Chuyển ngữ: Gà - LQĐ Mặc Kiều Sinh nhíu chặt hai hàng lông mày, duỗi ngón tay điểm liên tục vào vài huyệt đạo của mình, cầm máu. Trình Thiên Diệp xé một mảnh y phục, băng bó cho hắn. Ngón tay nhiễm máu của Mặc Kiều Sinh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng, nhận lấy vải bố, bó chặt miệng vết thương của mình một cách gọn gàng. “Chủ nhân, nơi đây cách chiến trường không xa, cũng không an toàn, không thể ở lâu. Người có thể đi dọc theo con sông, hoặc tạm thời vào núi lánh mặt.” “Được.” Trình Thiên Diệp gật đầu. Mặc Kiều Sinh tháo cây đao vắt bên hông mình, nhét vào tay Trình Thiên Diệp. Sau đó, lấy bội kiếm hoa lệ và lộ liễu mà Trình Thiên Diệp luôn mang theo xuống, nắm trong tay. “Quân địch đánh bất ngờ, nhất thời chia tách đội hình quân ta. Nhưng ta nghĩ Du tướng quân nhất định có thể nhanh chóng khống chế được thế cuộc, bày trận phản kích. Chủ nhân, người chỉ cần bảo đảm cho an toàn cho bản thân mình, chờ Du tướng quân cứu viện là được.” Trình Thiên Diệp bỗng nhận ra: “Ngươi, ngươi không đi cùng ta sao?” Tuy trải qua những ngày này, nàng đã từ từ thích nghi với thời đại này nhưng bên trong nàng vẫn là một cô gái được xã hội hiện đại hun đúc, đối mắt với sự tồn vong, bảo nàng một mình đi vào vùng đất hoang vu để mưu cầu sự sống, khiến nàng chợt cảm thấy e ngại. Trong tiềm thức, nàng muốn dựa dẫm vào người nam nhân mà nàng tin cậy này. Mặc Kiều Sinh khó xử, tránh ánh mắt Trình Thiên Diệp. Trình Thiên Diệp đột nhiên hiểu ra, Mặc Kiều Sinh trông có vẻ tỉnh táo, nói chuyện với nàng một cách mạch lạc, thật ra nửa người hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Hắn ngồi dưới đất, thậm chí cánh tay chống đỡ cơ thể kia còn đang run rẩy. Hắn đã suy yếu không đứng lên nổi rồi. Trình Thiên Diệp ngồi xổm bên cạnh hắn: “Ta cõng ngươi.” Mặc Kiều Sinh nhìn nàng, môi khẽ động, không nói lời nào. “Đừng nói nhiều nữa, lên đi.” Trình Thiên Diệp nghiêng đầu giục. Ngón tay thấm đầy máu bám lên vai nàng. “Giữ để ta không ngã xuống, vậy là ổn.” Giọng nam khản đặc vang lên ở phía sau. Trình Thiên Diệp cảm thấy bả vai nặng trịch, nam tử sau lưng nương theo để chống đỡ thân thể, cắn răng đứng lên bằng một chân. Lại tiếp tục dùng sức, hắn gắng gượng đứng dậy, rồi chậm rãi đứng vững vàng. “Ngươi có thể đi được không?” Trình Thiên Diệp lo lắng hỏi. Trong lòng nàng biết rõ, dùng sức của một mình nàng thì không thể nào cõng Mặc Kiều Sinh đi xa được. “Chỉ cần không chết, ta sẽ có thể đi.” Chỉ cần Chúa công cần ta, ta có thể đi, nhất định phải đi được. Trình Thiên Diệp vòng cánh tay hắn qua vai mình, một tay đỡ hông của hắn, cố gắng để Mặc Kiều Sinh dựa vào người mình. “Đi. Cùng nhau đi. Ngươi không thể chết được.” Hai người gắng gượng rời khỏi bờ sông, lảo đảo đi vào trong rừng núi. Sắc trời dần dần buông xuống, ánh trăng đã treo trên ngọn cây. Núi rừng yên tĩnh, bóng cây lắc lư. Trình Thiên Diệp cảm thấy Mặc Kiều Sinh dựa vào người nàng ngày một nặng hơn, bước chân của hắn càng lúc càng chậm, rốt cuộc ngừng lại. “Kiều Sinh.” Trình Thiên Diệp lo lắng gọi nhỏ. Đầu Mặc Kiều Sinh bị tóc rủ xuống che hơn phân nửa. Ánh trăng chiếu xuống, chỉ thấy được sống mũi cao thẳng, một giọt mồ hôi lạnh tuôn rơi. Môi mỏng của hắn hơi hé ra, không ngừng thở ra từng đợt. Trình Thiên Diệp