An Trình Điển rốt cuộc không đi bệnh viện, mặc dù bị đập một cái, nhưng cũng không đến quá mức nghiêm trọng phải đi bệnh viện. Lão tiền bối nhìn một chút nói không có việc gì, nghỉ ngơi thì tốt rồi, nhưng Tiểu Càng nhìn, sau đó nói về sau sẽ để lại vết bầm, vậy cũng không được.
Tiểu Càng thực mất hứng, mạnh mẽ an bài cho An Trình Điển nửa ngày nghỉ, sau đó hai người bắt đầu đàm phán.
“Về sau cùng Nặc Uy đánh nhau tất cả phải dùng thế thân!” Thái độ của Tiểu Càng thực kiên quyết.
“Không được!” An Trình Điển cũng thực rõ ràng, tuy rằng bụng có chút đau, nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài, Tiểu Càng bão nổi lại cho vết thương của hắn một quyền.
“Hảo! Cởi áo ra!” Tiểu Càng bỗng nhiên hắc nghiêm mặt.
“Cậu làm gì?” An Trình Điển hoảng sợ, theo bản năng che ngực lại.
“Cậu đây là biểu tình gì? Tôi đối với cậu không có hứng thú!” Tiểu Càng sờ lấy điện thoại, “Tôi không làm gì hết, tôi chỉ đem vết thương trên bụng cậu chụp lại gửi cho Văn Lược!”
“Đừng!” Văn Lược vội vàng đè tay cầm điện thoại của Văn Lược lại, “Loại việc nhỏ này đừng làm phiền hắn!”
“Cái này mà gọi là việc nhỏ? Có phải hay không để cậu nằm úp sấp bị người ta đánh mới thành đại sự?” Tiểu Càng căm tức cơ hồ phải nhảy dựng lên, sau đó hướng ra bên ngoài, hắn nói hắn muốn cùng đạo diễn với Nặc Uy trao đổi một chút.
An Trình Điển thủy chung cảm thấy chuyện bé xé ra to, quay cảnh đánh nhau tất nhiên khó tránh khỏi va chạm, hắn cũng không muốn nhận được sự chiếu cố đặc biệt. Mấu chốt là lòng tôn nghiêm của nam nhân không cho phép hắn bại dưới tay Nặc Uy. Bất quá bộ phim này quay thật mệt, hắn thật ra rất cảm tạ Tiểu Càng cho hắn nửa ngày nghỉ, hắn cho tới bây giờ cũng chưa có thời gian ra ngoài ngoạn.
Văn Lược đã từng tới Nhật Bản, bất quá An Trình Điển ngoại trừ lần này quay phim thì chưa từng tới, làm nghệ sĩ đang lúc rất nổi tiếng làm gì có thời gian đi du lịch, Văn Lược lúc trước nhìn đến kịch bản lấy cảnh ở đây còn có chút tiếc nuối. An Trình Điển hiện tại nhàn rỗi, dù sao cũng rảnh ra ngoài chụp một ít ảnh cho Văn Lược.
Đi một mình ngoài đường, nguyên bản người ở đây không nhiều nên trên đường có chút lạnh, An Trình Điển một đường đi một đường chụp, ngẫu nhiên sẽ có điểm thất thần nhìn tay phải của mình, nếu bây giờ có người kia cùng đi, hành trình sẽ hoàn mỹ hơn.
Bất quá hắn hiện tại thực tự tại, không ai nhận ra hắn tự nhiên sẽ không ai đến quấy nhiễu. Bất quá hắn ở Nhật Bản coi như có một chút danh tiếng, tới địa điểm phồn hoa liền bị nhận ra, fan thấy hắn cầm máy ảnh còn nói giỡn hỏi hắn chụp hình cho ai xem.
