Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 89
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp cảm thấy, bản thân ngoại trừ chiếm thân phận xuyên không rồi giở trò lừa đảo ra, thật ra cũng không phải là một vĩ nhân gì.
Nàng không biết văn, cũng không biết võ, không thông minh như Trương Phức, cũng không uyên bác như Chu Tử Khê.
Cẩn thận ngẫm lại mình, ưu điểm duy nhất của nàng có lẽ là trái tim khá rộng lớn, mức độ chấp nhận tốt hơn so với người thường một chút thôi.
Vừa xuyên đến, không thích nghi kịp với thời đại này, nhưng dần dần, nàng cũng thành quen, hiện nay cũng không thiếu bạn bè tri kỉ.
Lúc ban đầu, nàng rất không muốn ngồi ở vị trí quân chủ, nhưng cứ ngồi mãi, dần dà cảm thấy cũng không tệ lắm, thậm chí tìm được mục tiêu mới cho cuộc đời.
Ngay từ đầu, nghĩ mình không thể khôi phục thân phận nữ nhi, nàng đã ủ rũ một hai ngày. Sau đó, ngẫm lại cũng không sao cả, nàng tự trêu mình rằng không phải chỉ không thể mặc váy thôi sao? Cũng như khi sống ở hiện đại, mỗi ngày mình đều chỉ mặc áo T-shirt quần jeans đấy thôi.
Thay vì bi xuân thương thu, còn không bằng tranh thủ “Thiên Diệp công chúa” còn sống, cứ dành nhiều thời gian ở cùng với Kiều Sinh.
Mai sau, nếu Kiều Sinh không chịu nổi cách thức ở chung này, hắn có ý nghĩ của hắn, dù sao nàng cũng có thể nhìn ra được, đến lúc đó tiêu sái buông tay cho hắn rời đi, thế là xong.
Trình Thiên Diệp chuyển mắt, nhìn nam tử đi sóng vai với nàng.
Người nam nhân này, đa số thời điểm ở bên ngoài, nét mặt đều không thể hiện biểu cảm gì rõ ràng.
Nhưng Mặc Kiều Sinh không biết, đóa hóa hồng nhạt như mưa xuân trên người hắn luôn sáng rỡ, bao giờ cũng có thể lấy lòng Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp vươn ngón tay, nắm lấy bàn tay to rộng của Mặc Kiều Sinh.
Lòng bàn tay hắn hơi thô ráp, vì đang khẩn trương nên ra chút mồ hôi. Qua một hồi lâu, hắn mới cẩn thận cong các ngón tay, đáp lại công chúa của hắn.
Hôm nay là tiết Khất Xảo [1], dân gian Biện Châu có tập tục rải hoa may mắn sang sông.
[1] tiết Khất Xảo: theo văn hóa phương Đông, (Châu Á), nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là ngày Valentine Đông Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Theo truyền thuyết, sau một năm xa cách, cứ đến ngày này hằng năm, Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau bên cầu Ô Thước.
Từng nhà cắt hoa văn đơn giản, dùng dương khởi thạch [2] nhuộm lên, ngàn vạn hoa văn đủ màu sắc phiêu tán khắp nơi, xuyên qua thành rơi trên dòng Biện Thủy.
[2] dương khởi thạch (tên khoa học Actinolit): loại khoáng thạch có màu xanh xám đến lục sẫm, lục vàng và đen.
Nhánh sông Biện Thủy chảy ngang qua thành Biện Châu.
Bấy giờ, trên đường phố dọc bờ sông có hội chùa, tập trung rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.
Bờ sông, vô số trai gái rải hoa may mắn, hoa bay đầy trời chập chờn theo gió hoặc đáp dần xuống mặt nước, theo con nước dập dìu trôi xa.
“Năm trước, tại Vệ Quốc, chúng ta mượn phong tục thả hà đèn của bọn họ, mới có thể trốn thoát cùng Thiên Hương.” Trình Thiên Diệp và Mặc Kiều Sinh cùng đứng dưới bóng liễu, nhìn đám người náo nhiệt, nhớ lại màn trốn chạy chấn động lòng người trong đêm tối theo bờ Tế Thủy cách đây hơn một năm.
