Bất Phối Đích Luyến Nhân
Chương 9
CHƯƠNG 9
Sau giờ ngọ, gió mát thổi phơ phất, ánh mặt trời chiếu rọi thật ấm áp.
Lâm Tịch Hải lười biếng ghé cả người lên bàn cà phê, động cũng không muốn động, ngay cả loại cà phê hắn thích uống nhất, cũng không thể khơi dậy nổi một tia hứng thú.
“Tiểu Hải, dạo gần đây vì sao lại không có tinh thần chút nào vậy a?”
Trái ngược với hắn, Đới An Ny lộ ra vẻ mặt phơi phới xuân phong, nhàn rỗi ngồi uống cà phê.
“Nhân sinh thật nhàm chán a.”
Lâm Tịch Hải ngáp một cái thật to.
“Nhàm chán?”
Đới An Ny”Phốc”một tiếng liền cười rộ lên: “Từ trước đến nay chưa bao giờ nghe ngươi nói qua hai chữ ‘nhàm chán’, như thế nào Bành Diệc Hàn vừa đi, ngươi lại than trời trách đất?”
Bành Diệc Hàn……
Nghe được tên của nam nhân, mí mắt Lâm Tịch Hải nhịn không được một trận run rẩy, hắn bật ngồi dậy, “Ta không phải bởi vì y mà nhàm chán, chính là đang tiếc nuối một tên đầu bếp kiêm giúp việc thôi.
“Đúng vậy, chỉ cần y ở đây, liền suốt ngày bị ngươi bắt nạt, theo ta thấy, đi đến vùng đất bên ngoài đối với y ngược lại là một sự giải thoát, đâu ai muốn suốt ngày bị xem như kẻ nô dịch cơ chứ.Trên thực tế, y đã nhẫn nhịn ngươi lâu như vậy mới chịu đi, ta thực bội phục tính kiên nhẫn của y đó. Nếu là ta, đã sớm phát điên rồi!”
Đới An Ny hừ một tiếng.
“Thật ra, cũng không phải ta bắt buộc y, lúc trước là do y tự nguyện chứ bộ.”
Lâm Tịch Hải thấp giọng nói.
Chẳng lẽ, y thật sự là vì chịu không nổi sự sai bảo của hắn nên mới quyết định bỏ đi?Lý do này cũng có thể xảy ra, ngẫm lại lúc trước, chính xác là hắn đã đối đãi với y quá tệ.
Nhưng mà, y đã nói là sẽ chiếu cố hắn, khi hắn bị trúng xuân dược, y đã nói là sẽ hảo hảo thỏa mãn hắn…… Nhưng mà hiện tại, y còn trốn thoát nhanh hơn người khác nữa.
“Thôi mà, đừng lo lắng nữa.”
Thấy bộ dáng của hắn rầu rĩ không vui, Đới An Ny giãn sắc mặt ra: “Y ở bên kia rất tốt, còn gọi điện thoại cho Như Bình, gửi lời vấn an đến mọi người, bảo chúng ta không cần lo lắng cho y.”
“Y đã gọi điện thoại sao?”
Lâm Tịch Hải kinh ngạc nhìn Đới An Ny: “Khi nào?”
“Cuối tuần trước, mấy hôm trước ta đi dạo phố cùng Như Bình mới nghe nàng nhắc tới.”
Đới An Ny khó hiểu nhìn hắn:”Y vẫn chưa gọi điện thoại cho ngươi sao?”
“Không có.”
Lòng hắn trầm xuống, đồng thời, lại dấy lên cảm giác không cam lòng cùng đau đớn.
Đã ở cùng nhau gần nửa năm, cho dù không phải là bạn tốt, ít nhất cũng từng là bạn cùng phòng, y gọi điện thoại liên lạc với Úy Như Bình, lại keo kiệt không thèm thông báo cho hắn một tiếng.
“Có lẽ y bề bộn nhiều việc, nghe Như Bình nói, ở viện nông nghiệp Cam Túc có đến bốn ban, nhưng chỉ có vài giáo viên thay phiên nhau, cho nên đôi khi ngay cả cơm còn ăn không kịp.”
Lâm Tịch Hải vẫn cố gắng lắng nghe, không muốn bỏ qua một chữ nào.
