Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 77 : Cầu Kiếm sơn trang (trung)

Mộc Tuyết Đường, An Minh Hiên thế nào cũng không nghĩ tới, Dịch Phi Yên lại dẫn hắn tới nơi này. Mộc Tuyết Đường là môn phái dùng độc lớn nhất trong chốn giang hồ, cả môn phái trên dưới tất cả đều là nữ tử, thiện chế độc luyện đan, độc dược các nàng nghiên cứu chế tạo, kẻ khác khó lòng phòng bị, sát nhân vô hình. Chỉ tiếc rằng người của Mộc Tuyết Đường lại không giỏi võ công, chỉ biết hạ độc, một môn phái nếu còn tập võ, không biết cường đại hơn sẽ thành bộ dáng gì nữa, mặc dù là như vậy, trên giang hồ các nàng vẫn không được coi trọng lắm. Càng làm cho An Minh Hiên không ngờ chính là môn phái này cư nhiên lại là một phân đà nhỏ của Minh giáo, càng thêm không ngờ chính là, nữ tử trong Mộc Tuyết Đường, dĩ nhiên đều thập phần thanh tú, nếu là vào cung tuyển tú, cũng có thể khiến Vân quý phi nhà hắn giật mình một phen, khiến nàng lại phải chuẩn bị đối phó một chút! “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” “Không! Không nghĩ cái gì hết.” An Minh Hiên cười hắc hắc nói. Dịch Phi Yên liếc mắt nhìn hắn, vẫy vẫy tay nói: “Qua đây, ngồi bên cạnh ta.” “Không đi!” Dịch Phi Yên khẽ ngẩng đầu, trong thanh âm không nghe ra hỉ nộ: “Thực sự không qua đây?” An Minh Hiên vô thức lùi lại một chút: “Ngươi quản ta gì chứ! Bổn vương muốn thế nào liền làm thế ấy!” Dịch Phi Yên nhíu mày nói: “Tới rồi.” Lời còn chưa dứt, mã xa đã dừng lại. “Thuộc hạ cung nghênh thiếu chủ!” Thanh âm nữ tử vang vọng khắp nơi, nguyên lai nữ tử luôn dịu dàng thuỳ mị, cũng có thể sảng khoái như vậy. Dịch Phi Yên nhếch môi cười một chút, liền nắm tay An Minh Hiên mà xuống xe. Dịch Phi Yên khoát tay một cái, tất cả nữ tử đang quỳ trên mặt đất liền đứng dậy, đứng sang hai hàng tạo thành một con đường. Tiến vào nội đường, Dịch Phi Yên dĩ nhiên là ngồi ở thượng vị. Bảo toạ hoa lệ, mặt trên được chạm khắc hình phượng hoàng. Phù điêu gắn trên bốn vách tường toàn là chim bay cá nhảy, còn có thượng cổ thần thú, bất quá xem ra đều là con cái, ngẫm lại thì thấy cũng hợp lý, vốn là môn phái của nữ tử, nếu có hình con đực, ngược lại mới cảm thấy kỳ lạ a. Dịch Phi Yên nhéo nhéo tay hắn, ý bảo hắn không nên suy nghĩ bậy bạ. An Minh Hiên dường như không để ý đến hắn mà vẫn nhìn chằm chằm vào tường. Một tử y nữ tử tiến lên nói: “Thuộc hạ không biết thiếu chủ muốn tới, không tiếp đón từ xa, mong thiếu chủ thứ tội.” “Mộc Tuyết biệt lai vô dạng.” Tử y nữ tử nói: “Đa tạ thiếu chủ quan tâm, Mộc Tuyết vẫn rất tốt.” Nàng tuy rằng diện vô biểu tình, vẫn nghiêm túc như cũ, thế nhưng trong ánh mắt lại lộ ra tiếu ý. An Minh Hiên bĩu môi, xem ra không thể có nữ nhân nào không bị Dịch Phi Yên mê hoặc. Dịch Phi Yên gật đầu nói: “Những người khác lui ra, bản tọa muốn cùng Mộc Tuyết ôn chuyện.” An Minh Hiên vừa định đứng lên, Dịch Phi Yên đã túm lấy tay hắn kéo xuống, khiến An Minh Hiên lảo đảo ngã phịch xuống ghế,cái mông đau đớn, hắn trừng mắt nhìn Dịch Phi Yên: “Ngươi làm cái trò gì vậy?” “Ngươi muốn đi đâu?” An Minh Hiên hạ giọng nói: “Ngươi không phải nói những người khác lui ra sao, bản vương cũng phải đi ra ngoài, không phải sao?” Đáy mắt Dịch Phi Yên hiện lên