tìm một nơi khá bí mật, đỡ Mặc Kiều Sinh đang chìm vào trạng thái nửa hôn mê nằm xuống đất. Mặc dù đã là mùa xuân nhưng rừng núi về đêm vẫn tỏa ra từng cơn lạnh thấu xương. Y phục của Mặc Kiều Sinh đã ướt đẫm từ lâu khi chạy trốn trong nước, toàn thân hắn lạnh buốt. Nhưng Trình Thiên Diệp không dám nhóm lửa, nàng ngẫm nghĩ, cởi y phục ướt sũng của Mặc Kiều Sinh ra, lấy tay vắt khô, phơi lên ngọn cây. Nàng nhìn Mặc Kiều Sinh đang hôn mê bất tỉnh, quay lưng đi, cởi trung y bên trong áo bào của mình ra, nàng vẫn mặc áo bào ẩm ướt, còn trung y khô ráo được nhẹ nhàng phủ lên cơ thể không che đậy của Mặc Kiều Sinh. Khi y phục mang theo hơi ấm cơ thể phủ lên da thịt lạnh buốt của mình thì Mặc Kiều Sinh giật mình, tỉnh lại. Hắn cảm thấy có một cánh tay mềm mại, choàng qua bờ vai của mình, đưa mình vào một nơi ấm áp. Chúa công ngồi dựa vào vách núi, để cho thân làm nô lệ như hắn nằm trên hai chân người, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, nghiêng đầu cảnh giác nhìn bóng tối sâu hun hút. Đôi mắt như những vì sao kia, tỏa sáng lấp lánh trong màn đêm đen thẫm, khiến người ta rung động. “Ngươi ngủ đi. Để ta canh chừng cho.” Giọng nói của chủ nhân vang lên ngay trên đầu hắn. Không thể ngủ, Mặc Kiều Sinh nhắc nhở bản thân, lúc này quá nguy hiểm, phải nâng cao tinh thần, hộ vệ Chúa công. Nhưng mà trên da thịt được lây nhiễm hơi ấm, mũi ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng. Giọng nói làm hắn an tâm nhất trên thế gian ấy ghé vào tai hắn, liên tục thì thầm: “Ngủ đi. Yên tâm ngủ đi.” Không thể ngủ, hắn thấp giọng nỉ non, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại. Trong đêm khuya nguy cơ tứ phía thế này, Mặc Kiều Sinh an tâm đi vào giấc ngủ. ... Khi Trình Thiên Diệp tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng rồi. Nàng ngồi dậy từ một đống cỏ tranh và nhánh cây, nhất thời nghĩ mãi không rõ mình đang ở chỗ nào. Trên người nàng đang đắp một trung y màu trắng, nó rớt xuống khi nàng ngồi dậy, phủ lên đống cỏ tranh mềm mại bên dưới. Trình Thiên Diệp phát hiện mình được che giấu rất kín trong cỏ tranh và nhánh cây này. Vừa rồi nếu từ bên ngoài nhìn vào, hoàn toàn không thấy ở trong có người đang ngủ. Mình ngủ khi nào thế, Kiều Sinh đâu? Trình Thiên Diệp đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Mặc Kiều Sinh. Bên cạnh tay của nàng có một chiếc lá cây màu xanh đang đựng một loại quả có hình dáng như một loại củ thân rễ. Quả này đại khái có kích cỡ như một nắm tay, trên vỏ có một ít bùn đất và rễ cây. Mở ra, bên trong là phần thịt trắng nõn, nếm thử thì phát hiện nó giòn tan, nước rất nhiều, còn có vị ngọt. Trình Thiên Diệp đang rất đói, liền dùng cây đao nhỏ mà mình luôn mang theo, cắt củ này thành vài miếng, vừa gặm vừa chờ Mặc Kiều Sinh. Kiều Sinh chạy đi đâu rồi, hắn bị thương nặng như vậy, thế mà sáng sớm đã thức dậy làm nhiều chuyện như vậy rồi. Ở nơi hoang dã thế này, may mà còn có hắn ở đây, bằng không ta e là mình sẽ chết đói ở đây thôi. Chẳng phân biệt được thứ gì, ngũ cốc cũng không, Trình Thiên Diệp chính là kiểu không được trang bị kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã. Không bao lâu, cây cỏ được vén ra, Mặc Kiều Sinh xuất hiện. Hắn mặc hắc y của mình, trong tay bưng một cái lá to, bên