Nghiêm Dung, cô mẫu của Nghiêm Phó Bằng chết rồi. Tin tức lưu truyền khắp Đông Thành, không ai không biết Nghiêm Dung đã chết. Mọi người đều thương cảm mấy phần. Nghiêm Dung là người thế nào? Là hiền lương thục mẫu chính hiệu. Nửa tháng trước đổ bệnh, vậy mà giờ đã ra đi. Quả thực là nhân sinh vô thường. Nghiêm Dung là vợ hai của Nghiêm Phó Quang, là mẹ kế của Nghiêm Phó Bằng. Tuy rằng biết nàng là kế mẫu nhưng Nghiêm Phó Bằng vẫn luôn kính hiếu nàng, thậm chí đối với thân mẫu chưa từng thấy mặt còn yêu quý hơn. Đủ thấy Nghiêm Dung đoan trang chính từ như thế nào. Từ đường Nghiêm gia tiêu điều, tiếng khóc nỉ non văng vẳng. Tử khí bao trùm khắp nơi. Viêm Chung Ly vận bạch bào, dắt theo Viêm Hạnh Muội tới thăm hỏi. Y quỳ xuống, lạy ba lạy, đoạn bước tới bên cạnh Nghiêm Phó Bằng, thả tiền giấy vào cái thau đồng đang cháy. Vừa đốt vừa gọi :"A Bằng." Nghiêm Phó Bằng chân chân nhìn linh bài trên cao, không mảy may động tĩnh. Viêm Chung Ly giọng nói hơi khàn, mi tâm hơi nhíu, trầm trầm nói :"Ta dẫn Muội Nhi tới gặp cô mẫu lần cuối." Nghiêm Phó Bằng giọng nói khản đặc, không nhìn y :"Còn có nghĩa lí gì?" Viêm Chung Ly trầm mặc, Viêm Hạnh Muội từ phía sau tiến lên, vành mắt đỏ hoe :"Nghiêm huynh, xin chớ đau buồn." Đến lượt Nghiêm Phó Bằng im lặng. Viêm Chung Ly hỏi gã :"Nghiêm đệ, Nghiêm thúc đâu rồi?" Nghiêm Phó Bằng thẫn thờ mà trào phúng nói :"Không biết, nửa tháng nay không gặp. Không biết chừng đã tinh tẫn nhân vong, chết ở kĩ viện nào rồi." Viêm Chung Ly gật đầu, thả thêm một tờ tiền giấy. Quân Thành Thu và Tôn Huyền nằm trên mái nhà, hết sức im lặng. Quân Thành Thu ghé vào tai Tôn Huyền thầm thì :"Ngươi xem, cỗ quan tài kia có phải có gì đó không ổn không?" Tôn Huyền cũng lấm lét gật đầu :"Vâng sư tôn, cỗ quan tài kia đúng là có điểm bất thường. Nhưng ta lại không nhìn ra điểm bất thường là gì." Quân Thành Thu hơi dịch viên ngói, nhìn xuống phía dưới. Quan tài bằng gỗ xoan đen tuyền đặt trên một tấm phản gỗ, bên dưới tấm phản có bốn chân đỡ bằng đá to bằng bắp chân người trưởng thành. Nghiêm Phó Bằng bảo trì im lặng quỳ trên đất, hồi lâu mới nói :"Viêm huynh xin hãy về đi. Những chuyện khác sau này cũng đừng nói đến nữa. Nghiêm gia từ nay sẽ đóng cửa chịu tang cô mẫu." Những chuyện khác này bao gồm cả chuyện hôn sự giữa Nghiêm Phó Bằng và Viêm Hạnh Muội. Viêm Chung Ly nhíu mày, hỏi :"Nghiêm đệ muốn từ hôn?" Quân Thành Thu trên mái nhà chân mày hơi giãn ra, ít nhiều dần hiểu một số chuyện. Hoá ra họ Nghiêm có đính ước với Viêm Hạnh Muội. Thảo nào ngày ấy chạm mặt ta ở bên hồ hắn lại tỏ ra khinh thường trào phúng ta như vậy. Hoá