Sau khi nghe xong Tương Bình kể rõ mọi việc, Lô phu nhân thở dài thật sâu nói: “Tình chi nhất tự, hại nhân phỉ thiển....” (Vì một chữ tình, mà khiến người ta trở nên dại khờ...) “Đại ca, kế tiếp sao đây?” Từ Khánh nhìn chằm chằm Lô Phương hỏi, Bạch Ngọc Đường đã mang về được rồi, nhưng, tiếp theo nên làm thế nào cho phải đây? Trong phòng rơi vào một mảnh lặng im, Bạch Ngọc Đường đúng là đã trở về, nhưng với cái sự chấp nhất của hắn, nhất định sẽ lại lần nữa liều lĩnh canh giữ di thể của Triển Chiêu, việc cấp bách hiện giờ, chỉ có thể đưa di thể Triển Chiêu xuống mồ bình an mới là thượng sách, rõ ràng mọi người đều biết thế, nhưng mà song song, mọi người cũng thập phần minh bạch, muốn đưa được Triển Chiêu xuống mồ, cần biết bao nhiêu thời gian mới có thể xóa đi chấp nhất của Bạch Ngọc Đường, là khó khăn đến cỡ nào. “Không bằng, chúng ta mời can nương qua đây?” Hàn Chương đề nghị, trên đời này có thể chế trụ được Bạch Ngọc Đường e rằng chỉ có Triển Chiêu và Giang Trữ bà bà mà thôi. Lô Phương nghe được đề nghị của Hàn Chương thì trầm ngâm một lúc lâu rồi gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, lão Tam, ngươi trước tiên dùng bồ câu đưa tin cho can nương, lão Tứ, ngươi thu thập một chút rồi cũng ra đi, giữa đường hội họp cùng can nương sau đó đem tình huống của Ngũ đệ nói cho can nương rõ.” “Dạ.” Từ Khánh dẫn đầu ly khai chuẩn bị viết thư, Tương Bình quay người bước ra cửa, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó quay đầu lại, nhìn Bạch Ngọc Đường đang nằm trên giường hỏi: “Có điều, từ Giang Trữ tới Hãm Không ước chừng phải mất 10 ngày, trong thời gian này các ca ca định trấn an Ngũ đệ thế nào đây?” “Cái này......” Lô Phương cũng lâm vào thế khó xử, đúng a, trong khoảng thời gian này có cách nào trói chặt Bạch Ngọc Đường lại mà không làm tổn thương hắn không? “Điểm ấy các ngươi không cần lo lắng.” Lô phu nhân ở một bên đang bắt mạch cho Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói, “Mấy ngày này ta sẽ cho đốt mộng hương trong phòng Ngũ đệ, tạm thời tính năng của nó sẽ không gây thương tổn gì cho cơ thể Ngũ đệ, chỉ bất quá......” Trên gương mặt Lô phu nhân lộ ra biểu tình dò xét mọi người trong phòng. Hàn Chương chuyển mắt một chút đã rõ điều mà Lô phu nhân muốn nói, “Đại tẩu, chuyện chiếu cố Ngũ đệ cứ giao cho ta, có điều, đại tẩu, dùng mộng hương thì không phải là.....” Tương Bình ở một bên cũng cau mày lại, “Dùng mộng hương? Cái này...... Đại tẩu, người thật sự muốn dùng mộng hương?” “Đúng a, phu nhân, vạn nhất Ngũ đệ tỉnh lại thì......” Lô Phương cũng do dự. Mọi người tự nhiên hiểu rõ ‘mộng hương’ từ lời của Lô phu nhân nói là cái gì, mộng hương, cùng một loại với ‘mê hương’, nhưng mê hương dược tính ôn hòa, gần như chỉ khiến cho người ta rơi vào mê man, còn mộng hương thì khác, mộng hương có thể khiến người dùng rơi vào trong giấc ngủ say, ngoài điều đó ra, ảnh hưởng đặc biệt nhất của mộng hương chính là, có thể khiến người sử dụng mơ tới điều mà hắn mong muốn nhất trong mơ, khuyết điểm duy nhất là phải sử dụng hương này liên tục, nếu như một ngày hương khói bay mất, người sử dụng sẽ vì đột ngột thức tỉnh khỏi cảnh trong mơ mà ký ức hỗn loạn, tạm thời không phân được đâu là mơ đâu là thực. Lô phu nhân nhẹ nhàng nhóm đèn, nàng đương nhiên biết mọi người đang lo lắng điều gì, Lô phu nhân nhìn Bạch Ngọc Đường nằm trên giường, trên mặt thoáng một mạt cười châm biếm: “Đối với lão Ngũ hiện tại mà nói, mộng và hiện thực có thể phân biệt được sao?” Trong phòng chìm vào trong vắng lặng, mặc dù thân thể thanh tỉnh, nhưng tâm Bạch Ngọc Đường vẫn đang sống trong mộng, sống trong giấc mộng có Triển Chiêu, không muốn tỉnh lại. Đã như vậy, cho dù thanh tỉnh thì cũng đâu có khác biệt gì, thanh tỉnh thì Bạch Ngọc Đường lại bất chấp tất cả tìm cách trở về bên di thể Triển Chiêu mà canh giữ, mà mê man thì Bạch Ngọc Đường sẽ ngược lại cứ ở mãi trong căn phòng này, chỉ vậy mà thôi. Thở dài một hơi, Tương Bình nhẹ nhàng lắc đầu rồi ly khai, chuẩn bị lên đường hội họp cùng Giang Trữ bà bà. Mà Hàn Chương ở lại cũng chỉ chăm chú bi thương nhìn Bạch Ngọc Đường rồi xoay người trở về phòng, tuy vết thương trên người đã băng bó hảo, nhưng y phục vì giao tranh mà không ít vấy bẩn, cho nên dự định quay về phòng dọn dẹp thanh lý một số thứ rồi quay lại chiếu cố Bạch Ngọc Đường. “Phu nhân......” Lô Phương đứng trước giường Bạch Ngọc Đường, muốn nói nhưng lại thôi. Lô phu nhân không quay đầu lại, nàng lo lắng nói: “Đương gia..... Chúng ta luôn miệng nói là vì muốn tốt cho Ngũ đệ......” Lô phu nhân dừng lại một chút, hai mắt đăm đăm nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ rồi nói tiếp: “Nhưng, đối với Ngũ đệ mà nói...... Hắn muốn là cái gì? Thứ hắn muốn..... Chúng ta có thể cho hắn được không?” Lô Phương trầm mặc không nói, Bạch Ngọc Đường muốn gì ư? Cái mà Bạch Ngọc Đường muốn bất quá cũng chỉ đơn giản là hạnh phúc mà thôi, nhưng, bọn họ không đưa đủ, mà cũng không đưa được, hạnh phúc mà Bạch Ngọc Đường muốn cũng chỉ duy độc một mình Triển Chiêu có thể trao cho hắn thôi, mà Triển Chiêu, rốt cuộc cũng không thể cho Bạch Ngọc Đường thứ hạnh phúc mà hắn muốn.