Sau khi lăn đủ bảy bảy bốn chín vòng xuống vách núi, sư đồ ba người cũng đã toàn thây hạ sơn. Quân Thành Thu nhìn bộ dạng cả ba bình thường đã thảm hại nay đã rách lại càng nát không khỏi đau lòng, "Sư phụ, ngoại bào của người lại rách thêm mấy chỗ rồi." Hạ Huyền Chương khệnh khạng vung tay nhổ mấy ngọn cỏ mắc trên đầu xuống, không hề bi thương mà trả lời: "Ngươi đầu gối cũng rách rất cân đối." Viêm Chung Ly một tay xách ba tay nải lại lành lặn nhất. Tuy rằng cũng rách nhưng không nát thêm. Tóm lại là đàng hoàng nhất bọn. Vậy nên bỗng chốc Viêm đại đệ tử mặt lạnh như tiền lại biến thành Viêm tiểu công tử. Còn Hạ đại thầy bói cùng Quân tiểu thầy bói lại biến thành hai tên tiểu tư một rách một nát đi theo sau. Thấy vậy, Hạ Huyền Chương càng tin tưởng vào khả năng xem tướng của mình. Y cùng Quân Thành Thu đi phía trước, để Viêm đại đệ tử xách đồ lặng lẽ theo sau. Hạ Huyền Chương kéo kéo tay Quân Thành Thu, thần bí rầm rì: "Ngươi xem, nhân tướng của sư huynh ngươi." Quân Thành Thu: "Nhân tướng của y làm sao?" Hạ Huyền Chương tặc lưỡi, "Nhìn kĩ đi rồi hay." Quân Thành Thu theo lời y, len lén ngoảnh đầu lại nhìn mặt Viêm Chung Ly. Tuy rằng dung miên của Viêm Chung Ly hắn không mới lạ nhưng đúng là chưa bao giờ đứng từ góc độ thầy tướng số quan sát y. Nên trong khoảnh khắc từ từ nghiền ngẫm ngũ quan y, Quân Thành Thu liền sửng sốt vô cùng. Hắn đè thấp âm thanh, kích động nói thầm: "Sư phụ!" Hạ Huyền Chương phất tay: "Thế nào? Thấy rồi phải không?" Quân Thành Thu gật đầu, cười bỉ ổi: "Bấy lâu nay có bao tiền bên cạnh mà chúng ta không biết." Hạ Huyền Chương cũng gật gù: "Tướng mệnh đại phú đại quý, không chỉ là giàu bình thường thôi đâu. Bất quá trên mặt y còn có một điểm rất mơ hồ ta không lí giải được. Điều này mới chân chính là số mệnh y." Quân Thành Thu tán đồng: "Đúng vậy, mi tâm y dường như bị vân vũ bao phủ, không nhìn ra được." Hạ Huyền Chương thì thầm dặn dò: "Trước đừng nên để y biết chuyện gì." Quân Thành Thu giơ ba ngón tay, đại biểu tuyệt đối giữ kín. Đoạn đường mòn từ lưng chừng núi xuống tiểu trấn bên dưới phải mất chừng một ngày đường. Quân Thành Thu và Hạ Huyền Chương thì thầm mãi cũng hết chuyện. Sau đó một mình Hạ đại thầy bói đi trước, để hai đệ tử đi phía sau. Quân Thành Thu hai tay gối sau đầu, miệng ngậm nhành cỏ, vừa đi vừa trêu chọc Viêm Chung Ly: "Đại sư huynh, nếu có một ngày huynh phát tài thì huynh sẽ làm gì đầu tiên?" Viêm Chung Ly trong tích tắc đã muốn trả lời: Mua gà cho ngươi ăn. Bất quá chữ mua vừa bật ra, bốn chữ còn lại lại nghẹn ứ trong cổ, không sao phát ra. Quân Thành Thu khó hiểu liếc y: "Mua? Huynh mua cái gì? Không thì mua thịt cho ta ăn trước đi?" Viêm Chung Ly hơi chột dạ, bắt đầu nghĩ cách lấp liếm: "Mua một con bò." Quân Thành Thu càng khó hiểu: "Bò? Huynh mua bò làm gì?" Viêm Chung Ly ngoài mặt không biến đổi nhưng trong lòng có chút lúng túng không biết đáp thế nào. Quân Thành Thu thấy y im lặng, tưởng chọc giận y, cười cười làm thân: "Nhất định là huynh mua bò để thịt