Mặc Kiều Sinh thoáng chốc nắm chặt tay nàng.
Cũng một năm trước đây, hắn còn bị trói tại chuồng nô lệ, trải qua thời khắc ăn bữa hôm lo bữa mai.
Nhìn mặt sông lăn tăn gợn sóng, hắn cũng nhớ cảnh chạy trốn ở Vệ Quốc hôm nào.
Trong ban đêm, dưới tiếng giết rung trời, hắn rơi xuống dòng nước đen tối và lạnh buốt.
Khoảnh khắc gần kề cái chết, Chúa công đã quên mình cứu hắn. Chúa công không chỉ cứu mạng hắn mà còn trả lại cho hắn một cuộc sống hoàn toàn mới.
Hôm nay, hắn đứng đây, nắm tay Chúa công, thời khắc một năm trước kia như cách một thế hệ.
“Kiều Sinh, chàng vừa nghĩ gì vậy.” Tiếng cười nói của Trình Thiên Diệp gọi lại Mặc Kiều Sinh đang chìm trong hồi ức.
Một bàn tay trắng muốt giơ lên trước mắt hắn nhẹ nhàng ngoắc.
Mặc Kiều Sinh theo tay của nàng hơi cúi đầu.
Trình Thiên Diệp nâng tay nhẹ nhàng sờ lên đầu hắn: “Trước kia chúng ta vẫn thường thế này, hiện tại chàng lại cao lớn thêm rồi nhỉ, ta sắp với không tới rồi.”
Mặc Kiều Sinh mím môi. Vào ban đêm với những tổn thương về thể xác lẫn tinh thần, động tác này từng cho hắn niềm an ủi lớn nhất.
Hôm nay, nàng vẫn có thể khiến mình ấm lòng thế này.
“Đừng nghĩ những chuyện không vui nữa, Kiều Sinh. Mọi thứ đều đã là quá khứ. Chỉ cần chàng nguyện ý, cuộc sống sau này, chúng ta cũng có thể ở cùng nhau, ta nhất định sẽ làm chàng hạnh phúc.”
Dưới tàng cây xanh biếc, nữ tử mặc váy áo đỏ thẫm ngẩng đầu khẽ hôn lên môi người mình yêu mến.
Chuồn chuồn lướt nước, nàng cười xoay người, đi đến bờ sông, người nam nhân dưới tàng cây đột nhiên vươn tay giữ nàng lại.
“Sao vậy, Kiều Sinh?” Trình Thiên Diệp quay đầu lại, nàng hàm ý cổ vũ nhìn người trong lòng mình.
“Ta...” Mặc Kiều Sinh khá khẩn trương, hắn nuốt nước bọt, cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn người trước mắt: “Bất luận Chúa công có thân phận gì, dáng vẻ thế nào, Kiều Sinh đều muốn ở cùng Chúa công. Cho dù có thể công khai hay không, có danh nghĩa phu thê hay không, chỉ cần có thể làm bạn với Chúa công, chính là hạnh phúc. Cả đời này, ta chỉ nguyện có được một mình Chúa công mà thôi.”
Ánh mắt Trình Thiên Diệp sáng long lanh.
Kiều Sinh đã hiểu được lòng nàng.
Nàng không nói ra, Kiều Sinh cũng không làm càn.
Tuy vậy, hắn vẫn thấy rõ sự bàng hoàng không muốn ai biết của Trình Thiên Diệp.
Nói ra đáp án mà nàng cần nhất.
Trình Thiên Diệp dùng thêm sức, kéo lấy Mặc Kiều Sinh, mạnh mẽ hôn lên đôi môi hắn.
Người nam nhân này, sao lại đáng yêu thế, thật muốn bắt nạt hắn, khiến hắn vui sướng, rồi làm hắn khóc.
...
Trương Phức ngồi trên xe ngựa, từ cửa thành đi vào.
Y nhấc màn, nhìn đoàn người hối hả trên đường phố.
“Hôm nay sao trên đường náo nhiệt như vậy?”