An Trình Điển cũng không kiêng dè nói thẳng muốn lưu một chút kỷ niệm cho Văn Lược, Văn Lược ở Nhật Bản cũng có danh khí, fan vừa nghe chụp cho Văn Lược xem, tranh nhau dẫn đường cho hắn, An Trình Điển không cự tuyệt, có người dẫn đường khẳng định chỗ đến càng thêm phong phú.
Việc này cũng không tịch mịch, tiếng Nhật của An Trình Điển cũng không tệ lắm nên không gặp khó khăn gì nhiều.
“Thật tuyệt nha! Ảnh chụp đẹp như vậy nhất định phải đóng thành album (*) nha!” Một cô nương đáng yêu nhìn ảnh chụp của An Trình Điển nói.
(*) Trong QT để là sách nhưng mà ta thấy để album thì hợp hơn.
“Album?” An Trình Điển không nghĩ tới cái này.
“Đúng rồi! Chụp ảnh rồi đóng thành album tặng cho người khác rất có thành ý đó!” Cô gái đó từ ba lô lấy ra một quyển album, An Trình Điển tiếp nhận mở ra, bên trong dán đủ loại ảnh chụp, kéo cắt thành đủ loại hình dạng, có cái cắt thành hình nho nhỏ dán dưới góc, còn dùng các loại bút màu viết lên, thoạt nhìn phi thường dễ thương xinh đẹp.
Loại đồ vật này… An Trình Điển khó khăn, đáng yêu như vậy không hợp với một đai nam nhân như hắn.
“An kun (*), anh phải làm cho đối phương cảm thấy có thành ý mới được.” Một cô gái cố sức mở to mắt thuyết phục hắn, “Có thể làm được, đối phương nhất định sẽ cảm động.”
(*) Cách gọi con trai của người Nhật.
Kết quả chính là, An Trình Điển bị lôi kéo đi mua album cùng mấy cây bút màu.
Có người dẫn đường tự nhiên hiệu suất cao hơn, xem phong cảnh hay mua đồ kỷ niệm hay mua đồ ăn, An Trình Điển thu hoạch rất nhiều. Một buổi chiều ngắn ngủi mua được một cuốn album cùng một balo lớn gì đó, cuối cùng mấy tiểu cô nương còn ôm An Trình Điển chúc hắn hạnh phúc. An Trình Điển tuy rằng không nói rõ quan hệ giữa hắn cùng Văn Lược, nhưng những cô gái này thông minh như vậy chắc là nhận ra đi, bằng không cũng sẽ không giúp hắn chuẩn bị nhiều thứ như thế.
Thời điểm trở lại khách sạn trời đã muốn đen, vừa vào cửa liền nhìn thấy Tiểu Càng hắc nghiêm mặt.
“Làm sao vậy?” An Trình Điển tò mò hỏi.
“Nặc Uy người kia thật sự quá kém!” Tiểu Càng cơ hồ phải bạo rồi, “Tôi cùng hắn đi đàm phán, hắn còn nói hắn diễn chính là bản sắc biểu diễn, không tồn tại ý tưởng đả thương vân vân..”
An Trình Điển ngẫm lại, Nặc Uy tựa hồ nói cũng không sai, đó đúng là bản sắc biểu diễn, nhưng bởi vì cái bản sắc này mà mỗi nhân vật đều chỉ mang một bộ dáng, nếu hắn còn không thay đổi phương thức, sự nghiệp của hắn cả đời chỉ có thể như vậy.
Đại khái cũng nóng lòng cầu tiến nên mới đối An Trình Điển ôm một tâm tính không tốt đi! Biết được tin tức này An Trình Điển thật bình thường trở lại, đối phương có dã tâm nhưng vẫn đều rất nỗ lực, chính mình không có tư cách yêu cầu đối phương làm cái gì. Ở kịch tổ mặc dù diễn viên cùng phối hợp diễn có phân chia, nhưng người cùng người trong lúc đó là ngang hàng.