cho ta ăn đúng không? Ha ha, đại sư huynh huynh thật sự thương đệ! Ha ha.. " Viêm Chung Ly vẫn thủy chung mặt than, không mảy may động đậy đuôi mày. Quân Thành Thu thấy mình bị y lạnh nhạt liền im lặng. Nhưng im lặng không được bao lâu, trong tâm lại ngứa ngáy, bắt đầu nói chuyện tào lao: "Đại sư huynh, nếu huynh thú thê, huynh sẽ thú cô nương thế nào?" Viêm Chung Ly trầm ngâm mấy giây mới trả lời: "Hát không dễ nghe." Quân Thành Thu giật mình, bộp một tiếng vỗ lưng y, "Thật là! Con mẹ nó sư huynh khẩu vị của huynh cũng thật khác người!" Thổ hào bỏ tiền mua tiểu thiếp biết hát về không thiếu, đây Viêm phú nhị đại huynh lại muốn thú thê hát không dễ nghe?! Đại sư huynh, tiểu đệ xin bái phục. Ẩn ẩn dưới tầng tầng lớp lớp da thịt lạnh như băng của Viêm Chung Ly chớp mắt nổi lên một mạt ửng đỏ mờ ám. Mặt trời ngả về tây, Hạ Huyền Chương dẫn Quân Thành Thu và Viêm Chung Ly tắt qua một lối nhỏ, đi tới một cửa động. Gọi là cửa động cũng không đúng lắm vì chính xác đây chỉ là một mái vòm đá có dây leo rủ xuống. Bên trong khô ráo, tạm đủ chỗ cho ba người ngồi. Hạ Huyền Chương nheo mắt nhìn xa xăm: "Đường xuống núi còn ước chừng ba dặm, ngay hôm nay e là không đi kịp. Hôm nay tạm nghỉ ở đây đã." Nói xong vén rèm lá đi vào. Quân Thành Thu: "Sư phụ, bây giờ cũng chưa biết bọn họ đã truy cứu hay chưa, hay là chúng ta cứ nghỉ ngơi quang minh chính đại một chút?" Hạ Huyền Chương ở bên trong quát vọng ra: "Tiểu tử ngươi muốn chết thì cứ ở ngoài!" Quân Thành Thu vẻ mặt được được, đừng nóng huých huých Viêm Chung Ly cùng tiến vào. Đáng thương thay, thạch động nho nhỏ không chứa nổi tam đại hào kiệt. Quân Thành Thu bó gối ngồi trong góc lảm nhảm: "Cái giày của ta còn to hơn cái động này." Viêm Chung Ly ngồi xếp bằng bên cạnh, quy củ tựa như y đang ngồi thiền trên tọa sen chứ không phải đang ngồi trong cái động không to bằng cái giày này. Hạ Huyền Chương bất hạnh tay chân dài rộng, không để đâu cho hết, ngồi sao cũng không vừa, đứng cũng không xong càng bực mình, "Tiểu Thu, có mang lương khô theo không?" Quân Thành Thu giật mình: "Sư phụ, chúng ta đã bao giờ có lương khô?" Đồ ăn hàng ngày còn không đủ, lấy đâu ra lương khô? Hạ Huyền Chương tựa như cũng đã nhớ ra lí do bọn họ phải lén lút đi thế này, rầu rĩ cắm mặt vào đầu gối. Không khí bỗng chốc hiếm có vắng lặng. Nhưng không được bao lâu, trong động bỗng vang lên một tiếng vang rất nhỏ, rất kì quái. Quân Thành Thu hai tay vô tri vô giác ôm trước bụng, cười cười: "Sư phụ, người đói rồi?" Hạ Huyền Chương liếc nhìn hắn, khinh thường nói: "Quân tử dám làm dám chịu, không ngờ ta đây lại có hạng đệ tử như ngươi! Hừ!" Quân Thành Thu không cười nổi nữa, co quắp ôm bụng rên rỉ. Viêm Chung Ly vốn ngồi ngây như tượng gỗ suốt buổi, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Quân Thành Thu: "...?" Hạ Huyền Chương: Quả nhiên là chỉ Tiểu Ly có lương tâm! Mắt thấy trời đã tối đen, giơ tay mơ hồ không rõ năm ngón. Trong động vừa tối vừa ngột ngạt, Quân Thành Thu cũng vén rèm lá đi