Nghe tin tức về y qua miệng của người khác, nội dung không được bao nhiêu, ít đến mức đáng thương, nhưng không biết vì sao lại làm cho hắn ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng lại luôn.
“Y còn nói cái gì nữa không?”
“Cái khác dường như cũng không có gì quan trọng…..”
Đới An Ny dùng muỗng nhỏ khuấy cà phê, đôi mắt chăm chú nhìn vào Lâm Tịch Hải mà cười tà : “Nếu như ngươi quan tâm đến y giống như lời ngươi nói, không bằng chủ động gọi điện thoại cho y đi, các ngươi không phải là bạn cùng phòng tốt của nhau sao? Nói không chừng, y cũng đang đợi điện thoại của ngươi đó.”
Chỉ nói một câu, liền đánh thức người trong mộng.
Cáo biệt Đới An Ny, trở lại nhà trọ, Lâm Tịch Hải đi đến bên ban công, lấy điện thoại cầm tay từ trong túi ra, tra được số của Bành Diệc Hàn, hắn liền ấn nhẹ lên nút gọi…….
Âm thanh đổ chuông đang rung động ở bên tai, hắn đột nhiên cảm thấy được tim mình đập phi thường nhanh, có một loại xúc động giống như hoảng sợ muốn chạy trốn…
“Uy?”
Bỗng nhiên nghe được giọng nói mà ba tháng nay không được nghe, tay Lâm Tịch Hải run lên, theo bản năng liền ấn lên phím gác máy. Chờ thanh âm kia biến mất, hắn mới nhận thức được mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn nhất, muốn gọi lại cho y, nhưng lại cảm thấy bất an không thể nói nên lời, tâm tình hiện tại vô cùng nôn nóng……
Lâm Tịch Hải vò vò mái tóc, tâm phiền ý loạn, bước chân chậm rãi rời ban công mà trở về phòng.
Hắn không thể tha thứ cho chính mình, như vậy thật sự rất nhu nhược!
Vừa nghe đến thanh âm của y, liền hoảng đến mức giống như một thiếu niên e thẹn, hắn trước kia không phải là người như vậy, không khỏi âm thầm cáu giận sự yếu đuối của chính mình, nhưng đầu ngón tay vẫn run rẩy, không có dũng khí để gọi lại dãy số kia. Không biết phải nói với y như thế nào.
Tuy rằng hắn nhớ y……
Được rồi, hắn thừa nhận hắn rất nhớ Bành Diệc Hàn, nhưng những lời này có chết hắn cũng sẽ không nói ra ngoài miệng!
Con cẩu trước đây hắn luôn khinh thường, bây giờ làm hại hắn bị lãnh cảm, hại hắn chật vật đến mức không chịu nổi, tưởng tượng đến đây, hắn liền căm hận mà nghiến răng nghiến lợi.
Nếu ngươi dám trở về, ta tuyệt đối sẽ cho biết tay!
Bỗng nhiên di động vang lên, Lâm Tịch Hải hoảng sợ, trừng mắt nhìn nó giống như nhìn thấy quái vật.
Tiếng chuông liên tục reo vang, hắn chần chờ vài giây rồi mới tiếp nhận:
“Ai đó?”
“Là ta.”
Hai chữ thốt ra thật thản nhiên, lỗ tai hắn vừa nghe xong, hốc mắt liền nóng lên.
“Vừa rồi có phải ngươi vừa gọi điện thoại cho ta hay không? Thấy tên của ngươi, ta thật không dám tin vào hai mắt của mình.”
Thanh âm trầm thấp của nam nhân kia thật bình thản, khiến Lâm Tịch Hải nghe xong không khỏi hoài niệm về dạo trước.
“Đúng vậy, ta chỉ là muốn xác định một chút, xem ngươi còn sống hay không.”
Rõ ràng đã muốn nói chuyện với y thật tốt, nhưng lúc mở lời, liền thốt ra loại ngôn ngữ ngạo mạn cay độc như thế này.
Bành Diệc Hàn chỉ cười khẽ một chút, không để tâm :”Ta tốt lắm, còn ngươi thì sao?”
“Ta cũng tốt vô cùng, ngày đêm đều ca hát vui chơi, không biết có bao nhiêu là khoái hoạt.”
Lâm Tịch Hải nổi giận nói.