trong đựng đầy nước. Hắn trông thấy Trình Thiên Diệp đã tỉnh, vẻ mặt tươi cười, quỳ một gối xuống trước mặt Trình Thiên Diệp, hai tay dâng nước lên. Trình Thiên Diệp ghé sát vào tay của hắn, uống mấy miếng nước, thoải mái thở phào. “Kiều Sinh ngươi ăn chưa?” Nàng giơ quả trên tay lên, hỏi. Ăn rồi. Ta không đói bụng. Không thể lừa chủ nhân. Mặc Kiều Sinh còn đang phân vân nên trả lời ra sao, Trình Thiên Diệp đã cầm ngón tay của hắn, thả quả nọ vào tay hắn. Mặc Kiều Sinh rút tay về nhưng đã bị Trình Thiên Diệp nắm chặt lại. “Sao lại nóng thế này.” Trình Thiên Diệp bắt lấy tay của Mặc Kiều Sinh, không cho hắn lảng tránh. Tay kia đưa lên sờ trán hắn. Trán nóng phát sợ luôn rồi. “Nóng hổi? Sao lại nóng vậy chứ!” Trình Thiên Diệp thấy sắc mặt Mặc Kiều Sinh đỏ bừng, tâm trạng nàng phức tạp. Nàng biết mình rất mến người nam nhân này, nhưng trong tiềm thức, nàng vô thức đặt mình ở vị trí cao cao, cảm thấy mình là bên cung ứng và trả công. Giờ phút này, nàng đột nhiên nhận ra rằng, cái giá mà nàng tự cho là nhiều nhặn kia, chẳng qua là được thành lập dựa trên địa vị cao xa của mình, chỉ là một việc không đáng nhắc đến mà thôi. Thế nhưng Mặc Kiều Sinh đối với nàng, đã dồn hết tâm sức, bỏ qua mọi thứ, thậm chí còn đặt nàng ở vị trí quan trọng hơn cả tính mạng của hắn. Mặc dù hắn không hề yêu nàng. Nàng kéo Mặc Kiều Sinh, cho hắn ngồi trên cỏ tranh, nhấn bờ vai của hắn, buộc hắn nằm xuống nghỉ ngơi. “Chủ nhân.” Mặc Kiều Sinh cựa mình. “Nằm yên, còn nói nữa, ta sẽ tức giận.” Trình Thiên Diệp dùng nước còn dư lại thấm ướt khăn tay, đắp lên vầng trán nóng hổi của Mặc Kiều Sinh, rồi nhẹ nhàng đắp y phục lên cho hắn. Nàng ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, dùng dao gọt vỏ của trái cây, cắt phần thịt quả ra thành từng miếng nhỏ, rồi tự tay đút vào miệng Mặc Kiều Sinh. “Ăn mau.” Nàng nói. Đôi mắt Mặc Kiều Sinh bỗng chuyển động, quay mặt hướng vào trong vách núi. Trình Thiên Diệp vươn tay nhẹ nhàng vuốt cái trán nóng hầm hập của hắn, dưới bàn tay của nàng, Mặc Kiều Sinh nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng run run, vành mắt và cả chóp mũi đều đã dần ửng hồng rồi. Quả là người có tính cách mâu thuẫn, hắn rõ ràng là một nam nhân kiên cường, ở trước mặt ta lại cứ hay khóc vậy. Con tim luôn bất ngờ rung động, khiến người ta không kịp chuẩn bị. Nhưng Trình Thiên Diệp không định lảng tránh cảm nhận trong sâu thẳm lòng mình. Ta thật sự rất thích hắn, hắn đáng yêu như thế, khiến ta rung động không thôi. Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh đang thở hổn hển, những giọt nước mắt kia vừa đáng thương vừa đáng yêu, không ngừng tuôn trào giữa hàng mi dày, rồi lướt qua chóp mũi hồng hồng, lăn xuống. Trình Thiên Diệp cắn môi, thật muốn hôn hắn, lớn tiếng nói cho hắn biết ta thích hắn, ta vừa ý hắn. Nhưng ngay sau đó, lòng Trình Thiên Diệp nặng trĩu, nàng thầm thở dài. Mặc dù hắn trung thành và tận tâm với ta, nhưng hắn không thích ta. Lúc Tiêu Tú lưu luyến si mê Trình Thiên Vũ, khi y nhìn thấy gương mặt của người yêu, từ sâu trong linh hồn sẽ xuất hiện một vầng sáng màu hồng. Đó mới là biểu hiện của sự rung động. Màu xanh biếc tinh khiết như bảo thạch vây quanh Mặc Kiều Sinh này, lần đầu tiên khiến Trình Thiên Diệp cảm nhận được một nỗi mất mác.