ra ngoài. Thu dọn lá khô, quét ra một khoảng quang đãng trước cửa động. Nhặt mấy nhánh cây khô, tìm hai viên đá, nhóm lửa. Hạ Huyền Chương gà gật ngồi trong động, thấy bóng sáng hắt lên rèm lá không lại ngửi thấy mùi khói tán nhàn nhạt. Các ngón tay y lạnh buốt, không nhịn được lăn ra ngoài. Quân Thành Thu ngồi khoanh chân bên đống lửa đang nhàm chán gảy gảy tàn đóm. Ánh lửa hồng rực hắt lên mặt hắn, tí tách lay động. Bóng mi tiêm dài dài đổ xuống mặt, bất giác khiến hắn trông vô hại hơn mấy phần. Hạ Huyền Chương càng nhìn càng rối loạn, đột nhiên ngơ ngẩn. Tiểu tử này .  .. Tại sao ta không nhìn ra? Đêm ở Cô Trúc sơn đặc biệt lạnh. Cho dù có đang là giữa mùa hạ nhưng ban đêm đi ngủ vẫn phải đắp thêm một tầng chăn. Hạ Huyền Chương mang tâm trạng phức tạp ngồi xuống đối diện Quân Thành Thu. Quân Thành Thu đầu cũng không ngẩng lên, tay vẫn gảy que đóm bỗng nhiên cất tiếng: "Sư phụ." Hạ Huyền Chương giật mình, a một tiếng. Quân Thành Thu khóe môi hơi cong lên, trong lòng biến động. Cho dù là mộng của chính hắn nhưng hắn lại không nhớ nổi diễn biến. Hắn thế mà suốt mấy nghìn năm nay đã quên mất, trên đời này từng tồn tại một Hạ Huyền Chương tri kỉ thế này. "Người năm nay bao nhiêu tuổi?" Hạ Huyền Chương khó hiểu: "Ngươi hỏi làm gì?" Quân Thành Thu lắc đầu: "Ta bói cho người một quẻ." Hạ Huyền Chương cười nhạt, đẩy đẩy que củi: "Vi sư năm nay, đã hai mươi tám." Quân Thành Thu đột nhiên bật cười, chắp tay nói: "Chúc mừng đại gia, người vận mệnh tài phú như nước!" Hạ Huyền Chương mỉm cười, không nói gì. Hai người lâm vào trầm mặc, trầm mặc một cách hài hòa, yên lặng chờ Viêm Chung Ly. Không gian tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng lửa cháy tí tách. Viêm Chung Ly cước bộ sột soạt đạp lá khô đi đến, trong tay xách một con gà rừng. Quân Thành Thu vừa vui mừng vừa lo lắng, xun xoe đón lấy con gà hỏi: "Huynh bắt gà ở đâu thế?" Viêm Chung Ly trầm mặc không trả lời. Quân Thành Thu cho rằng là gà bắt được trên núi, yên tâm vặt lông cho lên nướng. Cho đến khi da vàng giòn tan, mùi thịt tỏa thơm nức, Quân Thành Thu đang hân hoan quay quay con gà trên đống lửa, Viêm Chung Ly mới không mặn không nhạt nói: "Trộm của Bách Phong đỉnh." Quân Thành Thu cùng Hạ Huyền Chương nhất thời đồng dạng, cằm lộp bộp rơi xuống đất. Như sét đánh ngang tai, đánh giữa trời quang mây tạnh. Một con gà này Quân Thành Thu cho dù là thực thần cái thế cũng không làm sao nuốt trôi. Hạ Huyền Chương vốn không phải thực thần lại càng không nuốt trôi. Cho nên đến cuối vẫn chỉ có Viêm đại gia là thong thả tĩnh tại. Đêm khuya sương muối rơi nhiều. Hạ Huyền Chương được ưu tiên ngủ trong động. Để Quân Thành Thu và Viêm Chung Ly ngồi bên ngoài. Xương gà một đống bên chân, nham nhở lộn xộn. Liếc mắt cũng biết ai gặm. Lửa cháy hồng rực, chốc chốc lại nổ tách một tiếng. Quân Thành Thu dịch mông ngồi sát lại gần y, trong tay vẫn cầm một nhánh cây chọc chọc tàn đóm, "Viêm Chung Ly, huynh đoán xem gia cảnh của ta trước đây thế nào?" Viêm Chung Ly