Kỳ thật hắn không có tốt chút nào, nhàm chán muốn chết, cả người đổ lười, tinh thần bị suy sụp, gần đây vừa tan ca là về nhà ngay, cả quán bar và quán ăn đêm cũng không muốn đi, hơn nữa còn bị lãnh cảm, hình dáng kiên cường trước đây đã sớm héo úa, bây giờ hắn giống như một thiếu phụ đang cấm dục chờ chồng trở về.
“Vậy là tốt rồi, ta vẫn rất lo lắng cho ngươi, sợ ngươi không có hảo hảo ăn cơm.”
Một cỗ khí uất ức đè nén lên ngực của Lâm Tịch Hải, nếu thật sự lo lắng cho hắn như vậy, vì sao còn bỏ đi, chỉ được cái miệng thôi!
“Ta không nghĩ…… Ngươi muốn nghe điện thoại của ta.” thanh âm của nam nhân có chút chần chờ: “Ngươi cũng biết con người của ta thực đáng chán, nói chuyện cùng ta nhất định không có gì thú vị, hơn nữa ta biết ngươi đang bận nhiều việc, nên không dám quấy rầy ngươi.”
Người nầy rốt cuộc đang miên man suy nghĩ cái khỉ gì vậy!
Thích lo xa lại hay tưởng tượng, trước kia hắn không nên thường xuyên trút giận lên người y, cho nên bây giờ mới tạo thành căn nguyên của loại “Miên man suy nghĩ”này, tất cả đều do lỗi của hắn.
Loại cảm giác câm lặng, muốn nói lại không thể nói như thế này khiến Lâm Tịch Hải cảm thấy cực kỳ đau khổ.
“Bây giờ đang là mùa đông, Cam Túc nhất định là rất lạnh, ngươi vốn là người ở phía nam, khẳng định là không quen, cho nên……… mau trở về đi.”
Lời nói bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng thực tế, bàn tay hắn lại đang gắt gao siết chặt vào các chấn song của hành lang……
Ngươi phải trở về nhanh lên a! Mau nói với ta là sẽ sớm trở về, như vậy ta có thể tha thứ cho ngươi, sau đó cho phép ngươi tiếp tục ở bên cạnh ta, muốn yêu ta hay làm gì cũng được, mau nói nhanh lên một chút a……
“Ta không phải đi chơi, ta còn nhiều việc phải làm lắm.”
Từ đầu bên kia truyền đến thanh âm rất nhẹ nhưng lại vô cùng kiên định.
“Tuy rằng điều kiện nơi này khá gian khổ, không khí khô nóng, bão cát cũng to nữa, ban đầu thật sự rất không quen, môi và da mặt đều bị khô nứt, điều kiện cũng rất kém, buổi tối thậm chí không có nước ấm để tắm rửa, nhưng mà ta rất thích nơi này.”
Thanh âm Bành Diệc Hàn nghe thật xa xôi : “Khác với phía nam, tất cả người dân nơi đây phi thường thiện lương và luôn nhiệt tình hỗ trợ, giống như một đại gia đình vậy. Ta cùng nhóm đồng sự ở chung thập phần hòa hợp, cũng kết giao được không ít bạn tốt, hơn nữa trường học có nhiều phương diện rất cần ta, cho nên…… Ta không có tính đến việc trở về.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ở lại cái nơi quỷ quái đó sao?”
Lâm Tịch Hải không khỏi bối rối.
“Kia cũng không hẳn.”
Bành Diệc Hàn cười cười : “Bất quá không phải bây giờ, chỉ cần bọn họ còn cần ta, ta sẽ tiếp tục ở lại.”
“Tùy ngươi, ngươi thích ở bao lâu thì ở đi, tốt nhất cả đời cũng đừng về nữa!”
Lâm Tịch Hải hung tợn nói, giận dữ ngắt cuộc gọi.
Hắn oán hận mà đá mạnh một cước vào hàng rào ban công, song sắt cứng rắn không có một chút sứt mẻ, ngược lại làm cho ngón chân của hắn đau điếng……
Mặc kệ y, không trở lại cũng được!
Cũng không phải chỉ có một mình y là đàn ông, có lẽ cảm giác của hắn hiện tại chẳng qua chỉ là không cam lòng, đợi một thời gian sau, hắn sẽ đem toàn bộ hình ảnh của y xóa sạch, chắc chắn là như vậy!
