắc? Hắn cứ đi là phải một, hai năm, thậm chí ba, năm năm, lại một thời gian dài không nhìn thấy hắn. Sắc mặt của Tề Đan Yên rất thối, phụ nữ có thai tâm trạng thay đổi nhanh như gió, khóe miệng nàng bĩu xuống, mắt trợn lên, “Không được đi!”
Thái giám, cung nữ ở đây không biết phải nói gì, Tướng Quân phòng thủ biên cương cũng vì bảo vệ quốc gia, vậy mà còn không cho người ta đi. Mọi người nhìn Hạng Tuế Chiêm, thấy nét mặt của hắn rất bình thản, không hề có vẻ nôn nóng, nghĩ thầm, Hạng Tướng quân trước mặt người khác uy vũ thế nào đi chăng nữa cũng có lúc khó địch nổi Thái Hậu ngang ngược.
Cảm giác ánh mắt Hạng Tuế Chiêm liếc tới mình, Tử Ngư lặng lẽ chỉ chỉ bụng mình, rồi nhướng mày liếc về phía Tề Đan Yên. Hạng Tuệ Chiêm lập tức sáng tỏ, lông mày nhướng lên, ánh mắt sáng lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng sự vui mừng này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Hắn im lặng một lát rồi nói: “Thần liều chết bẩm báo, phòng thủ biên cương là chức trách của thần, mong Thái Hậu ân chuẩn. Gần đây thời tiết dần nóng lên, phượng thể của Thái Hậu bất an cũng có liên quan đến thời tiết nắng nóng. Thần nghe nói cung Linh Hoa ở Đồng Xuyên khí hậu mát mẻ, là thắng địa nghỉ hè, thời tiết nóng dần đến, nếu Thái Hậu muốn tới cung Linh Hoa nghỉ hè, thần hộ tống Thái Hậu đến đó.”
Cung Linh Hoa ở Đồng Xuyên… Đồng Xuyên cách nơi hắn đóng quân phòng thủ phía bắc chỉ năm mươi dặm, ngụ ý là bảo nàng chuyển tới nơi yên tĩnh hơn để sinh con, đồng thời cách hắn cũng gần.
Tề Đan Yên nghĩ đi nghĩ lại, đúng nhỉ, so với ở trong cung chờ lớn bụng, chẳng bằng xuất cung tới hành cung nghỉ hè, ở đó ít người, không khí sạch sẽ, lại gần Thụy Triệu, quả là thắng địa để chờ sinh mà.
Ngày tiếp theo, Tề Đan Yên cằn nhằn lải nhải nói mình sắp bị cảm nắng, muốn tới hành cung nghỉ hè. Kính Hiên còn chưa nói cũng muốn đi đã có người bỗng nhiên nhảy ra, xung phong nhận việc đưa nàng đi, người này chính là tiền Quốc Cữu Trương Truyền Cát. Hắn ta vốn đã có ý với Tề Đan Yên, cảm thấy cô nàng này ngơ ngác dễ lừa gạt, thế nên hôm nay mới đứng trước mặt các quan lại Đại Kiền, dùng ngôn từ vô cùng hoa lệ trau chuốt nói ra kiến nghị này, làm như đường tới cung Linh Hoa ở Đồng Xuyên là lên núi đao xuống biển lửa không bằng.
Hạng Tuế Chiêm còn ghi thù trong lòng vụ Trương Truyền Cát cho Tề Đan Yên mượn ngưa, hại nàng ngã từ trên ngựa xuống, mất tích mấy canh giờ liền; lại nói tới, từ trước đến nay Trương Truyền Cát không hề có lòng thần phục, chăm chăm chèn ép ấu đế làm con rối, tính đi tính lại đều là một tai họa ngầm cho quyền lực trung ương. Hiện nay tiểu Hoàng Đế mới tròn mười tuổi, Trương Truyền Cát chưa đạt được mục đích là nhờ có Hạng Tuế Chiêm chèn ép; một lý do khác là vì Kính Hiên rất có vận cứt chó, tuy con đường chính trị rất gian nan hiểm trở thì Kính Hiên luôn có thể gặp dữ hóa lành, không thể không nói, đây quả là một bằng chứng của hoàng quyền do ông trời chỉ định.
“Ta cũng muốn đi.” Kính Hiên và Tề Đan Yên là cái đuôi của nhau, một người thấy đối phương muốn đi đâu, người còn lại phải theo bằng được. Các quan thì quỳ xuống khóc lóc cầu xin, nói Thái Hậu dù sao cũng là nữ tính, Hoàng Thượng là nam tử, không thể yếu ớt như thế. Kính Hiên bĩu môi cong như cái móc treo quần áo, “Hạng ái khanh, ngươi thấy thế nào?”
Hỏi đúng người rồi.
Hạng Tuế Chiêm cúi đầu nói: “Thần cho rằng không thể. Nước không thể một ngày không có vua, nếu Thái Hậu đi nghỉ hè thì quốc gia chính sự phải do thánh thượng định đoạt mới được. Ngô Hoàng sớm muộn gì cũng sẽ tự mình chấp chính, thử sức trước cũng tốt.”
Kính Hiên có thể gọi là bị chúng bạn xa lánh, một mình hờn dỗi, liếc tiền Quốc Cữu một cái rồi nói: “Vậy làm phiền Quốc Cữu hộ tống mẫu hậu tới cung Linh Hoa. Hạng ái khanh phải đi phòng thủ phương bắc, vừa lúc cùng đường, cùng nhau đi đi.”
“Thần tuân chỉ.” Trương Truyền Cát và Hạng Tuế Chiêm cung kính nghe lời, vẻ mặt Hạng Tuế Chiêm không có gì khác thường, ngược lại Trương Truyền Cát hưng phấn đến mức lông mày nhướng lên liên tục, về nhà lập tức sai gia đinh chuẩn bị quần áo trang phục đẹp đẽ quý giá nhất, mua thêm rất nhiều trâm cài vòng tay, chuẩn bị dọc đường hiến ân cần.
Tiểu lâu la nhà hắn ta không nhịn được phải nhắc nhở: “Đại nhân, nghe nói Uy Viễn Tướng Quân cũng đi cùng, dọc đường e là bất tiện đấy.”
“Một tên vũ phu thô bỉ như hắn không giống với hoàng thân quốc thích như ta, không dễ dàng nhìn thấy phượng nhan của Thái Hậu. Trên đường phải dựa vào lão tử đây chăm sóc, hắn cùng lắm chỉ được coi là đầu lĩnh thị vệ thôi.” Trương Truyền Cát nói một cách rất tự tin.
Quốc Cữu gia còn không biết, trong bụng Thái Hậu là bánh bao nhỏ nhà tên vũ phu thô bỉ kia, lần này ra ngoài một vì muốn đi nghỉ hè, hai là cần sinh bánh bao đấy ạ.
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
170 chương
33 chương
80 chương
52 chương
7 chương