Tiêu Tú cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay là tiết Khất Xảo, Biện Kinh có tập tục vẩy hoa may mắn, còn có hội chùa. Rất nhiều nam nữ chưa lập gia đình và phu thê trẻ tuổi đều mượn cơ hội này đến bờ sông vẩy hoa sang sông, đi dạo hội chùa cùng người trong lòng mình.”
“Tiên sinh, người xem, đây, đây có phải...” Tiêu Tú gọi khẽ, chỉ vào một quán nhỏ bên đường.
Trong góc phố là một túp lều đơn sơ, có ba cái bàn gỗ, cùng vài băng ghế.
Một phụ nhân đội khăn trùm màu lam đang bận rộn bên cạnh một cái nồi bốc hơi nóng.
Quán buôn bán khá được, ba bàn lớn đều có người ngồi.
Một đôi tình lữ trẻ ngồi ở một cái bàn, đầu kề đầu, ăn món ăn trước mặt.
Tuy họ đều đổi thường phục nhưng Trương Phức vẫn nhận ra được, đó là Chúa công và Mặc Kiều Sinh.
“Chúa... Công chúa mặc váy rồi, đã lâu không thấy dáng vẻ này của nàng.” Tiêu Tú chen đến bên cửa sổ, ấp úng nói.
Trương Phức lặng lẽ nhìn cảnh trước mắt.
Chúa công, hắn, không, là nàng, ngồi ở một cái quán đơn sơ, vừa thoải mái vừa tự nhiên cười nói. Dường như một chén mì chay là món ăn rất ngon lạ và quý giá.
Ngày thường trên triều đình, Chúa công đối mặt với những thần tử như họ đều lộ ra một phần khí độ chín chắn không hợp với độ tuổi.
Điều này làm Trương Phức gần như quên mất rằng nàng thật ra vẫn là một nữ tử còn rất trẻ.
Hóa ra, nàng cũng như nữ tử trẻ tuổi khác, ngây thơ và hoạt bát.
“Thật sự không thể giữ lại sao?” Tiêu Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng hỏi một câu chỉ có Trương Phức mới hiểu: “Ta cảm thấy bình thường nàng có lẽ luôn dồn nén bản thân. Dáng vẻ này mới là thời điểm nàng vui sướng nhất?”
Trương Phức lạnh lùng nói: “Nhất quốc chi chủ, nắm giữ thiên hạ, chuyện gì không thể được? Người nào không thể được? Mai sau nàng sẽ rõ.”
Tiêu Tú hơi hé môi, nuốt lời nói xuống bụng.
“Ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi có nghĩ tới, giữ lại một nhược điểm như vậy, chính là lưu lại một tai hoạ ngầm khổng lồ, thậm chí sẽ dao động căn cơ của cả Tấn quốc chúng ta.”
Tiêu Tú gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Lời tiên sinh tất nhiên là lẽ phải. Chẳng qua Tiểu Tú cảm thấy, Chúa công cũng không phải không hiểu những đạo lý này, nhưng nàng vẫn giữ lại mạng của ta, vẫn mạo hiểm cứu tiên sinh. Có lẽ, cũng là vì có một vị Chúa công như vậy mới khiến ta không đành lòng.”
Trương Phức buông bức màn xuống, im lặng một lát: “Không đành lòng, thì có thể thế nào.”
Y cảm thấy trong nội tâm mình rối rắm không yên.
Trương Phức cảm thấy mình đã thay đổi. Đã từng, y dốc sức thủ hạ lão Tấn Uy hầu, nắm giữ hệ thống tình báo quốc gia, sẽ không vì những tình cảm này mà ảnh hưởng đến quyết định của y.
Tỉnh táo tự kiềm chế mới là thái độ của một mưu sĩ, một quân sư xứng đáng.
Thế nhưng hôm nay, y chỉ muốn làm thật tốt vì Chúa công.
Vậy tại sao y phải bị những thứ tình cảm buồn cười không lý trí này nhiễu loạn tư duy?
Trình Thiên Diệp không biết Trương Phức đi ngang qua họ, nàng sảng khoái húp mì trong chén, ăn đến đổ đầy mồ hôi.