Căm giận suy nghĩ, cố gắng đem bóng dáng người kia đuổi ra khỏi trí óc, nhưng mà, không hiểu vì sao trong lòng lại có một khoảng trống thật lớn.
Ngắm nhìn cảnh sắc của bầu trời chiều, Lâm Tịch Hải đột nhiên cảm thấy mình thật côi cút, thật cô đơn.
Từ đó về sau, Lâm Tịch Hải chả bao giờ gọi điện thoại cho Bành Diệc Hàn nữa, mà Bành Diệc Hàn cũng không gọi lại, nhưng thế giới nội tâm của hắn vẫn chưa hoàn toàn đoạn tuyệt sự tồn tại của y, mỗi khi gặp mặt Đới An Ny cùng Úy Như Bình, ngẫu nhiên còn có thể nghe được vài phần tin tức của y từ miệng các nàng.
Tuy chỉ là mấy câu chuyện nhỏ vụn vặt, như là : Vì y làm việc chăm chỉ nên được học viện khen ngợi, y được người dân bản xứ tặng cho vài thứ đặc sản linh tinh này nọ…., Nhưng khi nghe đến cũng khiến hắn càng tăng thêm cảm giác tịch mịch.
Cảm giác trống rỗng ngày càng gia tăng, không gian chỉ là một mảnh trống trải, thời gian lướt qua như bay.
Mùa xuân dần trôi qua, đến khi Lâm Tịch Hải ý thức được thì mùa hạ nóng bức đã sớm buông xuống.
Bấm ngón tay để tính toán, thời gian Bành Diệc Hàn rời đi đã hơn một năm rồi.
Mọi thứ đều không thay đổi, trừ việc hắn càng ngày càng … hơn, càng nhớ y hơn.
※※※
Khi nhận được điện thoại của Đới An Ny, Lâm Tịch Hải vẫn đang ở trong văn phòng cùng công nhân hội họp.
“An Ny, lại chuyện gì?”
Nhìn thoáng qua di động, Lâm Tịch Hải bắt máy. Đới An Ny rất ít khi quấy rầy hắn vào thời gian làm việc, cho nên khẳng định là có việc gấp.
“Tiểu Hải, ngươi biết không? Bành Diệc Hàn đã trở về!”
Từ đầu dây bên kia truyền đến thanh âm hưng phấn của Đới An Ny.
“Cái gì, y đã trở về rồi sao?”
Lâm Tịch Hải quát to một tiếng, “Đằng”đứng bật dậy từ chõ bàn thượng nghị, khiến các viên chức kinh hoảng, đình chỉ thảo luận, cả gian phòng chỉ còn một mảnh trầm mặc mà nhìn hắn.
“Về khi nào? Đã về đến đây chưa? Y hiện tại đang ở nơi nào?Vì sao lại đột nhiên quay về?”
Bất chấp ánh mắt của người khác, Lâm Tịch Hải truy hỏi liên tục giống như đang bắn pháo.
“Ân, đã về tới rồi, y được nghỉ hè một tháng, y nhờ Như Bình tìm giùm một nơi ở tạm, đại khái chỉ ở một thời gian ngắn.”
“Vậy y đang nghỉ ngơi ở đâu?”
“Ngươi nhớ kĩ nè, đoạn đường Quảng Phát, tầng mười lăm, phòng 302.”
“Hảo, ta đã biết.”
Lâm Tịch Hải vội vàng cất bút, thu dọn giấy tờ.
“Chúng ta định tổ chức tiệc vào lúc sáu giờ, cho y đón gió tẩy trần, ngươi muốn đến hay không?”
Lâm Tịch Hải suy nghĩ một chút, nói: “Đêm nay ta không rảnh, để nói sau.”
Kỳ thật công việc của hắn tuy rằng bận rộn, nhưng nếu tăng tốc một chút, hẳn là có thể xong việc trước sáu giờ, chính là, hắn không muốn gặp y ở chỗ đông người, chắc chắn không thể hảo hảo nói chuyện với nhau.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói với y.
“Tốt lắm, về sau gặp.”
“Cám ơn, tái kiến.”
Cất điện thoại vào túi, Lâm Tịch Hải phun ra một hơi thật dài, trên mặt kìm lòng không đậu mà lộ ra biểu tình vui mừng như điên, vừa quay đầu lại, nhìn thấy một đống nhân viên đang nhìn mình chằm chằm, lúc này hắn mới nhớ ra mình còn đang trong giờ làm việc.
