Bất nhị nương tử
Chương 13 : chương 3.1
Edit: Kẹo me
Quan Ngân Đóa lấy giá trên trời – 1 vạn lượng hoàng kim, đem chính mình bán cho Ngải Thần.
Chuyện kinh thiên động địa như thế, không đến vài canh giờ đã nhanh chóng truyền khắp Phù Dung trấn, toàn bộ Phù Dung trấn đều oanh động, từng nhà đều bàn luận về việc này, tò mò tới cửa hàng xóm láng giềng đều muốn phá cửa “Bạch Phàm lâu”.
Thật vất vả mời mấy người tới cửa xem náo nhiệt ra ngoài, Quan chưởng quầy lập tức đóng cửa “Bạch Phàm lâu”, vào ngồi cùng hai đứa con thất hồn lạc phách.
“Ngải thiếu gia rốt cuộc có phải hay không đang nói thật?” Chuyện phát sinh quá ly kỳ, Quan Ngân Nghiêu thật sự khó mà tin được.
“Sự tình lớn như vậy, mọi người đều biết, vạn nhất Ngải thiếu gia không phải đến thật, vậy mặt Quan gia chúng ta muốn hướng chỗ nào nha? Hơn nữa người ta khẳng định muốn mắng Ngân Đóa tự nâng giá trị con người!” Quan chưởng quầy lo lắng lo lắng nói.
Quan Ngân Đóa đang cầm chén trà yên lặng uống, lúc này nàng cũng là tâm hoảng ý loạn, từ khi Ngải Thần rời đi “Bạch Phàm lâu”, đầu của nàng bắt đầu ngất đi, nóng lên, run lên, hoàn toàn không thể tự hỏi.
“Ta nghĩ Ngải gia là phú gia có đầu có mặt, không có khả năng nói láo hủy diệt thanh danh chính mình đi? Bọn họ buôn bán, coi trọng nhất là danh dự.” Quan Ngân Nghiêu so với cha cùng muội muội bình tĩnh nhiều hơn. “Huống chi lúc ấy còn người nhiều như vậy nghe thấy Ngải thiếu gia nói, có lẽ vạn lượng hoàng kim đối với Ngải thiếu gia mà nói thật sự không là cái gì.”
“Nếu Ngải thiếu gia thật sự sai người đưa đến đây một vạn lượng hoàng kim thì nên làm cái gì bây giờ? Nhiều tiền như vậy, nghĩ đến xương ta như nhũn ra, thế nào thật sự dám nhận lấy!” Quan chưởng quầy run rẩy.
“Nói cũng đúng, trong nhà một tòa kim sơn, đạo tặc không đến thăm mới là lạ, hơn nữa hiện tại mãn trấn mọi người biết chúng ta sắp có một vạn lượng vàng, bao nhiêu ác nhân như hổ rình mồi muốn tới phân chén canh a?” Quan Ngân Nghiêu đau đầu thở dài, thật sự là không có tiền thì phiền não, có tiền cũng phiền não.
“Ta cũng không muốn đạo phỉ tới cướp sạch ‘Bạch Phàm lâu’ chúng ta, vạn nhất một vạn lượng hoàng kim kia thật sự đưa đến, chúng ta hẳn phải xử trí, điều này nên nghĩ cho kỹ, để tránh đem hoạ vào cửa.” Quan chưởng quầy sầu lo nhìn nữ nhân.
Quan Ngân Nghiêu cúi đầu suy tư. “Con có ý tưởng, không bằng chúng ta xin Ngải thiếu gia đem một vạn lượng hoàng kim đổi thành đất đai hoặc là bất động sản, đối với ta như vậy mà nói cũng tiện xử lý, so với trong nhà để một đống vàng bạc, dẫn đến người ác rình mò.”
Quan chưởng quầy gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Tóm lại một câu, đều là con không tốt.” Quan Ngân Đóa thấp giọng sám hối.“Con vốn là muốn cho Ngải thiếu gia rút lui có trật tự, cho nên mới nói đại một vạn lượng hoàng kim, không nghĩ hắn lại đáp ứng…”
“Cho nên mới nói, Ngải thiếu gia đối với muội là tình thế bắt buộc.” Quan Ngân Nghiêu đem mặt chuyển sang muội muội. “Ngân Đóa, bộ dạng muội đến cuối cùng đẹp thế nào? Làm cho cha muốn giấu muội như vậy, làm cho Ngải thiếu gia vừa thấy liền không có muội không thể, đáng tiếc đại ca nhìn không thấy muội đẹp thế nào.”
Con ngươi Quan Ngân Đóa mở to, thoạt nhìn có vẻ đặc biệt đơn thuần như trẻ con.
“Một nữ nhân nếu đẹp có thể đẹp nơi nào, bộ dạng muội cũng vừa vặn không có gì thiếu hụt mà thôi.” Nàng cũng không cảm thấy chính mình là đại mỹ nhân, nhiều nhất cũng chính là ngũ quan đoan chính, phối hợp lên coi như thanh tú giai nhân, nhưng muốn nói thiên tiên xinh đẹp, cũng còn xa lắm. “Muội nghĩ Ngải thiếu gia nhất định không phải người bình thường, nào có người dám dung một vạn lượng hoàng kim mua một nữ nhân? Hắn nếu không điên, chính là đầu óc có vấn đề.”
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
93 chương
62 chương
66 chương
10 chương
49 chương
18 chương
43 chương