Bất Thần
Chương 11
Chương 11: Nàng là Thái Hậu, hắn là thần tử.
Tết âm lịch tới, trong ngoài hoàng cung giăng đèn kết hoa, tiếng pháo ròn rã. Hoàng cung rộng lớn là nhà của tất cả những người sinh sống và làm việc ở đó, có điều cái nhà này có chút uy nghiêm và cao quý hơn bình thường, cho nên gần như tất cả mọi người bắt đầu nhớ mong quê quán và người thân ở xa xa trăm dặm, nghìn dặm.
Kính Hiên cả ngày chơi bời lêu lổng, không biết nghe ai nói tới hôn sự mà mẹ ruột Trương Hoàng Hậu chỉ định cho mình, đối phương là Đại tiểu thư năm tuổi nhà họ Hạng. Từ trước đến nay, bé trai không thích chơi đùa với trẻ con nhỏ hơn mình, Kính Hiên cũng vậy. Trên tiệc tối mùng một đầu năm, Kính Hiên thì thầm hỏi Tề Đan Yên, đã gặp Hạng Vũ chưa, đối phương có thú vị không, đồng thời đưa ra các loại yêu cầu kỳ quái ví dụ như “hay là chúng ta len lén đi nhìn trộm nàng ta đi, không thú vị thì không cưới nữa”.
Lần lén xuất cung trước đó để lại bóng ma tâm lý trong lòng Tề Đan Yên, Hạng Tuế Chiêm từng đe dọa nàng, trong cung có rất nhiều hộ vệ cao thủ, ngoài cung hiểm ác đáng sợ, ra khỏi cung nhất định sẽ chết. Nên nàng lắc đầu như trống bỏi, nói: “Ngươi truyền Hạng Vũ vào cung mà xem là được, xuất cung làm gì?”
“Chuyện này ngươi không hiểu được đâu, đám đại thần âm hiểm một khi tiến cung sẽ đeo mặt nạ, nói năng nho nhã làm người ta nghe không hiểu rốt cuộc đang nói gì. Tám, chín phần mười Hạng Vũ cũng thế…” Kính Hiên khinh khỉnh nói, nếu nói đến âm hiểm, thật ra chính thằng nhóc chỉ hơn chứ không kém, “Chúng ta phải tập kích bất ngờ, khiến bọn họ trở tay không kịp, để bọn họ không có cả thời gian nghĩ từ đặt câu.”
Tề Đan Yên vẫn lắc đầu, “Xuất cung rất nguy hiểm, Hạng Tướng Quân nói không thể tùy tiện xuất cung.”
“Hừ! Rốt cuộc hắn là Hoàng Thượng hay ta là Hoàng Thượng!” Kính Hiên phồng mồm trợn má.
“Ngươi là…”
“Mẫu hậu chỉ cần ăn mặc bình thường một chút ~ Tiểu Thanh Tử, Tiểu Đông Tử, chuẩn bị cho trẫm và Thái Hậu, chúng ta muốn cải trang vi hành!” Kính Hiên nói gió là mưa, chịu khó ra ngoài chơi hơn làm bài tập, với lại đây cũng là tính tình chung của tất cả trẻ con. “Chuẩn bị thêm vài cân lạc và trà hoa đậu đen, trẫm đi thăm bạn cần phải mang ít lễ vật mới được.”
Lại là thứ độc một ngày mất mạng! Cách vận hành não của tiểu Hoàng Đế Kính Hiên đáng để người đời sau từ từ ngâm cứu.
“Bẩm Tướng Quân, Thái Hậu và Hoàng Thượng lại lén xuất cung.” Tử Ngư thấy tình hình không ổn, dùng bồ câu đưa đi một phong thư.
Một chiếc xe ngựa màu đen do Tiểu Thanh Tử và Tiểu Đông Tử ăn mặc bình thường cầm lái, giờ ngọ rời khỏi cửa cung, chạy về phía phủ Uy Viễn Tướng Quân ở ngoại ô phía bắc Thịnh kinh. Chỉ không khéo là, tới một nơi trống trải ở phía bắc thành đã bị người ta bao vây. Chưa đợi đến lúc triển khai hành động thì bên ngoài lại bị bao vây thêm vòng nữa.
“Tình hình gì thế, bao vây hai tầng?” Tiểu Đông Tử sợ tới mức mặt mày tái mét, kéo ống tay áo Tiểu Thanh Tử không buông. Tiểu Thanh Tử cũng sợ đến run rẩy, nhìn đám áo đen vòng bên trong, lại nhìn đám người vạm vỡ vòng bên ngoài, càng hoang mang càng run như cầy sấy.