ra đã sớm đem Quân Thành Thu biến thành cái đinh trong mắt. Mặt khác thấy Viêm Hạnh Muội hồn nhiên mang nam nhân khác về nhà liền cảm thấy bị xúc phạm, một mạch đòi cưới. Bất quá lí gì lại nặng nhẹ với cả Viêm Chung Ly? Nghiêm Phó Bằng hai mắt đỏ quạch, hít một hơi dài, gằn từng chữ :"Phải! Ta hủy hôn!" Viêm Hạnh Muội từ nãy vẫn không dám lên tiếng, nghe vậy nháy mắt liền rơi nước mắt, suy yếu dựa vào người Tiểu Xuân. Quân Thành Thu trên mái nhà thầm rơi hắc tuyến. Đúng là nữ nhân, một giây sau liền khóc được. Viêm Chung Ly chân mày nhíu chặt, khàn khàn nói :"Nghiêm đệ, ta biết đệ đang đau lòng. Nhưng đây không phải chuyện nói đùa. Đệ hãy suy nghĩ kĩ. Hoặc để nguôi bớt tang sự ta sẽ nói tiếp." Nghiêm Phó Bằng tựa như không thể kiên nhẫn nữa, đứng bật dậy rút thanh kiếm trừ tà treo trên tường chỉ vào mặt Viêm Chung Ly. Gã rít từng chữ qua kẽ răng :"Viêm Chung Ly, ta nhịn đủ rồi. Ngươi vẫn còn mặt mũi tới gặp ta? Cô mẫu ta chết rồi. Tâm nguyện cuối của người vẫn chưa thực hiện được. Người chết không toàn thây không phải vì ngươi sao?!" Viêm Chung Ly và Quân Thành Thu đều thầm giật mình trong lòng. Chết không toàn thây? Nghiêm Dung bệnh chết, cả thành đều biết. Chết không toàn thây là có ý gì? Viêm Hạnh Muội đã sớm được Tiểu Xuân đỡ ra ngoài. Viêm Chung Ly vẻ mặt ngưng trọng hỏi :"Không sớm đưa Muội Nhi tới gặp cô mẫu là lỗi của ta, ta tạ lỗi với đệ. Nhưng Nghiêm đệ nói cô mẫu chết không toàn thây là có ý gì?" Nghiêm Phó Bằng gào lên :"Cô mẫu ta lúc đi thất khiếu chảy máu, da thịt vỡ tung. Như vậy chẳng là chết không toàn thây?!" Quân Thành Thu cả kinh, chết thảm như vậy, là bệnh gì? Chỉ sợ không phải là bệnh mà là đã có ẩn tình rồi. Viêm Chung Ly chân mày gắt gao nhíu chặt :"Cô mẫu là bệnh gì?" Nghiêm Phó Bằng cười chát chúa, thân mình lảo đảo:"Ngươi còn có tâm trạng hỏi bệnh tình cô mẫu? Cô mẫu chẳng qua là bị các ngươi làm cho tức chết!" Viêm Chung Ly hơi né gã, nghiêm túc nói :"Nghiêm đệ, bởi vì ta cảm thấy tử trạng của cô mẫu không phải bình thường. Có chút liên tưởng đến tràng quỷ. Đệ hãy nói rõ, ta cùng đệ tìm hiểu ngọn ngành, tránh hoạ sau này.  ." Nghiêm Phó Bằng bị hai chữ tràng quỷ kia kích động, vung kiếm chém loạn xạ, điên cuồng gào thét :"Cút! Tất cả đều cút! Quỷ dữ đều cút! Ta bị hủy hoại nhường này các người còn chưa hài lòng sao?!" Tang y xộc xệch, mơ hồ lộ ra lồng ngực bợt bạt của gã nổi bật ba vệt cào đỏ sẫm đang kết vảy. Quân Thành Thu tâm trạng nặng nề thở dài. Đều minh bạch cả rồi. Bất quá còn vài điểm thắc mắc, chưa thể kể cho Viêm Chung Ly ngay được, phải chờ thêm. Viêm Chung Ly dùng vỏ kiếm chặn một kiếm