“Ngại quá, chúng ta tiếp tục thôi.”
Hắn vội vàng ngồi xuống, tiếp tục hội nghị, nhưng tâm hồn đã sớm bay đến phương xa.
※※※
Tan tầm, Lâm Tịch Hải lập tức chạy về nhà.
Lung tung làm vội một cái sandwich, ăn cho no bụng, hắn bắt đầu phá lệ đi thu thập gian phòng hỗn độn đến mức không chịu nổi. Đương nhiên, ý nghĩa việc “Dọn dẹp”của hắn chính là đem đồ vật này nọ dồn lại thành một đống, sau đó nhét toàn bộ xuống dưới giường hoặc sô pha, tiếp theo nhắm mắt làm ngơ.
Quét tước xong, Lâm Tịch Hải nhìn quanh bốn phía, chỉ hơi hơi tạm được mà thôi, nhưng so với đống “Rác” ban đầu quả thực tốt hơn rất nhiều.
Nhìn nhìn thời gian, đã gần đến chín giờ rồi.
Lâm Tịch Hải vội vàng nhảy vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, xịt lên mấy lớp keo, sau đó chui đầu vào trong tủ quần áo, tìm đông tìm tây, thử đến bảy, tám bộ đồ, cuối cùng hắn quyết định mặc quần bò cùng áo sơ mi để xuất hiện trước mặt y.
Hắn muốn ăn mặc chất phác một chút, nhằm thu ngắn lại khoảng cách cùng Bành Diệc Hàn.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn là bởi vì khi mặc quần bò, nó bó sát mông, có thể làm nổi bật các đường cong hoàn mỹ của hắn.
Nếu mặc nó, sau khi cởi áo sơ mi, sẽ lộ ra khuôn ngực lõa lồ rất xứng với cái quần bò thon dài, loại tạo hình này chỉ sợ không có một nam nhân nào có thể cự tuyệt được.(ực, ghê gớm thiệt, nghệ thuật quyến rũ…)
Tưởng tượng đến ngón tay của người kia, có lẽ đêm nay sẽ khát địa dao động trên khắp cơ thể của hắn, Lâm Tịch Hải liền cảm thấy được toàn thân phát ra một trận khô nóng, tiểu đệ đệ kìm lòng không đậu mà “Thăng” lên.
Hỗn đản, mau hạ xuống cho ta!
Hắn lấy tư thế buồn cười để đè lại nơi đó (=))), liều mình áp chế nó xuống, nào là hít sâu, nào là uống nước lạnh, gây sức ép một hồi lâu nó mới chịu xẹp xuống.
Động dục cứ như dã thú! Lâm Tịch Hải cười nhạo chính mình, nhìn vào gương một hồi, cảm thấy thật sự là thập toàn thập mỹ, không chê vào đâu được…Một lúc sau hắn mới cầm lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Mười một giờ hai mươi phút.
Lâm Tịch Hải tựa người vào một góc tường bên ngoài cửa phòng 302, nôn nóng nhìn thoáng qua đồng hồ, đã trễ thế này, sao người kia còn chưa trở về.
Hắn đã đợi ở đây gần hai giờ rồi.
Đây là một nhà trọ đơn sơ cũ nát, hành lang chất đầy bụi bặm, xem ra không có người quản lý, cũng không có người đến quét dọn, tiền thuê hẳn là rất thấp.
Vì cái gì lại không chịu nói cho hắn biết, sau đó trực tiếp đến ở tại nhà của hắn?
Lâm Tịch Hải không thể đình chỉ sự nghi hoặc trong lòng.
Y đã trở lại, vậy mà trước đó một chút tin tức cũng không thèm tiết lộ cho hắn biết, đã vậy còn muốn thuê phòng trọ ở bên ngoài nữa. Chỉ cần y nói một tiếng thì có thể ở lại nhà của hắn vô thời hạn a. Nhưng mà, y lại xem hắn như một người xa lạ, không thèm để ý đến hắn gì hết.
Lâm Tịch Hải hít một hơi khí lạnh, cảm giác nhiệt tình ban nãy đang dần dần hạ xuống.