tiếu ý: “Ngươi không phải là người khác, đừng ngốc nghếch như vậy.” Không giống như bọn họ, vậy là người trong nhà sao? An Minh Hiên có chút hưng phấn, nhất định phải khiến tiểu Hồng Hạnh trở thành người một nhà, mang về cho những người trong triều đó nhìn, để cho bọn họ phải ước ao, đây mới là mỹ nhân, cuối cùng ta cũng làm rạng rỡ tổ tông rồi! Nói thế nếu như để tổ tiên nghe được, khẳng định sẽ tức đến thổ huyết, thú một người vợ đã nói làm rạng rỡ tổ tông, vậy tổ tiên xây dựng giang sơn thì coi là gì? Dịch Phi Yên phất phất tay: “Mộc Tuyết ngươi qua đây.” Tử y nữ tử chậm rãi đi tới, lúc này An Minh Hiên mới nhìn rõ dung nhan của nàng. Dung mạo của nàng chỉ có thể coi là thanh tú, nếu so với tứ hộ pháp, tam sứ giả căn bản là cách biệt một trời một vực, thế nhưng trên người nàng lại toả ra một loại khí chất tao nhã. Mộc Tuyết vươn tay ra bắt mạch cho Dịch Phi Yên. Biểu tình của nàng khiến An Minh Hiên không thể nhìn ra cái gì cả. Một lúc lâu sau, nàng mới thu tay lại rồi nói: “Thiếu chủ cần tĩnh dưỡng thêm.” Dịch Phi Yên bình tĩnh nói: “Rất nghiêm trọng sao?” Mộc Tuyết lắc đầu nói: “Cũng không phải, bất quá thiếu chủ thực sự phải hảo tĩnh dưỡng.” Dịch Phi Yên gật đầu, không nói thêm tiếng nào. Mộc Tuyết thở dài nói: “Thiếu chủ, ngươi đừng bỏ mặc thân thể của mình như vậy.” “Mộc Tuyết ngươi vất vả rồi , đi nghỉ ngơi đi.” Mộc Tuyết muốn nói lại thôi, mở miệng ra định nói, cuối cùng chỉ biết thở dài. An Minh Hiên hoài nghi nhìn hắn. “Đi nghỉ ngơi đi, ta mang ngươi vào, nơi này ta có một tiểu viện.” Dịch Phi Yên kéo tay hắn, nhưng hắn vẫn bất động đứng đó. “Làm sao vậy? Lại cáu kỉnh cái gì vậy?” Dịch Phi Yên sủng nịch nhìn hắn, sờ sờ đầu của hắn. An Minh Hiên lúc này không có tâm tư nói đùa, trầm giọng nói: “Nói cho ta biết, nàng có ý gì?” Dịch Phi Yên ôm hắn ngồi xuống, cũng không nói gì, An Minh Hiên giãy giụa, bất quá võ công không bằng người a, sớm biết thế này bình thường hắn sẽ chăm luyện công rồi. Đóng cửa phòng lại, Dịch Phi Yên đặt hắn ở trên giường, cúi đầu hôn lên môi hắn. An Minh Hiên quay đầu tránh né, Dịch Phi Yên liền mạnh mẽ nắm chặt cằm hắn mà hôn, An Minh Hiên vẫn cố gắng chống cự, Dịch Phi Yên liền dùng hai tay giữ chặt đầu hắn, luồn tay vào mái tóc dài của hắn. Nụ hôn mạnh mẽ liền biến thành tinh tế dịu dàng, nụ hôn thật sâu, như muốn kéo dài mãi. Dịch Phi Yên mỉm cười buông An Minh Hiên ra, ôn nhu nói: “Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta.” An Minh Hiên kéo tay hắn: “Bản vương mặc kệ ngươi muốn đi đâu, trước tiên phải nói rõ cho lão tử! Thân thể ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước đây tại sao đến ta cũng không biết ngươi bị bệnh?” Dịch Phi Yên đành phải ngồi xuống, vuốt ve mái tóc dài của An Minh Hiên, cười nhẹ nói: “Ngươi từ lúc nào lại quan tâm đến ta như thế?” “Không được sao? Nếu như không được, sau này ta đi quan tâm người khác!” Dịch Phi Yên ôm cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn, ôn nhu nói: “Không được, ngươi chỉ có thể quan tâm ta. Ta chỉ là có chút chưa quen khi ngươi quan tâm đến ta mà thôi.” An Minh Hiên thuận miệng nói: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!” rồi cười gượng vài tiếng: “Ngày hôm nay khí trời thật tốt!” Dịch Phi Yên biết hắn đánh trống lảng, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, nói tiếp: “Ngươi còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?” An Minh Hiên gật đầu: “Nhớ kỹ, ngươi khi đó bộ dáng ôn nhu yếu ớt, ta nhìn cũng thấy tiêu hồn!” Dịch Phi Yên trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi không thể nhớ được cái gì khác sao?” Dịch Phi Yên thở dài, nói tiếp: “Kỳ thực lúc đó ta đã bị trúng độc, võ công hoàn toàn biến mất.” “Trúng độc?” An Minh Hiên kinh ngạc: “Ngươi sao lại trúng độc? Người nào có thể hạ độc được ngươi?  Võ công của ngươi cao cường như vậy, ai có thể hạ độc hại ngươi được?” Dịch Phi Yên có chút tự giễu cười nói: “Ngươi cũng biết ta vì sao có thể đem Diệu hoa thập tứ luyện đến như vậy?  Lấy độc dưỡng thân, không phải là thiên phú ta đã thế, hay là ta không muốn sống. Độc trùng độc dược trong thiên hạ ta đều đã ăn hết, mới có thể luyện thành thần công này. Đem những người khinh thường ta dẫm nát dưới chân, dùng sức nghiền nát.” “Đổi lại là cái gì? Mạng của ngươi? Ngươi rốt cuộc còn lừa gạt ta cái gì nữa?” An Minh Hiên phẫn nộ, cố sức giãy ra khỏi vòng ôm của Dịch Phi Yên. Dịch Phi Yên chỉ cười, chậm rãi nói: “Thế nhưng hôm nay ta không muốn chết, ta không muốn chết, bởi vì ta đã có ngươi.” An Minh Hiên sửng sốt, một lúc lâu mới nói: “Con bà nó, lúc này mà ngươi còn nghĩ đến những việc này làm gì?” Dịch Phi Yên lại ôm lấy hắn, nỉ non nói: “Về sau ta sẽ không bị như vậy nữa đâu, lần trước là sai lầm, không có khống chế tốt độc tố trong cơ thể, mới bị độc phát như vậy. Mộc Tuyết vẫn liên tục nghiên cứu chế tạo giải dược cho ta, rất nhanh sẽ tốt.” “Ngươi nếu dối gạt ta, về sau ta sẽ ở mặt trên!” Dịch Phi Yên cười ha hả nói: “Hảo, đều theo ngươi.” An Minh Hiên cũng cười, trong đầu dĩ nhiên hồi tưởng về cái sơn động kia, còn có tiếng rên rỉ đó, không thể gạt nó ra khỏi bộ nhớ. “Ngươi lại làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì? Ngày hôm nay luôn luôn đờ ra, có phải là mệt mỏi hay không?” “Đúng vậy, đúng vậy, ta mệt mỏi, phải nghỉ ngơi rồi, tiểu Hồng Hạnh ngươi xin cứ tự nhiên!” An Minh Hiên đẩy hắn ra một chút, Dịch Phi Yên cũng để mặc hắn đẩy mình ra đến cửa, sau đó cười nói: “Ta đây đi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” A? Sao lại như thế này? Tiểu Hồng Hạnh ngày hôm nay rất không bình thường a! Mọi khi đều lộ ra bộ dáng bất mãn, sao ngày hôm nay lại giống như đang ăn chay vậy nhỉ? Dịch Phi Yên sờ sờ đầu của hắn, sủng nịch như đang vỗ về thú cưng: “Ta đến chỗ Mộc Tuyết, ngươi ngủ đi.” “Ân, rốt cục cũng có thể ngủ một mình rồi.” An Minh Hiên nhẹ nhõm thở dài một hơi, ai ngờ Dịch Phi Yên lại nói: “Ngày mai ngươi phải bồi thường ta gấp đôi.” An Minh Hiên phanh một tiếng đóng cửa lại, thở phì phì nằm xuống. Dịch Phi Yên bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi đến phòng Mộc Tuyết, đẩy cửa đi vào. Mộc Tuyết vừa tắm rửa xong, trên người chỉ mới quấn tạm cái khăn, nhìn thấy Dịch Phi Yên đột nhiên xông tới vẫn như cũ không chút hoang mang, cũng không kinh ngạc, với tay lấy áo khoác vào, cầm lấy tay Dịch Phi Yên đến bên giường rồi ngồi xuống. Mộc Tuyết tựa vào