của Nghiêm Phó Bằng, vẻ mặt giãn ra không ít nhàn nhạt nói :"A Bằng, cẩn thận vết thương của đệ." Nghiêm Phó Bằng khựng lại một giây, hai mắt trừng lớn. Rồi lại như bừng tỉnh, vung kiếm điên cuồng đâm Viêm Chung Ly! Mắt thấy mũi kiếm sắp chạm ngực Viêm Chung Ly mà y vẫn lãnh đạm đứng như trời trồng, Quân Thành Thu không nghĩ ngợi, hô to một tiếng đầu đất rồi phá mái nhảy xuống, đỡ một kiếm của Nghiêm Phó Bằng vào bụng! Giây phút lưỡi kiếm găm vào bụng, máu tươi bắn lên mặt, cả người ngã vào ngực Viêm Chung Ly, nhìn gương mặt vặn vẹo của y gần ngay trước mắt Quân Thành Thu lại tự hô to trong lòng phỉ nhổ bản thân một nghìn lần. Quân Thành Thu ngươi mới là đầu đất! Rồi ngất đi. Tôn Huyền thấy Quân Thành Thu bị đâm trúng cũng không nghĩ ngợi liền nhảy xuống. Đem Nghiêm Phó Bằng còn đang sững sờ đánh ngất. Xong theo phản xạ muốn quay sang ôm Quân Thành Thu phi thân bỏ chạy lại thấy Viêm Chung Ly đã ôm Quân Thành Thu trong ngực, chân mày lần nữa nhíu chặt. Tôn Huyền dù gấp muốn chết nhưng lại có cảm giác bị Viêm Chung Ly áp bách, chỉ có thể chơ mắt nhìn y mang Quân Thành Thu đi. Tôn Huyên tặc lưỡi, ẩn thân phi theo sau. Tư phòng của Viêm Chung Ly cửa đóng chặt đã hai canh giờ. Tôn Huyền ở bên ngoài bình phong cùng Viêm Chung Ly trò chuyện. Viêm Chung Ly không giận tự uy, Tôn Huyền liền khai hết. Buổi sáng nghe Chu Đang nói Nghiêm gia có người chết, Viêm Chung Ly dẫn Viêm Hạnh Muội tới hỏi thăm. Quân Thành Thu bất giác liên tưởng đến Nghiêm Phó Bằng liền gọi Tôn Huyền mang hắn phi thân đi xem một chút. Nào ngờ dẫn tới sự tình này. Viêm Chung Ly đỡ trán, nhắm mắt dưỡng thần. Tôn Huyền cũng ẩn thân đứng bên cạnh. Cách một tấm bình phong, Quân Thành Thu người trần mắt thịt vẫn đang chưa rõ sống chết thế nào. Nửa khắc sau, Tiểu Xuân từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào, ghé vào tai Viêm Chung Ly thì thầm :"Bẩm gia, tiểu thư khóc xong thì đã ngủ rồi." Viêm Chung Ly gật gật đầu, Tiểu Xuân lại lẳng lặng lui ra. Đêm nay trăng khuyết, mảnh trăng cong cong. Lão y phu tóc trắng như tuyết, trán vã mồ hôi từ trong bình phong đi ra, run rẩy nói :"Xin Viêm gia cứ yên tâm. Người đã cứu được. Những điều cần lưu ý ta viết sau đơn thuốc. Đã muộn rồi, ta xin cáo từ." Viêm Chung Ly nhàn nhạt cảm ơn, đợi lão phu đi khỏi mới nhẹ nhàng đi vào trong bình phong. Quân Thành Thu tái nhợt nằm trên giường. Khuôn mặt hơi nghiêng hãm sâu vào chăn đệm mềm mại bồng bềnh. Viêm Chung Ly ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nhìn Quân Thành Thu. Thân trên hắn trần trụi, băng trắng quấn từ vai xuống quanh hông. Đường nét thiếu niên