Y thật sự xem hắn là người xa lạ sao?
Đột nhiên, từ bên trái cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Bởi vì đang là đêm khuya nên thanh âm thật rõ ràng.
Chẳng lẽ là y?
Trong lòng Lâm Tịch Hải không khỏi đắn đo suy nghĩ, muốn tiến lên, nhưng cước bộ lại trầm xuống nặng nề, cuối cùng, hắn quyết định chôn chân tại chỗ.(= =)
Quả nhiên, có một thân ảnh nam tử xuất hiện nơi cầu thang……
Tư thế của người này có điểm kỳ quái, Tuy rằng lưng rất thẳng, nhưng chân trái cùng đùi phải trong lúc di chuyển lại lộ ra sự kém cân bằng.Một bước lại một bước đi đến, nhìn kĩ thì đúng là chân y có vấn đề. Nhưng trong mắt Lâm Tịch Hải, tư thế kì quái này lại khiến cho hắn cảm nhận được một sự quen thuộc không nói nên lời.
Nhịn không được, hắn liền bước lên phía trước, giọng nói khô cạn, chưa kịp phát ra ba chữ “Bành Diệc Hàn”thì đã bị một tiếng động bất ngờ cắt ngang.
“Bành đại ca, chờ ta một chút.”
Bỗng dưng, từ dưới lầu lại thoát ra một thân ảnh mảnh khảnh, một phen chạy theo sau lưng ôm lấy Bành Diệc Hàn, tuy rằng chưa thấy rõ mặt của hắn, nhưng theo ngoại hình cùng giọng nói ôn tồn, thì đây là một nam hài trẻ tuổi.
“Làm sao vậy, ngươi không phải đang ở trong thang máy sao?”
Bành Diệc Hàn cúi đầu nhìn hắn cười nói.
Ngọn đèn hành lang mờ ảo, chiếu lên bóng dáng của nam nhân, tuy rằng y vẫn giống như xưa, nhưng hình như có vẻ hơi gầy đi.
“Đây là cái loại thang máy gì a, đợi lâu muốn chết cũng không thấy đáp xuống, ta đi bộ lên cầu thang luôn.”
Nam hài nén giận mà nói.
“Mới có ba tầng lầu thôi mà, ngươi đã thành như vậy, đều là do ta bình thường đã quá nuông chiều ngươi.”
Bành Diệc Hàn bất đắc dĩ thở dài.
“Ta chỉ tò mò muốn thử một chút a.”
Hai người vừa nói vừa giỡn, cùng nhau tiến đến bên cạnh Lâm Tịch Hải
Bành Diệc Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy có một thân người thon dài đang đứa trước cửa phòng 302, ban đầu căn bản là không để ý, còn tưởng là khách trọ ở phòng kế bên, nhưng sau khi đi lướt qua, ngay lập tức liền quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào mạt thân ảnh kia, thậm chí để tin chắc mình không có nhìn lầm, còn dùng lực mà ra sức dụi mắt.
Sau khi xác nhận đúng là người kia, Bành Diệc Hàn ngây ngẩn cả người.
Lâm Tịch Hải cũng không nói gì.
Y cùng hắn, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một hồi lâu cũng không nói gì.( có chiêu này xài quài )
“Bành đại ca, đây là ai, bằng hữu của ngươi à?”
Vẫn là nam hài bên cạnh Bành Diệc Hàn, đang đẩy đẩy cánh tay của y, Bành Diệc Hàn lúc này mới tỉnh ra.
“Ân, đúng vậy.”
Bành Diệc Hàn nhìn nam hài, rồi quay đầu lại nhìn Lâm Tịch Hải, biểu tình có hơi ngơ ngác : ”Lâm Tịch Hải, vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
Y vẫn là không thể tin vào hai mắt của mình.
Lâm Tịch Hải không có trả lời, tầm mắt dời khỏi khuôn mặt của y, chậm rãi rơi xuống trên người của nam hài bên cạnh, xác thực mà nói, tay của nam hài vẫn gắt gao nắm lấy cánh tay của y……
Hiện tại hắn thấy rõ ràng, nam hài có một gương mặt bình thường, mắt một mí, lông mi tinh tế, mi cốt có một vết sẹo nho nhỏ, làm cho hắn nhìn qua bỗng cảm thấy khó chịu.