Kính Hiên thò đầu ra khỏi xe ngựa, tò mò hỏi: “Sao không đi nữa?”
“Hoàng… Hoàng công tử, ngài… ngài xem!” Tiểu Đông Tử chỉ về phía trước, hai mắt rưng rưng.
“Vì sao trẫm cứ lén xuất cung là bị người xấu bao vây thế!” Kính Hiên che mắt kêu to.
Lời này nói đúng trọng tâm rồi. Đúng thế, vì sao ngươi cứ lén xuất cung là lại bị bao vây?
Điều khiến người ta giật mình là hai vòng người không công kích xe ngựa mà bắt đầu hự hự đánh nhau, bởi vì người vòng ngoài cao lớn hơn, số lượng lại đông hơn, sát thủ vòng trong có tên thì bị tử hình ngay tại chỗ, có tên thì bị bắt sống.
Hắc Tuấn từ xa chạy tới, Hạng Tuế Chiêm mặc một bộ áo bào ngắn màu đen nhảy từ trên ngựa xuống, “Thần đến hộ giá, Hoàng Thượng, Thái Hậu vạn an.”
“Hạng Tướng Quân! Hạng Tướng Quân ~~” Tề Đan Yên nghe thấy giọng hắn, hưng phấn thò đầu ra khỏi cửa sổ, vẫy tay điên cuồng như rất sợ người ta không biết nàng thích Hạng Tuế Chiêm vậy.
Cho dù trong lòng đang nhét một cái yếm, Hạng Tuế Chiêm vẫn bình tĩnh kiềm chế hơn nàng, ánh mắt có vẻ tàn khốc, bỗng chỉ vào phía trước xe ngựa, “Bắt, không để hắn chạy thoát!”
Kính Hiên và Tề Đan Yên đều ngây người, tình huống này là thế nào? Chỉ thấy thuộc hạ của Hạng Tuế Chiêm ào ào đến, ngay khi Kính Hiên sắp cho rằng Hạng Tuế Chiêm muốn hành thích vua thì Tiểu Thanh Tử hét lên một tiếng thảm thiết, bị quan binh mặc thường phục kéo xuống khỏi xe ngựa, ấn xuống đất.
“Hoàng Thượng, cướp nhà khó phòng. Tiểu Thanh Tử có ý đồ khác đã lâu, không thể giữ lại.” Hạng Tuế Chiêm không chút nể tình đá Tiểu Thanh Tử tới một bên, đứng cách xe ngựa tầm ba mét, bẩm báo, “Tên súc sinh này là nội ứng của Cung Thân Vương, liên tục thông báo tin tức, giúp Cung Thân Vương sát hại Hoàng Thượng. Thần tra ra, tên súc sinh này ẩn núp bên cạnh Hoàng Thượng nhiều năm, từ khi Hoàng Thượng kế vị bắt đầu làm hại Hoàng Thượng. Trà hoa đậu đen tiến cống vào cung hàng năm đã trải qua tay Cung Thân Vương rồi mới dâng cho Hoàng Thượng, khi Hoàng Thượng kế vị, trà hoa đậu đen trong cung đã dùng hết, Cung Thân Vương lại đưa vào thêm mười cân, Tiểu Thanh Tử dụ dỗ Hoàng Thượng yêu thích trà hoa đậu đen, cố ý đưa lên sau khi Hoàng Thượng và Thái Hậu vừa ăn lạc xong, mưu toan hành thích vua mà không ai hay biết.”
Kính Hiên ngây dại, đây là đả kích lớn nhất mà thằng nhóc gặp phải từ khi lên làm Hoàng Đế tới nay. Tề Đan Yên ôm Kính Hiên, cũng mang vẻ mặt sợ hãi nghe Hạng Tuế Chiêm kể tội Tiểu Thanh Tử.
“Thần ở biên cảnh dâng một mật thư cho Hoàng Thượng, thỉnh cầu tăng binh, trên đường đã bị kẻ khác tráo đổi. Gần đây thần luôn điều tra việc này, phát hiện quyển tấu chương này trước khi tiến cung không bị kẻ khác đánh tráo, chỉ tới Ngự Thư Phòng của Hoàng Thượng mới bị đổi thành một phong thư khác. Tiểu Thanh Tử đã nhìn lén tấu chương của thần, thông đồng với kẻ gian, treo đầu dê bán thịt chó, dẫn Hoàng Thượng xuất cung, khiến Hoàng Thượng suýt chút nữa rơi vào tuyệt cảnh. Hôm nay, Hoàng Thượng lần thứ hai cải trang vi hành, Tiểu Thanh Tử lần thứ hai mật báo, Cung Thân Vương phái sát thủ, vọng tưởng hành thích vua. Trong tay thần đã có một số chứng cứ chính xác buộc tội Cung Thân Vương cố ý hành thích vua soán vị, những người này, thần dẫn về nghiêm hình tra tấn, hẳn sẽ hỏi được một vài chuyện nữa.” Khi Hạng Tuế Chiêm đang nói, thuộc hạ của hắn đã trói chặt toàn bộ sát thủ, “Thần đã điều binh bao vây phủ Cung Thân Vương, nay xin Hoàng Thượng hạ chỉ, thần phụng mệnh bao vây Thịnh kinh lùng bắt phản tặc.”