rắn rỏi ẩn hiện. Viêm Chung Ly đứng dậy, đi tới ngồi bên án thư, trầm tư ngắm trăng. Thời gian tới xem ra vẫn còn phải đau đầu. Quân Thành Thu hôn mê một mạch tới chiều ngày hôm sau. Lúc tỉnh dậy thấy bụng đau muốn chết đi sống lại. Hắn hơi hé mắt đánh giá. Đình màn màu bạc rủ xuống, chăn đệm trắng tinh mềm mại. Lư hương, lư hương đang đốt hương gì vậy? Mùi hương thật dễ chịu. Viêm Chung Ly đang ở bên kia luyện thư pháp. Đầu không ngẩng lên, cổ tay chuyên nghiệp vung vẩy cái bút trong tay, hỏi :"Tỉnh rồi?" Xem ra là được họ Viêm kia mang về, cứu sống một mạng. Quân Thành Thu định ngồi dậy lại bị vết thương kia làm cho đau đến há mồm trợn mắt nằm oạch xuống. Quả nhiên, quả nhiên phàm nhân là giống loài yếu đuối nhất lục giới. Mới một kiếm xiêu vẹo này của Nghiêm Phó Bằng đã muốn lấy mạng hắn. Quân Thành Thu suy yếu nằm trên giường, một mực nhắm mắt bảo trì hình ảnh vẫn đang hôn mê. Viêm Chung Ly :"Nếu tỉnh rồi thì dậy dùng bữa." Quân Thành Thu thầm đánh giá cơ thể. Gần một ngày chưa được ăn gì, còn giả bộ gì nữa! Không dậy ăn thì sẽ chết đói trước! Quân Thành Thu rầu rĩ rên một tiếng, dáng vẻ mơ màng hỏi :"À.. Ta đang ở đâu thế này?" Viêm Chung Ly không trả lời, trở ra sau bình phong mang vào một chén cháo đỗ xanh hạt sen. Quân Thành Thu trong lòng hơi hơi nhộn nhạo. Đỗ xanh hạt sen sao? Hắn thầm cười trong lòng. Viêm Chung Ly đỡ hắn ngồi dậy, kê một cái gối sau lưng, đặt chén cháo xuống cài bàn gỗ vuông cạnh đầu giường. Quân Thành Thu run rẩy ngồi dậy, thở dốc một hơi rồi mới nhìn đến chén cháo kia, ánh mắt như lang sói. Con mẹ nó ngươi đặt xa như vậy là không muốn cho lão tử ăn đúng không? Họ Viêm ngươi vong ân bội nghĩa! Viêm Chung Ly :"Cảm ơn ngươi." Quân Thành Thu đang mon men với bát cháo, hơi sững lại. À, ra là cũng có lương tâm. Quân Thành Thu xua tay :"Không có gì, nên làm nên làm." Viêm Chung Ly ngồi xuống chiếc ghế bên giường, hỏi hắn :"Vì sao ngươi lại xuất hiện ở Nghiêm gia? Ta nhớ đã an bài ngươi tới Thủy viện dọn dẹp." Quân Thành Thu chột dạ, lấp liếm :"Sáng nay nhà bếp thiếu chút đồ nhờ ta đi mua. Đi qua Nghiêm phủ lại để xổng mất con gà vào. Ta liền chạy vào đuổi bắt con gà." Viêm Chung Ly :"Chỉ vậy thôi?" Quân Thành Thu :"Đúng vậy, chỉ có như vậy." Viêm Chung Ly :"Không đi cùng ai?" Quân Thành Thu :"Không đi cùng ai." Viêm Chung Ly :"Vậy gà đâu?" Quân Thành Thu :"À.. Đỡ kiếm cho ngươi nên quân mất đại sự." Viêm Chung Ly hơi mỉm cười, đưa chén cháo cho Quân Thành Thu. Quân Thành Thu nhận chén cháo kia thấp thỏm ăn, vừa ăn vừa quan sát sắc mặt Viêm Chung Ly. Họ Viêm này, con mẹ nó thực nguy hiểm, nên đề phòng!