“Dựa vào vóc dáng cao lớn không có trí tuệ thì có thể nổi tiếng sao?” Tiểu Càng oán niệm rất sâu.
“Quên đi! Tôi về sau chú ý một chút là được.” An Trình Điển cười không muốn cùng Tiểu Càng tiếp tục nói về vấn đề này, trực tiếp đi tắm rửa, tắm rửa xong thì ngồi ở trên giường ngoạn máy tính, thuận tiện xem chương mới của Văn Lược.
Ngoài ý muốn phát hiện ngòi bút của Văn Lược có xu hướng cho mình chuyển sang người tốt, quả nhiên rất không tồi.
Từ ngày đó trở đi ngày nào Tiểu Càng cũng bên cạnh An Trình Điển, chỉ cần Nặc Uy làm cho An Trình Điển không khỏe gây nên NG, hắn sẽ liền hướng người mắng chửi, hành nghề lâu như vậy, lần đầu tiên cho bản thân đem ác bài trù thanh danh người khác.
Không biết có phải Tiểu Càng giám sát có tác dụng hay không, bộ phim cư nhiên an an ổn ổn quay được hơn phân nửa.
Ngày đó đạo diễn thực hưng phấn nói ngày mai quay xong có thể trở về nước. Văn Lược thật sâu thở dài một hơi, buổi tối An Trình Điển gọi điện thoại cho Văn Lược, Văn Lược đang ở trước quảng trường vẽ, tuy rằng không phải vẽ thật, nhưng tư thế của Văn Lược nhìn rất giống.
An Trình Điển cùng hắn tính thời gian, tính toán tối nay lúc Văn Lược đang ngủ thì mình đang ở nơi nào. Xuất môn ra nước ngoài quay phim lâu như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy ở địa bàn của mình có điều tốt hơn, ở nước ngoài hơn một tháng hắn rất nhớ nhà, tuy rằng trong nhà chẳng có ai.
Văn Lược không để ý đến hắn có ở đó hay không, ở đầu dây điện thoại tự mình tính tính, chỉ còn một thời gian ngắn nữa là hắn sẽ được về nước, gần đến lúc cúp điện thoại, bỗng nhiên sâu kín nói, “Xem tiến độ của chúng ta chắc đến cuối năm mới hoàn thành. Cậu nếu xong trước nhớ đến tham ban!”
“Đương nhiên!” An Trình Điển ở đầu dây bên kia cười rất thỏa mãn, trong lời nói của Văn Lược chính là mang đầy ý tứ làm nũng, An Trình Điển nghe thực hưởng thụ.
“Nói phải giữ lời đó!” Văn Lược trước khi cúp điện thoại còn nói thêm một câu.
“Sẽ giữ, trừ phi tôi tới không được.” Thời điểm An Trình Điển nói những lời này, đại khái thật sự nghĩ đến chính mình cư nhiên không đi được.
Ai cũng không nghĩ tới ngày cuối cùng quay phim ở nước ngoài lại xảy ra chuyện, chuyện này nói ra thì có chút quan hệ với Nặc Uy, hai người cùng nhau đua xe ở trên núi, đường vòng quanh co, quay rất tốt, ai biết ngay lúc đạo diễn hô cắt Nặc Uy bỗng nhiên tăng tốc độ vượt lên trên An Trình Điển, ngay tại lúc hai xe song song hắn lộ ra một cái tươi cười, ý chí chiến đấu của An Trình Điển bị kích phát rồi, dù sao cũng là ngày cuối cùng, đáy lòng phòng tuyến của mọi người đều thả lỏng, đều muốn hoàn toàn ngoạn một phen, chân ga tự nhiên tăng thêm.