không do dự, lập tức nói: "Không biết." Quân Thành Thu vẻ mặt nhàm chán: "Huynh đoán thử chút xem." Viêm Chung Ly vẫn không do dự, nói: "Không đoán." Quân Thành Thu ưỡn ngực, ra vẻ khí thế nói với y: "Nói cho huynh biết, ta vốn là hoàng tử. Phụ thân ta là hoàng đế!" Viêm Chung Ly biểu cảm gợn sóng nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, cười hỏi: "Vậy hoàng tử người sao lại biến thành khất cái lưu lạc ngoài đường rồi?" Quân Thành Thu rụt cổ, một bộ dáng sầu muộn ưu phiền nói: "Âu cũng là do âm mưu chốn hậu cung hiểm ác. Người khác không muốn cho mẫu thân ta thăng phi liền tráo ta thành một con mèo đen." Viêm Chung Ly biểu cảm trong chớp mắt đổi đổi, lần này lâu hơn lần trước, Quân Thành Thu còn thoáng nhìn ra. Tiếc là y che giấu giỏi, qua một thoáng đã không nhìn ra là biểu tình gì. Y nhướng mày chất vấn: "Lúc ấy ngươi mới sinh, những chuyện này làm sao biết được?" Quân Thành Thu ỡm ờ tặc lưỡi: "Ờ thì,..  Ta có quý nhân phù trợ mà. Huynh cứ đợi xem, sớm muộn thiên duyên cũng sẽ đến. Ta sẽ lại quang minh chính đại hồi cung làm hoàng tử." Dừng lại mấy giây lại nói tiếp: "Huynh yên tâm, ta nhất định không quên huynh. Ta sẽ ban ấn phong hầu cho huynh!" Quân Thành Thu thấy y lại làm mặt lạnh, không thèm đếm xỉa tới mình lại tiếp tục lân la gợi chuyện: "Vậy sư huynh, trước khi lưu lạc giang hồ, huynh gia quyến như thế nào?" Viêm Chung Ly cụp mắt, lông mi đổ bóng dài trên mặt bình đạm nói: "Không nhớ rõ." Quân Thành Thu vỗ đùi: "Không thể nào! Một chút ấn tượng cũng không có?" Viêm Chung Ly gật đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn Quân Thành Thu. Hai mắt y sáng ngời lấp lánh, nơi đáy mắt còn có ngọn lửa nhảy nhót tí tách. Quân Thành Thu trong lòng thầm kêu hỏng. Lại bị y con mẹ nó thôi miên rồi! Quân Thành Thu cười rộ, lớn mật thò tay nhéo mặt y: "Sư huynh! Ánh mặt của huynh thật mợ nó thâm tình!" Vệt bụi than theo ngón tay Quân Thành Thu quệt một vết đen trên khuôn mặt như lãnh ngọc của Viêm Chung Ly. Y đơ mất mấy giây mới phản ứng lại, cụp mắt nhìn đống lửa lầm bầm nói: "Không có quy củ." Quân Thành Thu vẫn cười cười, nhìn vành tai hơi hồng lên của y, đê tiện nói: "Sư huynh, huynh thật dễ thẹn thùng." Viêm Chung Ly không nói gì, vành tai lại hồng lên thêm một tầng. Sương muối rơi lạnh buốt vai áo, Quân Thành Thu co ro ngồi sát bên đống lửa, chôn mặt vào đầu gối. Đang lúc mơ màng, cảm thấy hai vai mình bị nhấc lên, rất nhanh mông lại chạm đất. Quân Thành Thu ngẩng đầu, giương mắt nhìn Viêm Chung Ly. Y vẫn không nhìn hắn, thì thầm: "Cẩn thận cháy vạt áo." Quân Thành Thu nhe răng cười, ngồi sát lại cạnh y ôm hai đầu gối, tiếp tục ngủ, trong lòng còn không khỏi đắc ý. Ta biết mà, họ Viêm lúc nào cũng là biết hầu hạ! Không được bao lâu, Quân Thành Thu nhanh chóng chìm vào chiêm bao, đầu ngoẹo sang một bên. Viêm Chung Ly nhìn hắn một hồi. Y ngồi thẳng lưng, kéo đầu hắn đặt lên vai mình. Một đêm này y ngồi nguyên không ngủ. Còn Quân Thành Thu một giấc này ngủ đến thật ngon, ấm áp êm ái.