Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 83 : Khuynh sào loạn

“Dịch Phi Yên! Thằng nhãi con ngươi mau lăn ra đây cho lão phu. Niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ, nếu như ngươi hầu hạ thật tốt, lão đại đã hứa sẽ phóng cho ngươi một con đường sống.” “Mộc Tu huynh, không cần phí lời với hắn! Chúng ta mau xông vào.” “Tên tiểu tạp chủng Dịch Phi Yên! Nếu ngươi đã không chịu ra, lão phu sẽ tiến vào thu thập ngươi!” Hạnh hoa viên, hồng hạnh bay toán loạn, tiếng đàn du dương, hòa quyện với tiếng tiêu tạo nên một khúc nhạc tuyệt hảo. Hắn vẫn một thân hồng ý, diễm lệ như hỏa, mái tóc đen xõa tung ra, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn như bạch ngọc của hắn. “Thiếu chủ, bọn họ đang xông vào đây.” “Tô Cẩm, Vân Cẩm, các ngươi vì sao còn chưa đi?” Hắn bình tĩnh nói, nghe qua không có một chút dao động, thế nhưng tại thời khắc này lại khiến cho người ta cảm thấy rất bất thường. “Thuộc hạ là người của thiếu chủ, thiếu chủ không đi, chúng ta  cũng không đi.” Hắn bật cười khẽ, “Tố Cẩm cũng đã rời đi rồi, các ngươi vì sao còn muốn vờ ngớ ngẩn? Cẩm nhi, bây giờ các ngươi tróc ta đi ra ngoài, bọn họ sẽ không làm khó dễ hai người các ngươi.” Hai nàng liền quỳ xuống trước mặt hắn, kéo lấy vạt áo của hắn, “Thiếu chủ, thuộc hạ cầu ngài, hãy rời khỏi đây thôi! Thuộc hạ biết nơi này còn một lối ra, thiếu chủ vẫn có thể lật ngược tình thế, không phải sao?” Dịch Phi Yên cười cười, xoay người một hồi mới tìm ra vị trí của hai người bọn họ, kéo hai nàng đứng dậy, “Hiện tại các ngươi còn cho rằng ta có thể lật ngược tình thế sao?” “Thiếu chủ, mắt ngươi làm sao vậy? Thiếu chủ, mắt của ngươi sao lại là màu đen?” Tô Cẩm ôm mặt hắn, khóc nức nở nói. “Thiếu chủ, vì sao tóc ngài cũng thay đổi? Vì sao, vì sao lại như vậy? Vì sao lại là màu đen?” Vân Cẩm sờ vào một lọn tóc của hắn, mỗi ngày đều là nàng lo việc chải tóc cho thiếu chủ, nàng là người biết rõ nhất, khi Dịch Phi Yên còn là một hải tử, tóc hắn vẫn là màu đen, thế nhưng từ khi hắn bắt đầu luyện Diệu hoa thập tứ, thì tóc của hắn cũng dần dần chuyển thành màu đỏ, ngay cả đôi mắt cùng biến thành màu đỏ, công lực cứ tăng lên một thành thì tóc hắn lại càng đỏ hơn. Thế nhưng hôm nay tóc của hắn lại chuyển thành màu đen, mà đôi mắt lại không còn nhìn thấy ánh sáng. Dịch Phi Yên chỉ cười nhẹ nói: “Màu đen thì nhục nhã lắm sao?” Bọn họ sớm đã khóc không thành tiếng, nay lại càng có che miệng để không phát ra một tiếng khóc nào nữa. “Làm sao vậy Cẩm nhi, các ngươi đang khóc?” Hắn vươn tay chạm lên mặt các nàng để xác định. Tô Cẩm hai mắt mở lớn, nàng đang đứng ngay cạnh, thế nhưng thiếu chủ vẫn không sờ trúng nàng, nàng khua tay trước mặt hắn mấy lần rồi thất thanh khóc rống lên: “Thiếu chủ, mắt của ngài, ngài không nhìn thấy gì nữa sao? Vì sao lại như vậy? Thiếu chủ người mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sáu vị đại trưởng lão lại làm phản? Vì sao Tố Cẩm lại đầu phục Huỳnh Hoặc? Hai huynh đệ Ân gia đã đi đâu rồi? Minh giáo phát sinh chuyện lớn như vậy, bọn họ có thể chạy đi đâu? Còn