vai Dịch Phi Yên, nhu nhược vô cốt, trên người nàng toả ra hương thơm thanh nhã, cho dù đang trong tình cảnh như vậy, nhưng vẫn khiến người ta thấy nàng lạnh nhạt tinh tế. Dịch Phi Yên hôn lên môi nàng, vòng tay ôm nàng đặt ở trên đùi mình. Đôi chân thon dài trắng nõn của nàng lộ ra, nàng mới chỉ mặc áo khoác, hạ thân vẫn trống trơn, ngọc thể lúc này như ẩn như hiện, càng thêm mê người. Nàng giống như linh xà, quấn trên người hắn, tinh tế hôn môi hắn. Nhẹ nhàng thoát hạ y phục, ngồi trên eo của Dịch Phi Yên, hôn lên toàn thân hắn, chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm lộng, cơ bụng Dịch Phi Yên dưới đầu lưỡi của nàng càng thêm rõ ràng, cơ thể vô cùng cường tráng. Hầu như không có tiền hí, Dịch Phi Yên xoay người đặt nàng dưới thân mình, sau đó ôn nhu tiến nhập vào thân thể của nàng. Nhưng mà không có luật động, chỉ là để cho nội bích ấm áp của nàng bao vây lấy hắn. “Thiếu chủ có tâm sự?” Nàng bỗng nhiên nói. Dịch Phi Yên nhíu mày: “Mộc Tuyết đừng có tuỳ tiện suy đoán tâm tư của ta.” Mộc Tuyết cười cười: “Thuộc hạ biết sai.” An Minh Hiên khinh thường, lương thần mỹ cảnh, là nói cái này? Dịch Phi Yên, con người này thật không hiểu phong tình! Hắn lại muốn chửi bậy, đây có phải hay không cái gọi là bị vợ cắm sừng? Nam nhân của mình cùng một nữ nhân khác ở bên trong đó mà phóng đãng, hắn lại chỉ có thể ở ngoài cửa giậm chân mà nhìn, bi ai a! Chạy vào? Dịch Phi Yên biết mình theo dõi hắn, khẳng định sẽ tức giận. Bất quá đây là theo dõi sao? Bề ngoài giống như là hắn đi tìm Mộc Tuyết. Không đi vào? Mặt mũi để chỗ nào đây? Hắn còn đang do dự, cửa đột nhiên mở ra, Dịch Phi Yên từ bên trong đi ra, khẽ mỉm cười. An Minh Hiên xấu hổ cười cười nói: “Nhanh như  vậy a!” Dịch Phi Yên gật đầu nói: “Xác thực rất nhanh.” An Minh Hiên rất muốn vả vào miệng mình, cái loại đối thoại này, thực sự rất buồn chán. Dịch Phi Yên nhìn bộ dạng ảo não của hắn, liền kéo tay hắn mà nói: “Chúng ta trở về đi.” An Minh Hiên cũng không biết là có dũng khí từ đâu tới, giật tay hắn ra nói: “Ai muốn trở về với ngươi? Là ta trở lại, ngươi tiếp tục khoái hoạt khứ! Lát nữa ta cũng tái nạp mấy tiểu thiếp.” Dịch Phi Yên trừng mắt phượng nói: “Ta không cho phép!” An Minh Hiên hắc hắc cười nói: “Thế nào chỉ cho quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn a?” “Ngươi mới là quan, ta không phải.” “Con bà nó, ngươi còn dám cãi!” “Ân, ngươi ghen tị.” Dịch Phi Yên đột nhiên nở nụ cười. An Minh Hiên đỏ mặt: “Cười cái rắm! Ai ghen tị, bản vương sao phải ghen tị vì mấy thứ linh tinh này?” “Mộc Tuyết từ nhỏ đều ăn các loại dược liệu lớn lên, thân thể của nàng có thể giải độc, mới vừa rồi nàng bất quá là làm nhạt độc tố trong cơ thể ta mà thôi.” Nghe thấy cái này quả thật khiến người ta sợ hãi, là bản thân kinh nghiệm quá ít, quả thật có chuyện này sao, xem ra cần phải đi ra ngoài mua một quyển Giang hồ lục về đọc mới được. Dịch Phi Yên thấy hắn nghi hoặc nhìn mình thì lại nói: “Các đệ tử của Mộc Tuyết Đường đều là nữ tử, hơn nữa đều là xử nữ, dùng máu của chính mình để chế độc, giải độc. Cái này cũng không có gì kỳ quái.” An Minh Hiên trừng mắt nhìn hắn nói: “Đi ngủ! Hơn nửa đêm không được ngủ, ra đây làm gì!”