Dáng người không cao, thấp hơn Bành Diệc Hàn nửa cái đầu, đại khái chỉ cao khoảng một mét bảy, dáng vẻ thực bình thường, thậm chí có điểm quê mùa, thật xứng đôi với bộ dáng của Bành Diệc Hàn.( èo, ghen nên nói lời cay đắng)
“Hắn là ai vậy?”
Lâm Tịch Hải nghe được thanh âm của mình có nhiều phần bén nhọn và gay gắt.
“Hắn là đệ tử của ta…… Hoa Tử An.”
Bành Diệc Hàn sờ sờ tóc, trên mặt đột nhiên nổi lên một tia ngượng ngùng : “Tiểu Hoa, đây là bằng hữu của ta, Lâm Tịch Hải, hắn là quản lí tiêu thụ ở B&P, là nhân vật rất lợi hại.”
“B&P?”
Nam hài tên Tiểu Hoa vừa nghe đến danh hiệu nổi tiếng cả nước này, ánh mắt nhất thời sáng hẳn lên, dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Lâm Tịch Hải : “Lâm đại ca thật lợi hại a, được làm việc tại công ty đa quốc gia có tiềm năng lớn như vậy, còn là quản lí nữa.”
“Không có gì, thật vui khi được biết ngươi.”
Lâm Tịch Hải thản nhiên cười, theo dõi hắn : “Ngươi cùng Bành Diệc Hàn ở cùng một chỗ sao?”
“Cái kia…… Trường học được nghỉ hè, Tiểu Hoa nói hắn từ trước đến giờ chưa được đến phía nam, nên ta liền dẫn hắn theo.”
Bành Diệc Hàn tiếp lời nói.
“Đúng vậy, nơi này thật xa hoa, cái nơi quạnh quẽ quỷ quái của chúng ta căn bản không thể so được.”
Hoa Tử An cười, khó nén sự hưng phấn trên mặt.
“Ngươi muốn vào nhà ngồi một chút không? Chúng ta vừa đến lúc chiều, tuy rằng gian nhà trọ này có sẵn gia cụ, nhưng chưa kịp thu dọn, thực rối loạn.”
Bành Diệc Hàn lấy chìa khóa ra.
“Không cần, ta chỉ có mấy câu muốn nói với ngươi, ngay tại nơi này.”
“Ác.”
Bành Diệc Hàn gật gật đầu, đem chìa khóa giao cho Hoa Tử An : “Tiểu Hoa, ngươi đi vào trước, nấu một ít nước sôi, ta sẽ vào ngay.”
“Hảo.”
Hoa Tử An lúc này mới buông cánh tay y ra, mở cửa đi vào nhà.
Thái độ của hai người này thật thân mật, giống như là…..
Giống như là một đôi tình nhân đã ở chung với nhau thật lâu.
Lâm Tịch Hải cảm thấy trong ngực của mình dường như đang bị một ngọn lửa mạnh bạo thiêu đốt.
“Hắn là ai vậy?”
Hỏi lần thứ hai.
“Hắn là Hoa Tử An a.”
Bành Diệc Hàn có điểm nghi hoặc nhìn hắn.
“Ta không phải ý tứ này.”
Lâm Tịch Hải thô lỗ cắt ngang, đi thẳng vào vấn đề : “Ngươi cùng hắn rốt cuộc là có quan hệ gì?”( tra hỏi, sặc mùi ghen tuông…)
Cho dù là kẻ ngốc, đến bây giờ cũng đã nhìn ra.
Tựa hồ đã bị hỏi đúng trọng điểm, Bành Diệc Hàn lập tức ngậm miệng, sau đó, sắc mặt dần dần đỏ lên.
Nhìn thấy biểu tình của y, Lâm Tịch Hải cảm thấy lòng ngực chấn động, giống như vừa bị một cây trọng chùy đập vào, trước mắt từng trận biến thành màu đen, hắn quơ quơ tay, miễn cưỡng trấn định thân thể.
“Ngươi cùng hắn…… là người yêu?”
Câu hỏi này khó khăn lắm mới thoát ra được từ kẽ răng của hắn.