“Tay nghề không tệ nha, bà chủ.” Húp một chén mì gần thấy đáy, nàng thỏa mãn thở dài, khen ngợi.
Nàng lại hỏi người bên cạnh: “Ăn ngon không? Kiều Sinh.”
Mặc Kiều Sinh phồng má gật gật đầu, hắn ăn cơm rất nhanh, lượng cơm ăn cũng lớn, đã ăn tới chén thứ ba rồi.
Chủ quán trùm khăn màu lam trên đầu cõng một đứa bé trên lưng, nàng vừa bận rộn, vừa cười dịu dàng quay đầu: “Nếu khách nhân ưa thích, sau này hãy thường đến chiếu cố nhé.”
Bên chân của nàng là một tiểu cô nương bảy tuổi, đang thuần thục giúp rửa bát đũa trong một cái chậu gỗ to.
“Ta thấy cô, hình như có chút quen mắt?” Trình Thiên Diệp nghi hoặc, cất tiếng hỏi: “Cô, có phải đã từng học ở nữ học quán của Thiên Hương?”
Nàng nhớ tới đã từng nhìn thấy chủ sạp này ở cửa nữ học quán của Diêu Thiên Hương.
Khi đó vị nương tử này bị một trưởng bối trong nhà sáp tới dùng đế giày quất một trận, không cho nàng ta vào học quán học tập. Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn kiên định đi tới cửa chính học quán. Dáng vẻ này để lại ấn tượng cho Trình Thiên Diệp.
Chủ sạp lau tay vào tạp dề, cười xoay người lại: “Đúng là ta đã học được tay nghề này từ sư phó tại nữ học quán, được Thiên Hương phu nhân trợ giúp, bây giờ mới có thể dựng nên cái quán nhỏ này, tự lực cánh sinh, nuôi sống một nhà già trẻ. Tiểu nương tử chẳng lẽ quen biết phu nhân sao?”
Trình Thiên Diệp khụ một tiếng, lúng túng nói: “Cũng có quen biết, hóa ra học quán của Thiên Hương còn đào tạo làm mì.”
Chủ sạp bưng một đĩa dưa muối đặt trên bàn nàng.
“Nếu phu nhân là bằng hữu, vậy bữa này xem như là ta mời, một chút tâm ý, mong rằng hai vị đừng từ chối.” Nàng ta đứng cạnh bàn, dỗ dỗ vỗ lưng hài tử: “Trong nữ học quán dạy tất cả các ngành nghề thích hợp cho nữ tử. Nữ tử chúng tôi học xong sẽ có một nghề thành thạo, nếu không nhờ ân đức của Thiên Hương phu nhân, ta đâu thể...”
Vành mắt nàng ta hơi hồng, nhưng không kể khổ, lại tươi cười nói: “Nhờ phúc phu nhân, nữ nhân không rễ không bèo như chúng tôi mới có cơ hội nghỉ chân ở thế gian này. Thật lòng ta không biết phải cảm tạ Thiên Hương phu nhân thế nào. Kính xin tiểu nương tử nếu có gặp phu nhân, giúp ta chuyển đạt lòng biết ơn từ nội tâm ta.”
Trình Thiên Diệp và Mặc Kiều Sinh đứng dậy cáo từ.
“Ăn quá no rồi, cô ấy nấu mì ngon thật, ta cũng rất thích cô ấy.” Trình Thiên Diệp sờ sờ bụng: “Kiều Sinh, chàng để lại gì trên bàn thế?”
Mặc Kiều Sinh không nói gì, chỉ cười khẽ.
“Ta thấy rồi, có phải chàng để lại cả túi tiền rồi không?”
“Ta.“ Sắc mặt Mặc Kiều Sinh ửng đỏ: “Bổng lộc của tháng này đều để lại hết.”
“Được rồi được rồi, ta hiểu ý của chàng rồi, tháng này mỗi ngày cứ vào trong nội cung ăn cơm cùng ta được chưa, ha ha.”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
110 chương
97 chương
50 chương
19 chương
216 chương
102 chương