Kính Hiên bị đả kích, trở nên vô cùng yếu đuối, ánh mắt ngây dại, chỉ biết gật đầu, tâm trạng vô cùng không tốt, chán nản ngồi trong xe ngựa. Hạng Tuế Chiêm giương mắt nhìn Tề Đan Yên một cái, “Nơi này không hợp ở lâu, mong Hoàng Thượng, Thái Hậu cùng thần hồi phủ trấn an.”
“Hạng Tướng Quân chuẩn bị sẵn một ít đồ ăn, trẫm sợ đến mức đói thắt cả bụng.” Kính Hiên yếu đuối nói.
“… Thần tuân chỉ.”
Một lúc sau.
Tề Đan Yên lần đầu tiên đến nhà Hạng Tuế Chiêm, còn có chút ngượng ngùng, e ngại ngồi trên ghế chính cùng Kính Hiên. Kính Hiên thì hoàn toàn không thấy vẻ chán nản vừa rồi, tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm bánh thịt bò, ăn đến mức trán vã mồ hôi, miệng đầy dầu mỡ, “A ~~ Phòng bếp của phủ Hạng Tướng Quân chỉ hơn chứ không có kém Ngự Thiện Phòng chút nào! Miếng bánh thịt bò này có thể nói là ngoài cháy trong mềm, nhẹ nhàng cắn một miếng là nước thịt chảy ra, ngon không gì sánh được! Thịt bò là bò Nhật Bản, thịt ba chỉ béo ngật, thớ thịt như phiến đá cẩm thạch, đây là món quà của thiên nhiên, cộng thêm tài nghệ giữ lửa của đầu bếp, sau một cuộc điều hòa sắc hương vị mới chế thành miếng bánh-thịt-bò như thế này!”
Tất cả người của Hạng phủ quỳ gối bên ngoài phòng, nghe thấy Hoàng Đế nói vậy đều tỏ vẻ rất vui mừng. Tiểu Hoàng Đế thật sự không có tài năng gì khác, chỉ ở phương diện ăn uống là có thể xưng thiên cổ đệ nhất ham ăn.
Là Hoàng Hậu tương lai, Hạng Vũ xấu hổ trốn phía sau Hạng Tuế Chiêm, không dám đối diện với người lạ, Tề Đan Yên cầm kẹo kéo đùa con bé, con bé cũng không muốn tiến lên, ôm eo Hạng Tuế Chiêm luôn miệng gọi, “Cha, Tiểu Vũ muốn đắp người tuyết ~” Thấy hai đứa bé không bắn được điện cho nhau, Hạng Tuế Chiêm sai vú em bế Hạng Vũ ra phía sau viện nghịch tuyết, mình thì ở lại đại sảnh cùng Hoàng Thượng và Thái Hậu. Kính Hiên còn chưa trưởng thành, một khi vui vẻ là muốn uống rượu, cho dù Hạng Tuế Chiêm đã sai người lấy rượu nếp nồng độ thấp nhất ra, Kính Hiên có vẻ cố tình tác hợp cho Tề Đan Yên và Hạng Tuế Chiêm phát triển gian tình, vừa ăn thịt vừa uống rượu, hoàn toàn tự chuốc say bản thân.
Thằng cu không tự ngẫm lại xem, chỉ cần Hạng Tuế Chiêm có một chút ý đồ không thần phục, mà nó thì nhiều lần ban thưởng độc dược một ngày chết người, một khi Hạng Tuế Chiêm bốc hỏa lên, bóp chết nó chỉ là chuyện giây lát thôi. Vậy mà Kính Hiên không có nửa điểm cảnh giác nào với Hạng Tuế Chiêm, khiến người ta không khỏi nhớ tới Doanh Chính ban đầu cũng không cảnh giác gì với Lã Bất Vi.
Phủ Tướng Quân nhiều người lắm chuyện, bọn họ tuân thủ nghiêm khắc lễ nghi quân thần, không ai dám làm càn. Sắc trời dần tối, đám nha hoàn đốt lò sưởi trong phòng ngủ tạm thời của Tháu Hậu, chuẩn bị cả bình nước nóng, hầu hạ Tề Đan Yên nằm xuống rồi mới quỳ lui ra ngoài. Những năm này, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng và Thái Hậu giá lâm, đây là vinh quang nhiều lắm, đám nha hoàn người hầu không dám lơ là.