Bành Diệc Hàn cúi mặt không dám nhìn hắn, ấp úng nói : “Ta hiện tại…… Cùng Tiểu Hoa ở cùng một chỗ. Bất quá, ngươi không nên nói cho người khác biết, dù sao ta là lão sư của hắn, nếu mọi người trong trường biết được, sẽ làm phức tạp lên. Tiểu Hoa qua nửa năm sau sẽ tốt nghiệp, hiện tại, quan hệ của chúng ta không thể đưa ra ánh sáng được.”
Âm thanh ông ông tác hưởng vào hai bên lỗ tai, sau đó y nói cái gì, hắn một chữ cũng không nghe lọt, chỉ nghe được đến câu nói khẳng định đầu tiên ——
Ta hiện tại…… Cùng Tiểu Hoa ở cùng một chỗ.
“Tịch Hải, ngươi làm sao vậy, mặt của ngươi sao tự dưng lại tái nhợt như thế.”
Bành Diệc Hàn lo lắng nhìn hắn.
“Ta không sao.”
Lâm Tịch Hải ra lệnh cho chính mình nhất định phải trấn định, tuyệt đối không thể ở trước mặt một người đàn ông mà toát ra biểu tình dao động, nhất là lúc này trong lòng y đã có người khác.
“Đã hơn một năm mới gặp, ngươi vẫn giống trước kia, bất quá hình như đã gầy đi, không hảo hảo chiếu cố chính mình a?”
Bành Diệc Hàn nhìn từ trên xuống dưới, lộ ra nụ cười ôn nhu.
Lâm Tịch Hải vốn muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Ánh mắt y vẫn ôn hòa như vậy, nụ cười cũng ôn nhu như vậy, nhưng mà nụ cười cùng ánh mắt ấy, từ nay về sau, sẽ không còn thuộc về hắn nữa.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, con cẩu sau khi ly khai chủ nhân, chẳng những sống tốt, mà còn tìm được một con ( cái) khác để bầu bạn nữa, sung sướng quá rồi còn gì.
Loại sự tình này…… Hắn tuyệt đối không thể chấp nhận, nhưng nó lại diễn ra ngay trước mắt, chân thật rõ ràng!
Sự thật tàn khốc, mãnh liệt đối lập với ảo tưởng màu hồng nhạt lúc trước, giống như trên trời bỗng nhiên giáng xuống một tiếng sấm, thức tỉnh sự mơ mộng của hắn.
“Vừa rồi ở buổi tiệc không thấy ngươi đến, ta rất thất vọng. Nhưng bây giờ ngươi đã ở đây, ta thật là vui.”
Ánh mắt thẳng thắn của y làm trái tim hắn co rút từng cơn, vô cùng đau đớn.
“Ngươi thật sự không có việc gì đấy chứ?”
Bành Diệc Hàn thấy sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, đến gần từng bước, định dùng tay sờ thử trán của hắn.
“Ta không sao.”
Lâm Tịch Hải giống như gặp phải ôn dịch, vung tay lên đẩy ra : “Ta đi về đây, liên lạc sau……”
Lời còn chưa dứt, hắn liền vội vàng chạy trốn xuống thang lầu, giống như phía sau đang có chó điên đuổi theo, một hơi chạy ra khỏi nhà trọ.
Không dám quay đầu nhìn lại, sợ sẽ thấy gương mặt của người kia, Lâm Tịch Hải run rẩy khởi động xe, đạp mạnh vào chân ga, xe lướt đithật nhanh, như muốn mau chóng trốn chạy khỏi nơi này.
Sự nhớ nhung đã tra tấn hắn lâu như vậy, rốt cục cũng được nhìn thấy y, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, sự tưởng niệm này cuối cùng cũng đến hồi kết
Một kết thúc khó coi.
Nắm chặt tay lái, từng trận gió đêm thổi loạn vào đầu của hắn, Lâm Tịch Hải khó khăn hô hấp, ***g ngực giống như đang bị xé rách từng mảnh nhỏ.
Ngọn đèn đường uốn lượn, dòng xe hai bên đường không ngừng lướt qua, phát ra từng chùm tia sáng mông lung, nếu xóa đi gương mặt của người kia, xóa đi hình ảnh về sự ôn nhu che chở của y, rốt cuộc kí ức của hắn chỉ còn là một khoảng trắng…
Hắn biết, lúc này đây, mọi thứ đã không thể quay trở lại được nữa.
Truyện khác cùng thể loại
518 chương
32 chương
27 chương
64 chương
936 chương