Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh
Chương 39 : ‘Công chúa’ hòa thân (trung)
Vừa mới sáng sớm, người của Lễ bộ cùng Công bộ đã tới rồi.
Hiên Vương phủ là xây dựng từ năm năm trước, đại hôn của Hiên Vương gia sắp đến nên tự nhiên là muốn mở rộng thêm một phen.
An Minh Hiên nhàn nhã nằm ở trong vườn của mình thưởng rượu, ngay dưới tàng cây, một tay cầm hồ tửu, một tay nắm chiết phiến, tiêu dao tự tại.
Lúc Y Thần tới, An Minh Hiên thậm chí cũng không hề cảm nhận được.
– Ngươi vẫn còn thong dong!
Y Thần đột nhiên mở miệng, dọa An Minh Hiên giật mình rớt mất chiếc chiết phiến ở trong tay.
An Minh Hiên nhìn hắn vừa cười vừa nói:
– Ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ? Tu luyện kiểu gì mà bước đi không phát ra một tiếng động nào vậy?
( A~~A~~~ chẳng lẽ anh Thần là võ lâm cao thủ =P~)
Y Thần che lại dương quang (1) trước mặt hắn, nghiêm mặt nói:
– Đừng có lảng sang chuyện khác, phải thành thân chính là ngươi, tại sao ngược lại giống như cùng ngươi không có liên quan gì?
An Minh Hiên híp mắt nhìn hắn:
– Chuyện tu sửa có người của Công bộ quản, chuyện hôn lễ, người của Lễ bộ sẽ không chịu thua, về phần vấn đề tiền bạc, Hộ bộ các ngươi lại càng chăm chú gắt gao! Còn muốn ta quan tâm tới cái gì chứ?
Y Thần trong chốc lát không có gì để nói, đành phải căm giận nhìn hắn.
An Minh Hiên đột nhiên mở mắt nhìn hắn, nghi hoặc nói:
– Y Thần, ta muốn thành thân, vì cái gì mà ngươi lại có vẻ mất hứng? ( ~~~ chẳng lẽ anh lại k hỉu >..< đáng yêu chết đc..)
Chết tiệt! Cho dù Dịch Phi Yên y lớn lên có xinh đẹp đi chăng nữa, thì hắn cũng không muốn lúc nào cũng nhớ tới tên hỗn đản đó!
An Minh Huy dùng tay kéo An Minh Hiên đang có hành vi tự hại mình lại. Hắn dứt khoát đem đệ đệ ôm vào trong lòng:
– Minh Hiên, ngươi đừng như vậy!
An Minh Hiên suy cho cùng cũng người tập võ, thoáng giãy giụa một chút đã đem An Minh Huy đẩy ngã xuống mặt đất.
An Minh Hiên lạnh lùng nói:
– Đắc tội hoàng huynh rồi. Chuyện như vậy thần đệ hy vọng sẽ không phát sinh thêm một lần nào nữa.
An Minh Huy chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, mỉm cười nói:
– Minh Hiên, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không hề động tâm tý nào? Ta không tin. (aiz` ta thấy Huy ca thật đáng thương anh í giành tình cảm cho Hiên ca từ bé tới giờ thế nhưng…..Aiz`…….Ai bảo anh í ko phải là nam chủ chứ :-j)
An Minh Hiên nhìn người trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hắn phi thường xa lạ.
– Hoàng huynh muốn nói cái gì?
An Minh Huy cười, nụ cười tinh minh như thế này rất ít khi hắn lộ ra, hắn nói:
– Minh Hiên, thực ra ngươi biết rõ tâm tư của ta. Hôm nay, chỉ cần ngươi lay đầu một chút, ta sẽ lập tức khiến cho sứ thần của Bỉ Lô quốc quay về, việc thành thân này ngươi không cần làm nữa.
– Tại sao ta thành thân, các ngươi đều có ý kiến? Hoàng huynh hôm nay đến chỗ của thần đệ, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Nếu như một người bỗng nhiên nhìn ngươi như lang tự hổ, ngươi có sợ không?
Nếu như người này bình thường đối với ngươi luôn cực kỳ che chở yêu mến, bỗng nhiên đối với ngươi tâm hoài bất quỹ, ngươi có sợ không?
Nếu như người này, ngươi vô cùng quen thuộc, thế nhưng ngươi lại đột nhiên phát giác, ngươi vậy mà lại chưa từng thực sự hiểu rõ người này, ngươi có sợ không?
An Minh Hiên hiện tại chính là như vậy, hắn chợt cảm thấy An Minh Huy phi thường, phi thường xa lạ, cái loại tươi cười bí hiểm này khiến hắn vô cùng ác cảm. Người này, sẽ không bao giờ còn là hoàng huynh mà trước đây mình tùy ý khi dễ nữa.
An Minh Huy nói tiếp:
– Minh Hiên, đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Nếu như có một ngày, ngươi nghĩ thông suốt rồi, hy vọng ngươi sẽ nhớ tơi những lời này của ta, ta mới là người có thể bảo vệ ngươi. Dịch Phi Yên, vĩnh viễn sẽ không phải là phu quân của ngươi.
– Điên rồi! Ngày hôm nay tất cả làm sao vậy?!
An Minh Hiên giận dữ gầm lên một tiếng:
– Tiễn khách!
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
14 chương
102 chương
11 chương