có tứ đại hộ pháp nữa, thiếu chủ, rốt cuộc Minh giáo chúng ta đã xảy ra chuyện gì?” Dịch Phi Yên rốt cuộc cũng có thể tìm thấy khuôn  mặt nàng, hắn liền chậm rãi lau sạch nước mắt của nàng, “Tô Cẩm, về sau ta sẽ không còn là thiếu chủ Minh giáo nữa. Nhìn không thấy cũng tốt, càng an tĩnh.” Tô Cẩm nhào vào trong ngực hắn, để lộ ra toàn bộ sự bi thương của mình. Hắn là Dịch Phi Yên a, là Dịch Phi Yên không có đối thủ trên giang hồ, tại sao hôm nay hắn lại có nụ cười bi thương đến thế? Dịch Phi Yên chuyển động một chút, vô lực ôm lấy thân thể nàng. Tô Cẩm đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, liền nắm lấy tay hắn nói, “Thiếu chủ ngươi có phải là đang tạm thời phong bế võ công rồi? Là muốn đánh lừa sáu vị đại trưởng lão, để cho bọn họ nghĩ võ công của ngươi đã hoàn toàn biến mất, sau đó một đòn tiêu diệt hết bọn họ, đúng hay không, có phải như vậy hay không?” “Tô Cẩm, hãy đối diện với hiện thực đi, ta hiện tại đã là một phế nhân.” “Gạt người, thiếu chủ là đang gạt ta, ta không tin, Diệu hoa thập tứ là thần công cái thế, làm sao lại có khả năng đó được? Thiếu chủ người đừng làm ta sợ! Vân Cẩm, Vân Cẩm ngươi mau nói đi, ngươi nói thiếu chủ đang gạt chúng ta thôi có đúng hay không?” Tô Cẩm loạng choạng níu lấy Vân Cẩm lúc này đã sớm rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng. Minh giáo tam sứ giả, ngang dọc giang hồ đã lâu, thế nhưng hiện tại ngay cả khóc cũng không dám. “Cẩm nhi, các ngươi đừng khóc. Võ công không có thì không có, ta không còn nữa, các ngươi cũng không thể để người khác chê cười mình. Nhớ kỹ chỉ cần các ngươi còn sống thì vẫn còn hy vọng. Bọn họ sẽ không giết ta, các ngươi trói ta lại đi ra ngoài thì có thể bảo trụ tính mệnh các ngươi. Các ngươi nghe rõ rồi chứ?” “Thiếu chủ người nghĩ chúng ta sẽ bán đứng ngươi? Tham sống sợ chết?” Dịch Phi Yên lạnh lùng nói: “Không cho nói những lời ngu ngốc như vậy. Ta hiện tại chỉ cho phép các ngươi lựa chọn một con đường duy nhất đó là phải sống.” “Thiếu chủ, người đuổi Hiên Vương gia đi là vì người yêu hắn, không muốn hắn bị thương tổn, vậy thì lúc này, xin người hãy cho Tô Cẩm đi cùng với người.” Dịch Phi Yên sắc mặt trắng bệch, vô lực nở nụ cười: “Tô Cẩm ngươi thật quá khờ dại. Ta đã sớm trúng kịch độc toàn thân, Mộc Tuyết đã chết, thiên hạ không còn ai có thể giúp ta giải độc, ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, ngươi tội gì phải. . .” Không đợi hắn nói dứt lời, Tô Cẩm liền tiến đến điểm vào thụy huyệt của hắn. Dịch Phi Yên loạng choạng ngã vào trong lòng nàng, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của nàng. Thiếu chủ, ngươi không biết rằng, Tô Cẩm ta cả đời đa tình, thế nhưng ta chỉ yêu duy nhất một người. Nữ tử thường ngu ngốc, ta cũng chỉ muốn làm một nữ nhân ngốc nghếch. Nơi này được bao phủ bởi hạnh hoa lâm, có thể khiến ngươi choáng váng như lạc vào mê cung, ở đây ngoài trừ đại môn, còn có một lối ra khác, con đường này ngoại trừ Dịch Phi Yên cũng chỉ có Tô Cẩm biết. “Vân Cẩm, ta giao thiếu chủ cho ngươi, ngươi lặn xuống phía dưới ôn tuyền sẽ có