Xe là xe tốt, nhưng ở trên núi quanh co khúc khuỷu xác thực rất nguy hiểm, đạo diễn cùng Tiểu Càng cấp bách muốn chết, vẫn thông qua bộ đàm hảm hai người, hai người không nghe, Tiểu Càng không còn cách nào liền lấy xe bên kịch tổ đuổi theo, ai biết hắn còn chưa tới nơi đã nghe một tiếng vang lớn, trong lòng hắn hồi hộp, vội vàng đạp chân ga, vừa thấy tình cảnh phía trước, hắn muốn giết chết Nặc Uy ngay lập tức.
Nặc Uy đầu đầy bụi ngồi ở một bên đầu cúi rất thấp, An Trình Điển ngã xuống đất bên cạnh, cả người đầy máu, hai chiếc xe nhất tề chồng lên nhau ở bên núi.
Tâm Tiểu Càng lập tức huyễn đi, run rẩy lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương, nhưng hắn không biết tiếng Nhật, người lại không quen hắn biết đi nơi nào gọi xe cứu thương. An Trình Điển nằm trên mặt đất, người đầy máu, hắn đứng một bên chạm cũng không dám chạm, tức giận không thôi xoay người đấm Nặc Uy một quyền.
Nặc Uy cao lớn bị Tiểu Càng một quyền đánh ngã nhào, Tiểu Càng rống to, “Mạng của cậu đáng giá bằng mạng của hắn sao? Cậu dựa vào cái gì so tài với hắn?”
Nặc Uy không dám nói chuyện, trên người hắn cũng bị thương, nhưng miệng vẫn ngậm chặt không chịu nói.
Đạo diễn ở đằng sau chạy tới vội vàng gọi xe cứu thương, người đại diện vừa thấy bộ dáng của Nặc Uy liền chạy tới chắn trước mặt, tùy ý Tiểu Càng mắng.
Tiểu Càng càng mắng càng cảm thấy bất lực, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc không ra tiếng. Hắn theo An Trình Điển xuất đạo tới nay đều không rời y, hai người rất ăn ý có thể nói là khắng khít, nhưng hiện tại An Trình Điển nằm yên bất động như người chết, hắn ngay cả muốn nghĩ ra biện pháp khẩn cấp cũng không nổi.
Trong kịch tổ có bác sĩ đi qua hỗ trợ cho An Trình Điển, Tiểu Càng hư thoát ngồi chồm hổm trên mặt đất không biết phải làm sao bây giờ? Thẳng đến khi xe cứu thương đến đây, hắn mới giật mình đi theo. Hắn nghe không hiểu tiếng Nhật nên từ đầu chí cuối cũng không biết An Trình Điển bị làm sao, đạo diễn đi theo nói hắn không có việc gì, không có việc gì, nhưng căn bản nói không rõ hắn rốt cuộc bị làm sao.
An Trình Điển tới bệnh viện liền được đưa vào phòng phẫu thuật, những người ở phía ngoài bắt đầu thống khổ giày vò. Tiểu Càng thật không có biện pháp nên gọi điện thoại cho Vệ Sanh, Vệ Sanh vừa nghe liền hoảng sợ, loại tình huống này muốn giấu cũng giấu không được, cho nên trước tiên báo cho công ty.
Công ty nhận được tin tức liền quyết đoán đem tin này phong tỏa, bất quá ngăn thế nào lại sơ suất lọt vào tai An Dịch, người phong lưu cả đời này lập tức mua vé máy bay bay sang. Thời điểm hắn tới An Trình Điển vẫn chưa phẫu thuật xong, bất quá Nặc Uy được đưa tới bệnh viện tay cũng bị băng bó, tay hắn bị cửa xe chặt đứt, treo ở trên cổ vẻ mặt màu tro tàn.
Tiểu Càng xem bộ dáng kia, rất khó tưởng tượng thời điểm tay hắn đã bị chặt đứng mà vẫn để mình đánh không rên tiếng nào.
An Dịch nhìn Nặc Uy không nói gì, chính là lạnh lùng hừ một tiếng.
Hết chương 67
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
16 chương
28 chương
7 chương
21 chương
6 chương