Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh
Chương 42 : Động phòng (trung – thượng)
An Minh Hiên đè lại đôi tay không an phận của hắn, dùng chân đè lên trên chân hắn, làm cho hắn không thể động đậy được.
Hắn thấy phản kháng của mình càng ngày càng vô lực, không nén nổi tức giận nói:
– Ngươi thả ta ra! Ngươi, tên hỗn đản này!
Đôi mắt An Minh Hiên mê man đỏ rực, tràn ngập dục vọng, câu thần cười:
– Tiểu Hồng Hạnh, ngươi muốn ta điểm huyệt đạo toàn thân của ngươi, cường ngươi thống khổ đau đớn, hay là ngoan ngoãn nghe lời thuận theo ta, chúng ta cùng lưu lại một đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp?
Hắn đè nén tức giận nói:
– Ngươi…….. Ngươi vô sỉ!
An Minh Hiên cười cười:
– Ta vốn dĩ luôn vô sỉ!
Hắn trừng mắt với An Minh Hiên, An Minh Hiên hoàn toàn không đem phẫn nộ của hắn để vào mắt. Ỷ vào mình có võ công cao cường, nhanh chóng tháo bỏ y phục của hai người ra, đối với lễ phục tân nương rắc rối phức tạp hắn đang mặc, dĩ nhiên là tiện tay xé rách.
Hắn muốn kêu cứu, thế nhưng nghĩ đến thân phận nam tử của mình một khi bị bại lộ, vạn nhất hoàng đế Chu triều giận dữ, khởi binh tấn công Bỉ Lô quốc, thì tình cảnh như vậy sẽ càng nhục nhã hơn nữa. Hắn cắn chặt răng ngấm ngầm chịu đựng, không rên một tiếng, uyển chuyển hầu hạ dưới thân An Minh Hiên.
An Minh Hiên cúi đầu hàm trụ khỏa hồng quả trước ngực hắn, dùng đầu lưỡi một chút một chút phác hoạ ra hình dạng của nó. Tay kia dùng sức vuốt ve khỏa hồng quả còn lại. Nụ hôn của hắn giống như lạc thiết (bàn ủi?) lần lượt lướt dần đến xương quai xanh, hung thang (ngực), tiểu phúc, lưu lại từng vết từng vết tích thuộc về mình.
Hạ thể của An Minh Hiên sít sao dán chặt vào hắn, hắn không an phận di chuyển vài cái, lại khiến cho dục vọng của An Minh Hiên càng thêm hưng phấn đứng lên kêu gào.
An Minh Hiên bất chấp đau đớn của hắn, giơ hạ thân của hắn lên, mạnh mẽ hướng vào trong. (Amen~~ còn gì là người)
– A!
Hắn kêu lên đau đớn.
Thế nhưng một tiếng thét như vậy rơi vào lỗ tai của An Minh Hiên lại trở nên phi thường tiêu hồn.
An Minh Hiên ôm chặt lấy thân thể yếu ớt này, da của hắn bạch tích thắng tuyết (trắng nõn hơn tuyết), hắn thật chặt, chặt đến đỗi gần như bẻ gãy An Minh Hiên, môi An Minh Hiên từ tiểu phúc của hắn di chuyển lên trên ngực, tiếp tục hàm trụ nhũ tiêm của hắn. Hắn nhịn không được rên rỉ một tiếng, An Minh Hiên cười cười, trong thân thể hắn bắt đầu luật động. (di chuyển theo nhịp)
Tay hắn cầm chặt lấy sàng mạn (ga trải giường) thêu đôi long phượng trình tường, đôi mắt phượng mờ mịt nhìn chằm chằm vào trướng màn, cắn chặt răng, không cho phép bản thân cất lên dâm khiếu khuất nhục.
An Minh Hiên tìm được môi hắn, hôn lên, mở khớp hàm cứng nhắc của hắn ra, dây dưa triền trụ với lưỡi hắn, một lần lại một lần, không chút nào phiền chán, phảng phất giống như trân bảo đã mất mà lại tìm thấy được.
An Minh Hiên đem phân thân của mình từ trong thân thể hắn rút ra, hắn quá khẩn trương khiến cho An Minh Hiên không được thoải mái, nhưng đổi lại càng tăng thêm dục vọng muốn chinh phục.
Hắn nhìn thấy phân thân của An Minh Hiên bởi vì dục vọng mà bành trướng, gương mặt nhất thời đỏ bừng.
An Minh Hiên cười cười hôn lên xương quai xanh của hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, đưa chân hắn đặt lên trên vai mình.
Hắn lắc đầu:
– Đừng, đừng, quá lớn rồi. Cầu ngươi, đừng. Ta sẽ chết mất, van cầu ngươi……..
An Minh Hiên dùng môi mình lấp kín môi hắn lại, làm cho hắn ngay cả cơ hội hô hấp cũng không có, chỉ có thể dựa vào từng chút từng chút không khí trong miệng y truyền đến, trong nháy mắt hô hấp của hắn có chút gấp rút dồn dập, đôi tay vừa giống như giãy giụa lại vừa giống như đang cầu cứu.
An Minh Hiên ma sát hạ thể của mình, chậm rãi không tiến vào bên trong. Môi y lại một lần nữa đi đến ngực hắn, hôn lên nhũ tiêm đã sớm cứng ngắc của hắn.
Hắn mượn cơ hội từng ngụm từng ngụm hít thở hổn hển.
An Minh Hiên thừa dịp hắn không để ý, dùng sức một chút tiến nhập vào thân thể hắn, không ngừng va chạm.
– A!
Hắn thét chói tai một tiếng.
– Ra ngoài! Ngươi đi ra ngoài. Đau! Ân……….. A! Đừng, quá lớn rồi, ta chịu không nổi.
An Minh Hiên dỗ dành hắn:
– Ngoan, nghe lời, không đau nữa, ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng.
Cặp mắt phượng kia của hắn thậm chí chảy ra nước mắt, trong suốt long lanh, rơi xuống cẩm thượng uyên ương, làm ướt cả một mảng.
An Minh Hiên có chút thương tiếc, giảm bớt luật động của mình lại, tận lực nhẹ nhàng bên trong thân thể hắn. Chậm rãi hôn lên nước mắt của hắn, ôn nhu dỗ dành hắn.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
19 chương
240 chương
67 chương