một lối ra, đường đi sau đó ngươi đều đã biết, nhanh chóng rời khỏi đây đi.” “Vậy còn ngươi?” Tô Cẩm lạnh lùng nói, “Ngươi cứ việc đi đường của ngươi, quản chuyện của ta làm gì?” Vân Cẩm tức giận nói, “Bây giờ là lúc nào rồi, ngươi còn nói với ta những lời này. Phải cùng nhau đi!” Ba! Tô Cẩm thẳng tay cho Vân Cẩm một quyền, “Ngươi nghĩ rằng chúng ta vẫn còn có thể cùng nhau đi được hay sao? Ngươi không nghĩ đến an nguy của thiếu chủ sao?” Bọn họ đã là tỷ muội với nhau hơn hai mươi năm, Vân Cẩm không bao giờ nghĩ tới Tố Cẩm sẽ phản bội thiếu chủ, hôm nay chỉ còn lại Tô Cẩm, nàng không muốn lại mất đi một tỷ muội nữa, sống chết cũng muốn cùng nhau rời đi. Luận về võ công, Tô Cẩm giỏi hơn nàng rất nhiều, nàng ấy nói rất đúng, thiếu chủ mới là trọng yếu. “Tô Cẩm, ngươi phải bảo trọng! Ta vẫn sẽ chờ ngươi tới tìm chúng ta.” Nàng ấy gật đầu, thế nhưng hai nàng đều biết điều đó thật sự rất xa vời. “Các ngươi ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!” Tô Cẩm đẩy bọn họ vào trong nhà: “Đi mau!” Vân Cẩm cõng Dịch Phi Yên trên lưng lặn xuống dưới ôn tuyền, đi theo lời chỉ dẫn của Tô Cẩm, quả nhiên là có đường ra, bọn họ chậm rãi đi đến cuối đường hầm, cửa đá đã đóng ngay cửa lại. Dịch Phi Yên giật mình, từ từ mở mắt ra, do dự nói: “Là Vân Cẩm?” Nghe được thanh âm của Dịch Phi Yên, nàng kinh hỉ nói: “Thiếu chủ, người tỉnh rồi sao?” “Ân, mau để ta xuống.” Vân Cẩm để Dịch Phi Yên ngồi dựa lưng vào tường, Dịch Phi Yên điều tức một chút rồi nói: “Vân Cẩm, ngươi hãy dùng nội lực đánh vỡ phiến đá thứ ba mươi bảy ở bên trái đi.” Vân Cẩm tuân lệnh, nhanh chóng thi hành theo lời Dịch Phi Yên, cửa đá quả nhiên đã mở ra. “Quả nhiên là các ngươi ở chỗ này.” “Tố Cẩm?” “Ngươi quá ngu ngốc, vẫn còn che chở cho Dịch Phi Yên làm chi? Lẽ nào ngươi thực sự muốn chết sao?” “Hanh! Tố Cẩm ngươi là kẻ phản bội!” “Kẻ phản bội?” Tố Cẩm không khỏi cười nhạo, “Còn không biết ai là kẻ phản bội đây! Dịch Phi Yên hắn mới là kẻ phản bội! Chúng ta đều bị hắn lợi dụng! Vân Cẩm hiện tại ngươi tỉnh ngộ vẫn còn kịp đấy.” “Ngươi nói bậy! Kẻ tiện nhân này, cẩn thận cô nãi nãi ta vả miệng ngươi! Không được chửi bới thiếu chủ!” Vân Cẩm nổi giận đùng đùng, rút kiếm ra định xông lên. “Cẩm nhi, lui ra!” Dịch Phi Yên đột nhiên nói. Hắn đứng lên, mỉm cười đi tới, mỗi bước đi đều vô cùng trầm ổn, hắn lạnh giọng nói, “Tố Cẩm, ngươi nghĩ rằng mình có thể thắng được ta sao?” Tố Cẩm ngây ngẩn cả người, ả nghe nói Dịch Phi Yên trúng độc mất hết võ công nên mới yên tâm truy đuổi, thế nhưng nhìn hắn lúc này, phảng phất sự trầm ổn ngày xưa, lẽ nào tin tức lại sai lệch sao? Ả cũng biết rõ phong thái của Dịch Phi Yên, nên tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dịch Phi Yên lại cười nói: “Tố Cẩm ra tay đi, ngươi cũng biết ta hận nhất là có kẻ phản bội ta.” Ngay khi Tố Cẩm còn đang ngây người, Vân Cẩm liền nhanh chóng xuất thủ, một chưởng đánh thẳng vào vai ả, đánh ả văng vào trong đường hầm, rồi lại đánh vào cơ quan mà Dịch Phi Yên chỉ dẫn đóng cửa hầm lại. Đó chính là đoạn long thạch, không ai có thể mở ra.