Hạng Tuế Chiêm thắp nén hương cho phụ thân và huynh trưởng đã mất theo thường lệ, rồi đi đường vòng tới biệt viện sắp xếp cho Tề Đan Yên. Nến trong phòng đã tắt, hoàn toàn tối om, người bên trong có lẽ đã ngủ. Hắn đứng ngoài cửa một lát, bông tuyết nho nhỏ bay vào hàng hiên, dính lên đuôi tóc hắn, dần dần tan chảy. Giữa Tề Đan Yên và hắn chỉ cách một cánh cửa bằng gỗ đàn mà thôi. Hắn đặt tay lên cánh cửa, sờ hoa văn hoa sen tinh xảo phía trên, chậm rãi chưa dùng sức đẩy cánh cửa ra.
Hắn biết, một khi mình đẩy cửa vào sẽ có ý nghĩa gì, sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng bốn bề vắng lặng, Thái Hậu giá lâm phủ Tướng Quân, cả đời có lẽ chỉ có một lần này thôi.
Hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, gặp nhau trên triều phải cách một bức rèm che, ánh mắt cũng không dễ dàng chạm vào nhau.
Hạng Tuế Chiêm buông tay xuống, xoay người bỏ đi, nhưng vừa đi vài bước lại quay về rất nhanh, đi thong thả tới cửa, đẩy vào trong…
Vậy mà lại đẩy không ra. -_-|||
Bên trong đã bị Tề Đan Yên cài then.
Có thể dùng mắt thường nhìn thấy ba đường kẻ đen thẳng hàng chảy xuống từ trên trán Hạng Tuế Chiêm. Thái Hậu quả là có lòng đề phòng người khác quá đi, làm như trong phủ Tướng Quân của hắn có trộm ấy.
Hạng Tuế Chiêm không nói gì, cười tự giễu ra khỏi biệt viện, trở về phòng ngủ của mình. Đám nha hoàn đã đốt đèn, trải giường, khi đi vào, trong phòng rất ấm áp. Hắn cũng cài then cửa, còn chưa xoay người thì chợt nghe mặt đất phát ra một tiếng “keng”, giống như có vật nặng rơi xuống, lăn tới bên chân hắn.
Trộm?
Thiên quân vạn mã còn không sợ, nói gì đến một kẻ trộm nho nhỏ. Hạng Tuế Chiêm nghiêng đầu nhìn lại, một thỏi kim nguyên bảo sáng lấp lánh nằm chình ình trên mặt đất, mơ hồ còn có một luồng hương khí chậm rãi tỏa ra từ phía sau. Hạng Tuế Chiêm cảm thấy cổ họng khô khốc, mặt không biểu cảm.
Ta đã bảo sao cửa lại khóa, thì ra len lén bò ra từ cửa sổ, chạy tới đây.
“Tướng Quân ~~” Phía sau có tiếng nói cố tình bóp mũi cho biến điệu, nhưng thấy hắn đứng bất động tại chỗ một lúc lâu nàng lại nóng vội, “Kim nguyên bảo của ngươi rơi kìa ~~”
May mà không phải rơi tiền hay rơi xà phòng, nếu không Hạng Tuế Chiêm thật sự không dám khom lưng.
“Là kim nguyên bảo của ngươi.” Hạng Tuế Chiêm đùa nàng.
“Của ngươi! Của ngươi!” Thái Hậu giàu sổi nôn nóng nhắc nhở.
Kim nguyên bảo là của ngươi, còn ngươi là của ta.
Hạng Tuế Chiêm xoay người, thấy bên dưới bình phong lộ ra một góc váy ngủ bằng gấm hoa đoàn tụ. Lạnh thế này, áo choàng cũng không biết khoác vào, cứ thế chạy đến. Trong lòng Hạng Tuế Chiêm trăm bề cảm xúc, phía sau bình phong là Dục Quý Tần của Đôn Hiếu Đế tiền triều, là nữ tử tôn quý nhất của Đại Kiền, là mẫu thân trên danh nghĩa của đương kim Hoàng Thượng, là vật hy sinh chính trị mà một ngày nào đó sẽ bị tờ mật chỉ trên tay hắn ban cho cái chết.
Nàng là hậu phi, hắn là thần tử; nàng là Thái Hậu, hắn vẫn là thần tử.
Bất kể thế nào, đều có phần quá cấm kỵ…
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
170 chương
33 chương
80 chương
52 chương
7 chương